Cô đầu tiên là thở phào nhẹ nhõm, nhẹ nhàng lên tầng chuẩn bị lướt về phòng ngủ mà không làm kinh động đến bất cứ ai, sau đó ngày mai có thể ngủ nướng, còn Lục Hướng Bắc thì sáng mai chắc chắn sẽ phải đi làm, chờ anh đi làm về thì không chừng đã quên mất chuyện tối nay rồi.
Nhưng khi lên tầng liếc về phía phòng Lục Hướng Bắc thì lại thấy cửa phòng đang mở, bên trong lại không có bật đèn. Anh không ở bên trong sao? Vậy thì anh đi đâu rồi?
Trong thư phòng cũng không có!
Cô nhẹ chân nhẹ tay lượn một vòng trên tầng hai nhưng vẫn không thấy bóng dáng anh đâu, trong lòng lại thấy nghi ngờ liền đi gõ cửa phòng mẹ nhỏ.
Nào ngờ mẹ nhỏ vừa mở cửa đã lớn tiếng kinh ngạc: "Ôi chao, Niệm Niệm à, cuối cùng con cũng về rồi! Hướng Bắc gọi di động cho con mà di động của con lại để ở nhà, làm nó lo sốt vó rồi!"
"Làm sao vậy ạ?" Chỉ là muốn ra ngoài cùng cô nhưng bị cô cho leo cây thôi mà, đến mức đó sao?
"Ấy, vừa rồi người nhà họ Lục gọi điện đến nói Đô Đô và Đồng Đồng ốm rồi! Hướng Bắc không tìm được con nên đã ra sân bay trước rồi, vừa đi thôi, con đuổi theo còn kịp đấy."
Còn chưa kịp chờ mẹ nhỏ nói xong thì cô đã nhấc chân lên chạy rồi.
May là mẹ nhỏ chạy theo lấy túi và di động nhét vào cửa xe cho cô.
Cũng không biết có mua được vé máy bay không nữa, cô lập tức gọi điện đặt vé, may mà tối này vẫn còn một chuyến đi Bắc Kinh.
Lấy phiếu qua cửa kiểm tra, một loạt động tác này đều giống như phát điên vậy, sự ồn ào của sân bay vào đến tai cô chỉ là những tiếng ong ong, cô chỉ nghe thấy tiếng giày cao gót của mình hớt hải đập trên nền đất, tiếng bước chân gấp gáp đó giống như đang giẫm lên trái tim cô vậy, lo lắng như thiêu đốt.
Trong sự vội vã cũng là sự hỗi hận, sao lại đi giày cao gót ra ngoài chứ, chạy nhanh từng bước trên nền sân bay làm cô thật lo lắng mình sẽ bị chậc chân, hay sẽ giẫm gãy gót giày mất.
Hình như càng lo xảy ra chuyện thì sẽ càng xảy ra chuyện.
Phía trước bỗng nhiên chạy ra một đứa bé, đi đường còn lắc lư, sắp va vào cô rồi, cô định tránh đi nhưng không cẩn thận lại liêu xiêu một chút, gót giày cũng trượt theo, cả người ngã về phía sau.
Lần này xong thật rồi!
Cô than thầm, trật chân là chuyện nhỏ, đừng làm nhỡ việc đi Bắc Kinh thăm Đô Đô và Đồng Đồng mới được.
Nào ngờ cô lại không hề ngã xuống đất, sau lưng lại có một bức tường thịt người đỡ lấy cô, đôi cánh tay đỡ cô mới làm cô may mắn thoát nạn.
"Cám ơn!" Cô vô cùng ngại ngùng, quay đầu lại cám ơn, nhưng không ngờ người này lại là Lục Hướng Bắc.
Sự âm u trên mặt anh nồng đậm như mây đen trước cơn bão, không tan đi được, trong mắt anh lại lạnh như băng, đừng nói là thái độ như người lạ với cô mà đến cả người lạ cũng không bằng.
Nếu như là người lạ thì ít nhất cũng còn mỉm cười nhìn cô, sau đó nói không cần cám ơn. Còn anh thì rút luôn tay lại, không hề nhìn cô mà đi luôn, làm cô suýt nữa lại ngã tiếp.
Anh đang giận là điểu hiển nhiên, cô cũng đoán được, nhưng trong lòng vẫn thấy mừng vì gặp được anh ở sân bay, vẫn kịp cùng anh về Bắc Kinh, anh chắc chắn cũng ngồi chuyến bay này, chỉ có một chuyến bay này thôi mà không phải sao?
Cô lặng lẽ đi theo sau lưng anh, cùng anh đi qua cửa kiểm tra, phòng chờ bay, sau đó lên máy bay.
Từ đầu đến cuối, anh đều coi cô như trong suốt, coi như cô không tồn tại. Sau khi lên máy bay, vị trí của hai người cũng không gần nhau. Cô bỗng nhiên nhớ lại lần từ Bắc Kinh bay về, anh làm thế nào mà có thể ngồi bên cạnh cô vậy? Cố ý đổi vé sao? Hay là nhìn trộm lúc cô lấy vé? Tuy anh vẫn lạnh lùng như vậy nhưng lại làm cô cảm thấy được anh sẽ không rời xa cô. Sao lần này lại có cảm giác tuyệt vọng lạnh lẽo chết tâm vậy ta?
Anh hoàn toàn tuyệt vọng rồi sao?
Cô nhìn về phía anh, anh ngồi trước cô nên chỉ nhìn thấy đỉnh đầu của anh. Lục Hướng Bắc, sau này giải thích với anh không được sao? Anh nhất định sẽ tha lỗi cho em đúng không?
Sau khi xuống máy bay, không hề có người đến đón.
Lúc này là ba giờ sáng ở Bắc Kinh, cô bỗng nhiên nhận ra mình chỉ mặc một áo len mỏng, mẹ nhỏ cũng chỉ đưa cho cô túi và di động, ở đầu đường Bắc Kinh vào mùa đông khô lạnh mà cô lại không mặc áo lông.
Còn anh đang bước từng bước lớn phía trước lại mặc áo lông dày, lên một chiếc xe taxi, cô chạy nhanh theo muốn lên cùng nhưng cửa xe taxi đã đóng rầm lại, sau đó lái đi thẳng.
"Lục Hướng Bắc, anh ác thật đấy!" Cô cảm thấy bản thân sắp bị đóng băng rồi, ngay lập tức liên tục hắt hơi, nước mắt nước mũi không ngừng chảy ra.
Bản thân chỉ đành lên một chiếc taxi khác, xin tài xế chỉnh máy sưởi cao lên, nào ngờ, từ môi trường lạnh vào trong xe lại đột ngọt gặp khí nóng nên nước mắt nước mũi càng chảy nhiều hơn, đầu cũng bắt đầu đau.
Không biết các con bây giờ ở bệnh viện hay là ở nhà, cô hà hơi cho các mạch máu bàn tay đang đông cứng dần dần tuần hoàn lại, sau đó lấy di động ra, run rẩy tìm số của Loan Loan. Gọi điện cho Loan Loan hỏi tình hình.
"Hả, em không ở cùng em trai chị sao? Chẳng phải chị đã nói cho nó rồi sao? Đang ở khoa nhi bệnh viện quân khu! Nhanh lên đi!" Loan Loan hình như rất vội, đầu điện thoại bên kia vẫn vang lên tiếng khóc lanh lảnh của các con.
Là các con đang khóc sao? Trái tim cô như vỡ tan.
Vừa định hỏi Loan Loan tình hình nhưng Loan Loan lại vội cúp máy, cô chỉ đành nói với tài xế đến bệnh viện quân khu.
Tài xế thấy cô lo lắng cũng tăng nhanh tốc độ, may giờ là sáng sớm, xe ít nên đường cũng thông thoáng dễ đi. Nhưng tài xế nhìn thấy cô lạnh đến phát run mặt còn đầy nước mắt thì không nhẫn tâm hỏi: "Cô gái à, có chuyện gì thì cũng không thể lấy sức khỏe của mình ra đùa được! Buồn thì buồn, khóc chút rồi cũng sẽ qua nhưng nếu như cơ thể sụp đổ thì sẽ không lấy lại được đâu! Ngày lạnh như thế này sao lại không mặc áo khoác chứ?"
Đồng Nhất Niệm lấy khăn giấy trong túi ra lau nước mắt nước mũi, khổ không nói thành lời. Cô đâu có khóc đâu, rõ ràng là lạnh đến cảm rồi có được không hả? Nhưng đúng là có buồn thật vì lo lắng cho các con, vì cả.. hừ, cô mới không buồn vì anh đâu! Chỉ là ghét sự tuyệt tình của anh, ngày lạnh như vậy mà lại ném cô một mình ở sân bay.
Cô không mặc áo lông nhưng nếu như anh thương cô thì chẳng lẽ không thể ủ cô vào trong áo anh được hay sao?
Trước đây, mỗi lần ăn tối ở nhà họ Đồng về, anh đều sợ cô bị lạnh, luôn ôm lấy vai cô, nhớ đến đây cô lại càng thấy tủi thân hơn.
Các con bị ốm cô cũng đâu biết trước được, cô cũng không muốn các con bị ốm. Cô làm mẹ khi biết các con bị bệnh thì còn buồn hơn cả anh mà.
"Bác tài à, có thể nhanh hơn chút không?" Cô lau nước mắt nước mũi cầu xin.
"Đã nhanh lắm rồi!" Tài xế cho cô nhìn đồng hồ: "Có nhanh đi nữa thì chúng ta cũng phải chú ý an toàn mà không đúng sao?"
Cuối cùng, taxi cũng đến được bệnh viện quân khu, sau khi cô trả tiền, tài xế lấy một chiếc áo từ chỗ ngồi phía sau đưa cho cô: "Cô cầm đi, đây là áo của con dâu tôi, vừa mới mua, còn chưa cầm về nhà! Cô lấy mặc trước đi, kích cỡ không đúng cũng đừng tính toán, đã lạnh thành cái dạng gì rồi kìa!"
Khoang mắt Đồng Nhất Niệm đỏ lên, Lục Hướng Bắc đáng chết còn không bằng một người lạ!
"Bác tài, vậy thì cám ơn bác, bao nhiêu tiền để tôi gửi!" Cô nhìn mác rồi đưa một con số chẵn.
"Đừng!" Bác tài lấy một nửa trả lại cô: "Mua giảm giá %, sao tôi có thể lấy hơn tiền của cô được! Lần sau đừng như vậy nữa!"
"Dạ, cám ơn!" Cô vừa mặc quần áo vừa xuống xe, cũng không để ý được xé mác nữa, vừa xuống xe liền chạy về phía thang máy, đi thẳng lên phòng bệnh khoa nhi.
Còn chưa tìm thấy người đã nghe thấy tiếng khóc xé nát tâm gan, trái tim cô như thắt lại, dường như có người dùng tay bóp chặt lấy vậy. Tuy có một thời gian không gặp các con nhưng trực giác cho cô biết đây là tiếng của con cô, lập tức tìm theo.
Rất nhanh cô đã tìm được nơi phát ra tiếng khóc, trong phòng bệnh đơn tận cùng đang có một đám người vây quanh. Ba Lục, Lục Hướng Bắc, Loan Loan và cả Đàm Uyển đều ở đó, Đàm Uyển vẫn còn đang lau nước mắt.
Cô đẩy cửa phòng xông vào, ánh mắt mọi người đều tập trung lên người cô, cô nhìn qua thì thấy y tá đang tiêm da đầu cho hai con.
Nhìn thấy đầu kim sáng quắc kia lòng cô cũng giống như bị chiếc kim đó đâm vậy, các con còn nhỏ như vậy, kim kia đâm vào sẽ đau lắm đấy!
"Tại sao phải tiêm? Uống thuốc không được sao? Con còn nhỏ như vậy mà." Cô vẫn luôn quan tâm đến việc bệnh viện chữa trị cho trẻ nhỏ, kháng sinh hay dùng..
"Em im mồm đi!"
Cô còn chưa nói xong thì đã bị Lục Hướng Bắc lạnh lùng quát, ánh mắt đó nhìn sang giống như muốn giết người.
"Nhưng.."
"Đồng Nhất Niệm, em còn nói thêm một chữ thì anh sẽ ném em ra khỏi đây!" Anh chưa từng hung dữ như vậy bao giờ.
Được rồi, cô im miệng.
Nước mắt không nhịn được chảy ra.
"Làm ồn cái gì hả? Còn chê chưa đủ loạn hay sao hả?" Ông Lục lên tiếng, các cháu bị ốm, trong lòng ông cũng vô cùng đau xót.
Đàm Uyển đi qua kéo tay Đồng Nhất Niệm khóc: "Niệm Niệm, thật sự xin lỗi con, dì đã hứa sẽ chăm sóc tốt cho các cháu nhưng.."
Ánh mắt Đồng Nhất Niệm vẫn luôn tập trung vào tay của y tá đang tiêm, tiêm da đầu trẻ em rất khó, cần có kĩ thuật, đây là chuyện ai cũng biết, Đô Đô bên cạnh đã tiêm xong rồi, chỉ còn Đồng Đồng không biết đã tiêm bao nhiêu mũi rồi.
Cuối cùng nhìn thấy một chút máu chảy ra thì trái tim đang căng lên của Đồng Nhất Niệm mới thả lỏng, y tá hình như cũng nhẹ nhõm thờ phào, thả kẹp ra, máu tươi dần dần chảy về, dán băng gạc lên xong thì tâm trạng căng thẳng của mọi người mới thả lỏng ra.
Đồng Nhất Niệm lúc này mới có sức trả lời Đàm Uyển, sao lại trách dì Đàm Uyển được chứ? Cô chỉ đành an ủi dì ấy: "Dì Đàm Uyển đừng nói như vậy, làm gì có đứa trẻ nào không ốm chứ, đây cũng là chuyện bình thường thôi."
Nhưng cô còn chưa nói xong thì lại bị Lục Hướng Bắc lạnh lùng vặn lại, trong đôi môi mỏng của anh lại thốt ra mấy chữ: "Động vật máu lạnh!"
Cô bị nghẹn. Cô không phải máu lạnh! Các con ốm, cô lo lắng không kém bất cứ ai ở đây, cô chỉ là muốn an ủi dì Đàm Uyển mà thôi.
Cô không giải thích được chỉ cúi đầu xuống để nước mắt lặng lẽ rơi ra.
"Được rồi, được rồi, bọn trẻ bị ốm ai cũng lo lắng, Niệm Niệm nói không sai, trẻ con bị ốm là chuyện bình thường, chẳng phải người ta hay nói sốt để lớn lên sao? Mỗi lần sốt là các bé sẽ lớn hơn một lần, đây là các bé muốn cao lên đấy!" Loan Loan thấy không khí không ổn liền đi đến nắm tay Đồng Nhất Niệm, nhưng lại phát hiện tay Đồng Nhất Niệm lạnh như băng vậy.
Loan Loan kinh ngạc: "Niệm Niệm, sao tay em lại lạnh như vậy? Còn mắt em nữa.. em bị cảm rồi sao?" Sau đó lại phát hiện quần áo của cô không đúng lắm: "Em mặc đồ của ai vậy? Sao lại to thế?"
Loan Loan không hỏi còn được, vừa hỏi thì nước mắt tủi thân của cô lại bắt đầu rơi ra, nhìn trộm về phía Lục Hướng Bắc thấy anh vẫn cái vẻ mặt lạnh lùng đó ngồi bên cạnh giường trông Đô Đô và Đồng Đồng, lại còn độc ác thốt ra hai chữ: "Đáng đời!"
Cô nghe thấy liền không chịu nổi, nước mắt như không thể kiềm được, thiếu chút nữa là nhào vào lòng Loan Loan khóc lớn. Nhưng có buồn hơn nữa thì trong lòng cô vẫn có chừng mực, rút tay khỏi tay Loan Loan, nghẹn ngào nói: "Không sao, em không sao đâu."
Sau đó lặng lẽ đi đến bên giường nhìn Đô Đô và Đồng Đồng đang khóc mờ mắt, một cơn đau đớn lại ập đến, cô muốn cúi người xuống hôn lên mặt chúng, lâu rồi không gặp, cách nói một ngày không gặp như cách ba thu cũng không đủ để hình dung.
Nhưng cô còn chưa đến gần thì đã bị Lục Hướng Bắc giữ vai đẩy ra: "Em còn đang bị cảm đấy, còn muốn truyền cho con, muốn chúng bị ốm nặng hơn sao?"
Lòng cô giống như bị móng vuốt sắc nhọn cào nát vậy, cô là người như vậy sao? Anh rốt cuộc hình dung cô thành cái gì rồi? Lẽ nào là mẹ kế của các con sao? Hơn nữa, nếu như không phải anh tuyệt tình như thế thì cô sẽ bị cảm sao?
Nước mắt rơi từng giọt lớn nhưng không nỡ lại gần các con, anh nói đúng, cô rõ ràng là có biểu hiện của bị cảm rồi, không thể truyền nhiễm cho con được.
Nhưng trong lòng cô rất buồn, che mồm lại khóc, nước mắt rơi lã chã.
Trước mặt người nhà họ Đồng, cô chưa từng mất hình tượng như vậy bao giờ.
Mọi người đều không biết hai người họ có chuyện gì, Đàm Uyển chỉ dìu cô, giúp cô nói chuyện, dạy dỗ con trai mình: "Con đang nói linh tinh gì vậy? Đang yên đang lành sao lại mắng Niệm Niệm? Bọn trẻ ốm nên trong lòng con tức giận thì cứ giận mẹ đây này! Là mẹ không chăm sóc tốt cho bọn trẻ, liên quan gì đến Niệm Niệm chứ? Hay là trong lòng con đang trách mẹ nhưng không dám nói nên mắng Niệm Niệm để chỉ gà mắng chó đấy?"
Lục Hướng Bắc nghe vậy thì mặt càng âm u, không nói gì.
Mấy lời này nói xong lại làm Đồng Nhất Niệm càng thấy tủi thân, dựa vào vai Đàm Uyển khóc: "Dì Đàm Uyển.." Cô tủi thân gọi một tiếng nhưng lại thấy không thỏa đáng lắm, bản thân đang bị cảm mà lại còn dựa sát vào dì Đàm Uyển, liệu có lây cảm cho bà không? Vậy nên cô vội đứng dậy.
Đàm Uyển lại giữ đầu cô, dịu dàng nói: "Không sao, dì không sợ bị lây cảm, hơn nữa đều là người một nhà, nói mấy cái này làm gì? Nào, chúng ta đi tìm bác sĩ khám xem sao! Đừng ở đây nhìn cái mặt thối của nó nữa! Đàn ông đều là đồ thối tha!"
Lời này nói ra làm cho mặt ông Lục cũng cứng lại.
Bệnh cảm của Đồng Nhất Niệm mới bắt đầu nên cũng không nặng lắm, khi bác sĩ khám bệnh, Đồng Nhất Niệm liền nói quá trình dẫn đến bị cảm, nói làm cho bác sĩ cũng thấy buồn cười, Đàm Uyển cũng không biết nên cười hay khóc nữa: "Chẳng trách con lại mặc một chiếc áo rộng như vậy.. được rồi, bọn trẻ chắc phải nằm viện mấy ngày, con muốn ở nhà hay là cũng nằm viện luôn đi? Dì thấy con có nằm ở nhà thì tâm trạng cũng không yên tâm được, vậy thì ở viện luôn đi! Lát dì về thu dọn đồ đạc cho con, mang mấy bộ quần áo ấm áp đến!"
Cuối cùng Đàm Uyển lại than: "Tên nhóc con này cũng thật là quá không hiểu chuyện rồi! Niệm Niệm, dì sẽ giúp con dạy dỗ nó!"
Dạy dỗ hay không cũng không quan trọng. Ai quản nổi tính cách đó của anh chứ?
Vì thế Đồng Nhất Niệm cũng nằm viện, được đặc cách, cô nằm ở phòng bệnh khoa nhi bên cạnh phòng các con.
Nhưng dù là vậy thì cô cũng tuyệt đối không thể vào phòng thăm các con, bởi vì có Lục Hướng Bắc thiết quân luật canh chừng.
Tất nhiên cô cũng tự biết, tình trạng bây giờ của cô nên cũng không muốn lây sang cho các con, thế nên chỉ đứng ngoài cửa nhìn, thèm thuồng nhìn các con. Tuy như vậy nhìn không được rõ, các con cũng chưa biết nói, biết đi biết ngồi nhưng chỉ cần nhìn như vậy cũng là một loại hạnh phúc, cô cứ đứng vậy là đứng liền nửa tiếng.
Trong hơn nửa tiếng đồng hồ, Lục Hướng Bắc không hề liếc nhìn cô cái nào, cô thề là anh có biết cô đang ở bên ngoài. Người đàn ông này khi nhẫn tâm cũng nhẫn tâm thật đấy.
Cô đang nhìn đến thất thần thì có giọng nói vang lên từ phía sau: "Cô là bệnh nhân à, bệnh nhân thì nên vê phòng nằm nghỉ ngơi, đừng cứ ngây ra ở đây nữa, lại cảm nặng hơn bây giờ!"
Đồng Nhất Niệm quay đầu lại thì ra đó là bác sĩ.
Được bác sĩ nhắc nhở cô mới nhận ra là mình đã đứng lâu vậy rồi, tay chân cũng trở nên lạnh toát.
Vì thế Đồng Nhất Niệm đành lưu luyến trở về phòng bệnh, nói với bản thân, bác sĩ nói đúng, muốn nhanh chóng được gần gũi với các con thì bản thân phải khỏe lại nhanh mới được.
Nhưng sau khi cô mơ hồ đi vào giấc ngủ thì đến sáng sớm cơ thể cô lại vô cùng mệt mỏi, cô cố tỉnh dậy nhưng không được bao lâu lại ngủ lịm đi.
Trong khoảnh khắc tỉnh lại ngắn ngủi, cô cố ý tìm kiếm hình bóng đó nhưng lại không tìm thấy, chỉ có Đàm Uyển ở bên cạnh cô, hỏi cô trời sáng rồi, muốn ăn gì không.
Cô lắc đầu không ăn được, cũng không muốn ăn gì cả.
Lần trước cô bị ốm là lúc nào nhỉ? Là khi còn chưa li hôn nhỉ? Lục Hướng Bắc đi thành phố G nhưng vẫn đặc biệt gọi điện cho bác sĩ đến nhà khám cho cô, còn gọi bảo mẫu đến chăm sóc cô, cả ngày gọi rất nhiều cuộc hỏi thăm tình hình của cô.
Còn bây giờ, cô nằm ngay phòng bên cạnh nhưng anh đến nhìn cũng không muốn nhìn cô một cái.
Lục Hướng Bắc, anh là tên khốn!
Trong lòng cô thầm mắng anh, nếu như không phải vì anh nhẫn tâm bỏ rơi cô thì cô sẽ bị ốm sao? Người đàn ông này thật độc ác! Anh tức giận, vì sao tức giận thì cũng nên nói rõ ràng với cô chứ, sao lại cứ ném cô ở đây? Là đang chán ghét cô hay là có ý gì đây? Nếu như là đang chán ghét cô thì hãy để cô nuôi các con đi, cô vốn cũng không định có quan hệ gì với anh cả! Vốn là tự anh dán lấy cô đấy chứ!
Người ta khi ốm thường hay có tư duy rất nhảy vọt, sa sút, các loại suy nghĩ đều quấn lấy nhảy nhót trong đầu cô, mà toàn bộ đều có liên quan đến anh.
Đến khi lần nữa mê man ngủ đi, trong đầu cô vẫn là đôi mắt lạnh lùng của anh, gương mặt như mây đen giăng kín.
Thế nên ác mộng lại bắt đầu tấn công.
Cô ở trong mơ dường như bị ném vào một hầm băng, toàn thân bị đóng băng như khúc gỗ, còn Lục Hướng Bắc thì một tay bế Đô Đô một tay bế Đồng Đồng ném cho cô một ánh mắt lạnh lùng rồi quay người rời đi.
Cô muốn chạy đuổi theo anh nhưng lại không nhấc được chân, cô nhìn xuống dưới thì thấy chân mình đã bị đóng băng hết rồi, cô hét lớn: "Lục Hướng Bắc, anh là tên khốn, trả lại con cho tôi! Anh cút đi cho tôi, các con là của tôi!"
Các con là cô mang thai mười tháng vất vả mới sinh ra được, dựa vào cái gì mà bị anh bế đi chứ!
Nhưng dù cô có gọi thế nào thì âm thanh cũng bị nhốt trong băng, không truyền đi được.
Cô rất muốn khóc nhưng đến cả nước mắt cũng bị đóng băng rồi.
Lục Hướng Bắc, anh là tên khốn, lưu manh siêu cấp.
Việc duy nhất cô có thể làm là trù ẻo anh dù nó cũng rất yếu ớt và vô lực.
Cô cũng không biết mình đã mê man bao lâu, dần tỉnh lại có ý thức thì bên cạnh hình như đang có người nói chuyện, hình như là giọng của Đàm Uyển và Lục Hướng Bắc, Lục Hướng Bắc cuối cùng cũng đến thăm cô rồi sao? Cô bất ngờ, đang muốn mở mắt ra thì lại nghe thấy dì Đàm Uyển nói: "Con rút cuộc đang giận dỗi gì với Niệm Niệm vậy? Từ đợt tết mẹ đã thấy hai đứa không được tự nhiên rồi. Đang yên đang lành lại chạy đi làm nằm vùng, con cũng là vì nhà họ Lương nên mẹ cũng không ngăn cản, khó khăn lắm mới phá được án, ba con cũng có thể sắp xếp cho con nhiều vị trí ở bộ công an Bắc Kinh mà nhiều người tranh nhau sứt đầu mẻ trán muốn có, nhưng con thì hay rồi, lại còn muốn rời khỏi Bắc Kinh! Mẹ tưởng con làm thế vì tình yêu vĩ đại của con nên mẹ cũng mặc kệ, nhưng nhìn các con bây giờ đi, không mang theo hai đứa con bên cạnh, hai đứa vẫn giận hờn, giày vò, tra tấn nhau là đang muốn làm gì đây?"
"Cô ấy khá hơn chút nào chưa?" Lục Hướng Bắc chỉ ậm ừ trả lời.
Hừ, thì ra vẫn là lần đầu tiên đến thăm cô, trong lòng cô lại buồn bực.
"Nếu như con đã bỏ mặc nó vậy thì còn quan tâm nó khoẻ hay chưa làm gì? Sao lại nhẫn tâm thế chứ?" Dì Đàm Uyển tất nhiên là đứng về phía Đồng Nhất Niệm, ngữ khí có chút tức giận.
Anh thở dài: "Cho cô ấy một bài học!"
"Bài học sao? Nếu như con đã lựa chọn rồi thì phải biết trân trọng nó chứ! Để nó chịu khổ như này cũng chỉ con mới nghĩ ra được! Con rốt cuộc là nghĩ gì vậy hả? Hai đứa rút cuộc là tình hình thế nào? Mẹ hỏi con thì con không nói gì cả, được rồi, mẹ có thể hiểu con không thể nói chuyện vụ án nhưng con cái gì cũng giữ trong lòng không nói ra, mười mấy năm nay mẹ chưa bị con giấu giếm làm cho mắc bệnh tâm thần cũng coi như là đạo hạnh của mẹ cao rồi. Bây giờ không còn như trước đây nữa, mẹ già rồi, tim gan cũng không còn được tốt như trước nữa, con muốn mẹ con sống thêm mấy năm nữa thì con hãy nói rõ ràng cho mẹ nghe xem nào, đừng để trái tim này của mẹ cứ phải lo lắng nữa được không? Các con rút cuộc có dự định gì? Có định tái hôn không? Có còn có tương lai không? Đừng để giống như ba con và mẹ bây giờ!" Dì Đàm Uyển nói đến mức có chút kích động, hình như sắp khóc rồi.
Anh cuối cùng cũng không nhẫn tâm nhìn mẹ mình như vậy, cau mày, dáng vẻ đau khổ: "Mẹ.. con bây giờ bắt đầu hoài nghi có phải con đã sai rồi không?"
"Sai rồi, sai cái gì?" Dì Đàm Uyển nghi ngờ hỏi.
Anh cười khổ: "Con bây giờ cũng không rõ cô ấy rút cuộc có yêu con không nữa."
Đàm Uyển bất ngờ: "Con trai à, đây là con sao? Sao con lại hồ đồ như này chứ?" Vì cô anh đã không tiếc điều gì, đến bây giờ lại không rõ là cô có yêu anh không sao? Có đáng không đây?
"Thật sự con không biết!" Anh cười khổ lắc đầu: "Ban đầu, cô ấy không yêu con, về sau con cảm thấy cô ấy để ý đến con, yêu con, cô ấy cũng từng nói cô ấy yêu con.. nhưng bây giờ con thấy nghi ngờ cô ấy rút cuộc có biết yêu là gì không." Cô yêu anh sao? Nhìn lại con đường đã đi qua, từ lần gặp gỡ đầu tiên, sau đó đến giày vò, sau đó nữa là anh dày mặt không ngừng đeo bám lấy cô, những dẫu vết cô từng yêu anh lại giống như ánh sáng lúc bình minh vậy, càng ngày càng nhạt. Chỉ có sự đơn phương tình nguyện của anh là không ngừng bành trướng và sáng rõ thôi.
Hình như thật sự là vậy.
Thứ cô cần là cuộc sống độc lập tự chủ, không muốn bị anh can thiệp, không cần anh đến quan tâm này kia. Từ trước đến giờ đều là anh mặt dày quấn lấy cô, còn cô mỗi lần đều độc ác tuyệt tình đuổi anh đi.
Con người khi đang buồn thường như vậy, luôn nghĩ mọi thứ trong tình huống xấu nhất, dường như bị màn sương vô hình che mờ mắt, cái nhìn thấy được chỉ là che giấu và mơ hồ, ánh sáng tốt đẹp lại không thể lọt vào chút nào.
Cô đã làm gì cho anh chứ? Một chiếc áo sơ mi, một bát mỳ kéo, chỉ ít ỏi có vậy.
Còn vì Khang Kỳ thì cô lại có thể không cần cả tính mạng.
Vốn không muốn so sánh, cũng không thật sự muốn cô làm vậy vì anh. Anh yêu cô vốn là việc đương nhiên không hề chùn bước, chỉ cần cô bình yên dưới đôi cánh của anh hưởng thụ bầu trời xanh anh cho cô là được, cũng không cần cô hồi đáp lại một tình yêu giống hệt. Chỉ là con người rồi cũng sẽ có lúc mệt, cũng cần cho anh thấy được chút vết tích cô yêu anh chứ, để anh có đủ dũng khí tiếp tục yêu.
Đàm Uyển nhìn anh đồng cảm: "Con trai à.. vậy sao con còn phải khổ vậy.. con vì nó đã.."
"Mẹ.." Anh hít sâu, cười nói: "Con có lỗi với cô ấy. Cô ấy vốn là một cô gái trong sạch, vốn nên gả cho một người đàn ông tốt, có thể là thanh mai trúc mã của cô ấy, cũng có thể là người đàn ông ưu tú nào đó gặp được sau đó, từ đó sẽ trải qua cuộc sống bình yên hạnh phúc. Dù cho ba cô ấy mất, Đồng thị cũng mất thì cô ấy hoàn toàn có thể cùng người đàn ông thuộc về cô ấy cùng nhau vượt qua khó khăn, cô ấy hoàn toàn có thể làm được, cô ấy kiên cường đến vậy cơ mà, kiên cường đến mức mọi sự bảo vệ của con đối với cô ấy chỉ là sự mệt mỏi. Nhưng con lại cứ xông vào cuộc sống của cô ấy làm loạn mọi thứ lên, làm cô ấy không thể có một cuộc hôn nhân bình thường, gia đình bình thường, tình yêu bình thường. Mẹ à, con rất áy náy.."