Nhất Thân Nhất Cố

chương 8: rời khỏi sài kinh

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Sau chuyện dạm ngỏ bất thành của Diệp Trầm, Sài Kinh tạm thời lắng xuống. Không phải vì bà mai đã thôi đạp cửa, mà đích xác là đối tượng dạm hỏi đã đóng cửa từ chối tiếp khách. Phủ Trương Thừa Tướng ngày ngày đóng kín như bưng, gia đinh từng lớp dày đặc, cho dù là Quan Mai cũng không có cách chen chân vào.

Lúc này, triều đình dậy sóng chuyện Thái Tử rời kinh thị sát quân tình. Đối với vị Thái Tử này, Trương Tuyết ngoài trừ ấn tượng cái tên Trình Tuyệt, trùng tên khác họ với anh trai Phùng Tuyệt của mình, thì cũng phải nói đến đức tính hiền lương thục đức của vị này.

Vì sao gọi là ‘hiền lương thục đức?’

Đơn giản mà nói, vị này chính là vị Thái Tử ăn chay niệm phật có một không hai trong lịch sử Đại Triều. Trước kia khi còn nhỏ, đã từng một thời gian chung đụng với Thái Tử, ấn tượng không tệ. Nếu muốn nói về ‘hiền lương,’ thì trong số đám con em đông đảo của hoàng tộc, Thái Tử đứng thứ hai sẽ không ai dám đứng thứ nhất.

Thế nhưng Trương Tuyết cho rằng, ‘hiền lương’ thì làm sao mà cầm đầu cái đám con em nổi loạn của hoàng gia được, làm sao mà trị quốc bình thiên hạ được? Muốn làm Thái Tử, làm Hoàng Đế, thì hiển nhiên phải là người có cốt cách lạnh lùng tàn nhẫn, âm ngoan hiểm độc, còn mấy cái như thông minh tuyệt đỉnh, thiên tài quân sự gì gì đó thì khỏi cần nhắc tới rồi. Không thông minh thì làm sao được làm Thái Tử, vấn đề là hắn có thực tâm muốn làm hay không thôi!

Trương Tuyết nghe Cát Tường mở đài kể về những chuyện liên quan đến Thái Tử, nào là ăn chay niệm phật, tinh thông y thuật, hành y cứu thế, nhờ vào thế lực bên ngoại là Hoàng Hậu Tô thị và Tô Quốc Công, còn có Thái Hậu chống lưng nên mới đứng thẳng trên vị trí Thái Tử suốt mười mấy năm qua… hiển nhiên, chuyện đáng nghe nhất là, trong tất cả các sòng bài lớn nhỏ Sài Kinh, chỗ nào cũng có một bàn cược Thái Tử liệu có thể đăng cơ được hay không.

Trương Tuyết nghe mà chắt lưỡi hít hà, chà, thì ra cũng có ‘cao nhân’ mang cùng một suy nghĩ với mình. Vỗ đùi cái đét, bảo Cát Tường lén đem tiền đi đặt Thái Tử rớt đài. Trong lòng bắt đầu tính toán nên làm gì với số tiền thắng cược.

Như Ý vén rèm, cười tít mắt nói, “Tiểu thư, có nhị thiếu gia đến thăm người!” dứt lời bèn nghiêng người sang một bên, để Trương Tĩnh tiến vào.

“Nhị ca!” Trương Tuyết vui vẻ nhảy xuống giường.

“Mang giày vào, làm sao lại đi chân không như vậy?” Trương Tĩnh khẽ chau mày.

“Dạ! Muội leo lên giường là được mà!” Trương Tuyết bật trở về giường.

Trương Tĩnh nhìn người nào đó hệt như con thỏ hiếu động nhảy lung tung, bản mặt than ngàn năm hơi giãn ra, “Hai ngày nữa nhị ca phải về doanh ở Thao Châu, cha mẹ bảo ta sang hỏi muội, nếu muốn về trang nghỉ mát ít hôm thì đi theo, huynh tiện đường hộ tống cho muội, còn có Trương Đàm cũng theo cùng.”

Vợ chồng Trương Thừa Tướng vốn dĩ không phải người Sài Kinh, mà ở tận Kiên Châu, về phía nam vùng sông nước Đông Gia, nơi quanh năm nắng ấm. Trương Tĩnh tòng quân, đóng ở Thao Châu, trên đường hồi doanh sẽ đi ngang Kiên Châu, Ca Châu. Từ ngày Trương Thừa Tướng lên kinh nhậm chức, đã mang theo cả nhạc gia nhạc mẫu. Ba năm trước, ông bà ngoại của Trương Tuyết cũng đã cưỡi hạc quy tây, vì thế nhà cũ ở Kiên Châu trở thành nhà cổ. Trương Thừa Tướng bởi vì phu nhân mình đau buồn cha mẹ, lại cảm kích ơn nghĩa của hai vị nhạc gia, nên đã mua lại mấy mươi mẫu ruộng tốt ở quanh nhà, sửa nhà cổ thành một thôn trang nhỏ, thỉnh thoảng sẽ dẫn phu nhân về đó nghỉ mấy ngày phép.

Trương Duệ công vụ quấn thân, Trương Tĩnh đóng ở biên quan, Trương Tuyết trong vai Đỗ Tuyên vẫn phải chăm chỉ đi theo Trương Duệ học hành, chỉ có Trương Đàm bởi vì Trương Thừa Tướng sợ hắn rãnh rỗi hùa theo Đỗ Tuyên gây rối loạn, mới giao việc quản lý thôn trang này cho hắn. Ban đầu chỉ định tìm việc cản chân phá hoại của Trương Đàm, ai mà ngờ được, tiểu tử này làm chơi ăn thật, có bài có bản đâu ra đấy, khiến mọi người thật sự mở mắt mà nhìn. Trương Thừa Tướng cũng bởi vì vậy mà thư thả, không quản nhiều quá việc của Trương Đàm nữa, hiển nhiên lại vô tình tạo điều kiện cho gia hỏa này ‘giẫm chân’ sang nhiều ‘lĩnh vực’ động trời khác.

Kiên Châu và Thao Châu cách nhau không xa, nhưng vì Thao Châu là thành biên giới, có không ít người ngoại quốc, vì thế cảnh quan so với Kiên Châu bốn mùa thôn dã thanh tịnh quả thật khác nhiều. Trương Tuyết chưa bao giờ đến Thao Châu, một phần vì nơi đó binh quan trọng điểm, một phần vì dân số phức tạp, nhưng nhiều phần là vì chỗ đó nằm ngay dưới tầm mắt của Trương Tĩnh, lỡ làm bậy là rất dễ ăn roi mây nha.

Trương Tuyết đảo mắt, quyết định trước cứ vờ đến Kiên Châu rồi chuồn đi. Tuyệt đối không thể để ông anh tướng quân này biết, nếu không thì đừng hòng ra khỏi nhà!

“Dạ, đi chứ! Tất nhiên là đi rồi! Để muội bảo Cát Tường, Như Ý thu dọn! Cám ơn nhị ca!”

Trương Tĩnh gật đầu đứng dậy, “Được rồi, muội ngủ sớm đi.”

“Nhị ca ngủ ngon!” Trương Tuyết vẫy vẫy tay.

Cát Tường, Như Ý vừa nghe được đi nghỉ mát, hơn nữa còn có đại tướng quân trẻ tuổi anh dũng nhất Đại Triều đích thân hộ tống, cột mốc hưng phấn lập tức chỉ thiên, hai đêm không ngủ thu dọn sạch sẽ cả biệt viện, hầu như món nào cũng muốn mang theo. Trương Tuyết ở một bên nhìn mà chóng mặt, vung tay một cái, ra sách lượt ‘gọn gàng giản lược’, khiến hai bạn nha hoàn xoay đến rối tinh rối mù.

Rốt cuộc, sau hai ngày chiến đấu hăng hái, buổi bình minh mong chờ cuối cùng cũng ló dạng. Trương Tuyết sau một giấc ngủ ngon lành, tung chăn nhảy xuống giường, trong đầu đã quyết định trang phục cho chuyến đi cho nên công tác chuẩn bị của bạn Tuyết cực kì nhanh chóng.

Trương Tuyết từ nhỏ đã giả trai mà lớn, thậm chí được nuôi dưỡng như một đứa con trai, mặc dù luôn được trưởng bối trên dưới chìu chuộng, thế nhưng tomboy vẫn là một cái tomboy. Huống hồ, trước kia Phùng Tuyết vốn dĩ là một con ma bệnh, có được cơ hội sống lại trong một thân thể khỏe mạnh, một mũi tên xuyên ngực mà chỉ cần dăm bửa nữa tháng tẩm bổ là đã có thể chạy nhảy như ngựa, bạn Tuyết của chúng ta cuối cùng cũng thỏa được giấc mơ, còn gì hạnh phúc hơn thế?

Cho nên khi Trương Tuyết trở về trong tạo hình một thiếu niên tuấn tú ôn nhuận như ngọc, phong lưu ưu nhã, đã khiến cho hai bạn nha hoàn giật nảy mình. Thậm chí, bạn nhỏ Cát Tường trong lúc nhất thời đã quên béng dáng vẻ tiểu thư nhà mình trước khi lên kiệu hoa, sau giây phút đỏ mặt liền kinh hãi lăn ra khỏi phòng, hét toáng lên, “CÓ KẺ ĐỘT NHẬP PHÒNG TIỂU THƯ! NGƯỜI ĐÂU RỒI! CÓ KẺ ĐỘT NHẬP!”

Trương Tuyết nghe tiếng thét như báo cháy nhà của Cát Tường, lại nhìn đến vẻ mặt ngây ngốc của bạn nhỏ Như Ý, thật sự có cảm giác muốn đập đầu vô gối đi ngủ lại cho khỏe.

Tiếng kêu của bạn Cát Tường vừa dứt, liền thấy một bóng người cao to dùng khinh công nhảy qua cổng viện, đáp xuống sân, ba bước thành hai bước vượt qua Cát Tường, tiến thẳng tới giơ chân đạp bay cửa phòng, mang theo gió lạnh cùng sát khí, gầm lên, “Kẻ nào muốn chết?”

Nhìn ông anh Trương Tĩnh một thân áo sẫm màu, tóc buộc dây vải, tay cầm trường đao lăm lăm như muốn bằm ai đó ra thành cám, Trương Tuyết toát mồ hôi lạnh, nhe răng cười run rẩy, “Nhị ca, là Cát Tường bị muội dọa giật mình thôi mà.”

Trương Tuyết vừa dứt lời, bên ngoài liền kéo theo một đống người nữa, dẫn đầu là Trương Đàm cũng đang lăm le thanh kiếm, bộ dạng cực kì hổ báo. Sau đó là đại thiếu gia Trương Duệ, rồi đến Thừa Tướng cha, Thừa Tướng mẹ cũng lục tục kéo tới. Trương Tuyết há hốc nhìn Trương Đàm còn mặc võ phục, chứng tỏ mới vừa từ võ phòng chạy tới, lại nhìn sang hai vị phụ huynh chỉ kịp khoác cái áo choàng, Thừa Tướng cha còn rất là khoa trương, một chân mang giày một chân mang vớ, tạo hình rất… mất hình tượng!

Cả phòng rơi vào im lặng, rất là im lặng. Cuối cùng cũng là nhị ca Trương Tĩnh với tố chất cường đại, rất bình tĩnh thu lại đao, thu lại sát khí, chỉ nhàn nhạt nói, “Được rồi, nếu đã dậy thì mau chuẩn bị ăn sáng rồi khởi hành thôi.”

Mặc dù lúc ăn sáng và lúc khởi hành rất bận rộn, nhưng bạn Cát Tường của chúng ta vẫn khó tránh khỏi một màn ân cần dạy dỗ của bạn Như Ý. Trương Tuyết vờ như không nhìn thấy ánh mắt cầu cứu của bạn nhỏ tròn trịa, thẳng đến khi lên xe, tinh thần mọi người cuối cùng cũng bị hưng phấn đánh tới mà quên sạch sự kiện mất mặt lúc sáng.

Xe ra khỏi cổng thành, Trương Tuyết đã nhịn không được muốn trèo ra ngồi phía trước, nhưng Trương Tĩnh cưỡi ngựa đi bên cạnh chỉ cần trưng ra bộ mặt nghiêm túc nói, “Đợi đi xa một quãng nữa rồi hãy ra.” nàng liền ngoan ngoãn ngồi vững bên trong. Trương Tuyết tự kỷ nghĩ, có lẽ Trương Tĩnh không muốn người khác nhìn thấy nhan sắc chim sa cá lặn của mình đây mà, ừm, ông anh Trương Tĩnh này thật ra là người suy nghĩ chu đáo.

Bên ngoài xe, Trương Tĩnh đè xuống cung tên trong tay Trương Đàm, khẽ lắc đầu dẹp đi ý định hành thích mệnh quan triều đình của hắn. Trương Đàm bực tức thúc ngựa phóng lên phía trước. Trương Tĩnh ngoái đầu, bắn ánh mắt rét lạnh về phía tường thành rồi lạnh lùng quay đi.

Diệp Trầm đứng trên thành, quan phục sẫm màu cô tịch hứng lấy làn gió sớm. Ánh mắt âm u dõi theo cỗ xe ngựa mỗi lúc một xa, bàn tay dưới tà áo siết chặt. Gió rét đánh vào mặt, Diệp Trầm chợt nhớ bẩy năm về trước, hắn rời đi nàng đứng lại, cũng trong tình cảnh một buổi sớm như vậy, cũng làn gió táp vào da thịt. Nay vật đổi sao dời, Diệp Trầm không biết cảm giác khi đó của nàng như thế nào, nhưng bản thân hắn làm người đứng trên cao này thật sự không dễ chịu, rất không chịu được.

“Tuyết nhi, ta chờ nàng, chờ nàng trở lại…” Diệp Trầm thả lời theo gió, mắt nhìn cỗ xe hoàn toàn khuất bóng mới xoay lưng rời khỏi.

Dĩ nhiên, việc nho nhỏ này bạn nào đó không hề hay biết, bởi vì người ta còn đang bận quan sát thiết kế bên trong xe. Xe ngựa được Trương Duệ chuẩn bị riêng cho Trương Tuyết, bên trong rộng rãi được lót đệm dày, trong góc xe còn có bàn nhỏ, ngăn nhỏ đựng ít thứ đồ dùng và kẹo bánh.

Trương Tĩnh mười bẩy tuổi nhập ngũ, đã sớm luyện thành thói quen dã chiến, nên nhóm sáu người gồm Trương Tĩnh, Trương Tuyết, Trương Đàm, Như Ý, Cát Tường và phó tướng của Trương Tĩnh gọi là Trần Dật không cần dừng tại dịch trạm mà cứ một đường thẳng tiến Kiên Châu.

Khi Trương Tuyết và Trương Đàm nhìn thấy Trần Dật, thiếu chút nữa là đập đầu vào xe mà ngất đi cho rồi. Cả hai ôm theo tâm tình nơm nớp lo sợ cho tới tận lúc ra khỏi cổng thành mới dám thở phào.

Phải nói, thời thơ ấu trẻ trâu, Trương Tuyết, Trương Đàm quả thật là một cặp bài trùng gieo rắc ác mộng thiên tai cho dân chúng Sài Kinh. Trong số những ‘chiến tích’ lẫy lừng đó, có một số việc, mặc kệ là vô tình hay cố ý, thì hậu quả đều quá khủng khiếp, đến nỗi Trương Tuyết còn tự nhủ với lòng mình, “Quên đi, cho dù ta chết thêm mấy lần nữa cũng nhất quyết không đầu thú!”

Đáng buồn thay, phó tướng Trần Dật, trẻ tuổi tài ba, uy phong dũng mãnh, lại là một trong số những người những việc đã được Trương Tuyết ‘lập trình’ xóa sạch sẽ. Đối với việc này, cả Trương Tuyết lẫn Trương Đàm đều luôn cảm thấy may mắn, bởi vì đương sự không hề biết chuyện có liên quan tới mình a.

Chuyện này, kể ra cũng cách đây khá lâu rồi. Còn nhớ đó là một đêm nguyệt hắc phong cao, rất thích hợp để giết người cướp của, đốt nhà, thông gian…

“Ầy, đệ ngậm cái miệng quạ lại, lo tập trung đào đi! Đào cho ra cái lỗ mà chui coi!” Trương Tuyết huých hông Trương Đàm một cái, lại tập trung đào lỗ chó.

Nói trắng ra là một đêm trước ngày thi, Trương Tuyết cùng Trương Đàm lén lút đào lỗ chó trốn ra ngoài xem đệ nhất danh kỹ Diễm Diễm ở Nghênh Xuân Lâu treo giải bán đêm đầu tiên.

Ặc, nói trắng ra thì Trương Tuyết cũng chẳng ham muốn gì đêm đầu tiên của Diễm Diễm kia, chẳng qua là sở thích ham vui ham náo nhiệt mà thôi. Ngặt nỗi đi theo bên người lại là gia hỏa chẳng những ham vui ham náo nhiệt mà còn thêm cái tính chỉ sợ thiên hạ không loạn Trương Đàm, thành ra Nghênh Xuân Lâu thiếu chút nữa là sập luôn nóc nhà.

Sự việc là như vầy, lúc cả hai lết được tới cửa Nghênh Xuân Lâu, liền đụng ngay mặt gia hỏa Tô Mặc đang xuống xe ngựa. Phủ Tô Quốc Công ở tít thành tây, trong khi Nghênh Xuân Lâu lại nằm bên thành đông, hiển nhiên đã vượt xa địa bàn của Tô Mặc, vì thế ở cửa, hắn bị Đỗ Tuyên chọc cho té lăn từ trên xe ngựa xuống thì cũng chẳng có gì lạ. Lạ ở chỗ là, gia hỏa này hôm nay không nổi điên nhào tới như Đỗ Tuyên nghĩ, còn vui vẻ cười hơ hớ.

Trương Đàm nghĩ nghĩ rồi đưa ra kết luận, “Chắc là té một cái, não bị lộn ngược rồi cũng nên.”

Sự thật chứng minh, não của Tô Mặc không hề bị lộn ngược, chẳng qua là hắn vui quá hóa khùng thôi. Lúc hắn ra giá tiền mua đêm đầu tiên của Diễm Diễm, đã vênh mặt hất hàm nhìn Đỗ Tuyên mà nói như vầy, “Hahaha, đêm nay gia khai trai, quyết định bỏ qua cho ngươi lần này! Tiểu tử ngươi miệng còn hôi sữa, mau mau cút về nhà bú ti mẹ đi, đừng ở đây học khôn làm người lớn với gia! Há há há!!”

Trương Tuyết và Trương Đàm vì còn chưa đủ tuổi, ặc, nói cho chính xác thì vẫn chưa làm lễ thành nhân, không có thẻ bài nên bị chặn lại ở ngoài. Nhìn Tô Mặc khoái chí theo chân tú bà vào trong, ngẫm lại lời kia ba lần, sau đó liền phá ra cười như điên. Trương Đàm cười đến ôm cột, nói, “Thì ra là… hôm nay là lễ trưởng thành của hắn… hắc hắc… đồ trứng ngỗng kia mà cũng có ngày… có ngày… khai trai… cười chết ta, cười chết ta rồi!!”

Đại Triều nam tử mười lăm trưởng thành, có thể thi công danh, chính thức kế tục gia nghiệp, cưới vợ lập gia, tòng binh đánh trận, nhất là được tự do ra vào kỹ viện. Vì thế những nhà có con trai, vào những ngày như vậy sẽ tổ chức lớn, nếu là gia đình có chút danh tiếng, hoặc nhà quý tộc hoàng gia, sẽ càng long trọng. Trương Tuyết còn nhớ khi Trương Duệ vừa xong lễ trưởng thành liền bỏ trốn mất dạng hết mấy ngày, chỉ vì sợ cha mẹ gấp gáp bắt hắn thành hôn! Còn Trương Tĩnh thì khỏi cần nói, một lần trốn nhà thanh danh tướng. Trương Tuyết cũng dở khóc dở cười không thôi, mười lăm tuổi, biết cái gì mà cưới vợ lập gia?

Trương Tuyết ôm bụng cười lăn lộn một hồi, bèn quay sang kéo lỗ tai Trương Đàm, xì xầm, “Đệ yêu dấu, với giao tình của chúng ta và trứng ngỗng, cũng nên tặng hắn một phần lễ vật chúc mừng chứ hả?”

Trương Đàm lau nước mắt, mặt mũi nghẹn ngào đỏ bừng, cười đến run rẩy tay chân, hai cái răng chó sáng quắc trông chẳng khác gì một con hồ ly con, “Đúng là nên tặng lễ chúc mừng hắn khai trai… Ừm, khai trai nên tặng cái gì đây? Tam ca, nói một chút cao kiến cho đệ nghe xem?”

Trương Tuyết nhe răng cười meo meo.

Nằm rạp trên nóc nhà Nghênh Xuân Lâu, Trương Đàm cẩn thận dỡ một miếng ngói, hai cái đầu bốn con mắt nhìn xuống. Trong phòng, Tô Mặc đang ngồi một mình đợi hoa khôi Diễm Diễm chuẩn bị trở lại. Ngó bộ dáng lần đầu tiên thử rượu của hắn, hai tên gia hỏa trên nóc nhà thiếu chút nữa là cười lăn rớt xuống. Tròng mắt Trương Tuyết láo liên một hồi, bèn kéo lỗ tai Trương Đàm lại xì xầm to nhỏ. Trương Đàm càng nghe, hai mắt càng long lanh rực rỡ.

Thực ra cũng không có gì hay ho, chẳng qua là Trương Tuyết bảo Trương Đàm lẻn xuống đổi bảng số phòng thượng số một của Tô Mặc với phòng thượng số hai sát vách mà thôi. Vốn chỉ định đùa Tô Mặc một chút, ai mà ngờ được, gia hỏa Trương Đàm này đùa quá trớn, đem toàn bộ biển số phòng trên lầu ba tráo sạch.

Khi Trương Tuyết vẫn đang nằm trên nóc nhà xem Tô Mặc tự biên tự diễn hí kịch ở bên dưới, Trương Đàm đã trở lại. Nhác thấy Tô Mặc ở bên dưới lén lút tráo hương trong lò, Trương Đàm khẽ nheo nheo mắt. Chốc sau, một mùi hương dìu dịu bốc lên, Trương Đàm cả kinh, vội vàng bế khí, dùng cả hai tay bịt chặt mũi miệng Trương Tuyết, đem người phi thân xuống nấp sau núi giả trong hậu viện, thì thầm, “Tên trứng ngỗng này, không biết lại học thói xấu ở đâu ra, dám chơi xuân dược!”

“Xuân dược?” Trương Tuyết vừa nghe đến đó, cũng choáng váng.

Trương Đàm ngẩng đầu nhìn cửa sổ phòng Tô Mặc, bĩu môi xì, “Chậc, còn tắt đèn nữa cơ đấy! Đệ còn muốn chờ nghe hắn la lối om sòm, bây giờ đốt xuân dược, còn tắt đèn, cho dù người lên giường với hắn là diêm vương hắn cũng chả biết đâu!”

Trương Tuyết nhận thấy hết trò chơi, cũng ngáp một cái bảo, “Vậy thì về thôi, ta buồn ngủ rồi, tạm tha cho trứng thối đó hôm nay vậy!”

Một đêm qua đi, trời sáng trở lại trường, Trương Tuyết, Trương Đàm mặt mũi bơ phờ, cho đến khi nhìn thấy Tô Mặc khập khiễng tiến vào chỗ ngồi, mặt mày từ bơ phờ lập tức chuyển sang hồng nhuận. Bốn con mắt lấp la lấp lánh bắn tới chỗ Tô Mặc. Chậc chậc chậc, nhìn xem kìa, mắt thũng sâu thâm quầng, môi tím tái, mặt mũi trắng bệch, ôi chu choa ơi, rõ ràng là triệu chứng tiêu hao quá độ đây mà.

Trương Tuyết bởi vì quá mức phấn khích, bài thi nộp giấy trắng, quên luôn viết tên mình vào, nên vinh quang đứng chót. Còn Tô Mặc, bởi vì quá mệt mỏi hao tổn, quên cả hơn thua xem đứa nào dành được ngôi chót đợt này, chỉ vừa viết tên vào đề thi liền gục xuống bàn ngủ suốt buổi, nên miễn cưỡng được một điểm an ủi, đứng áp chót.

Lúc xem bảng điểm, thật ra Tô Mặc cũng chẳng còn tâm trí gì mà quan tâm tới cái thứ hạng kia, mà đang căm hận kẻ nào dám giở trò trộm long tráo phụng hại hắn ra nông nỗi này. Nghĩ tới cảnh xuân tối qua, nghĩ tới sáng sớm nay hắn vì đau quá mà tỉnh dậy, nhìn thấy lên giường với mình không phải hoa khôi Diễm Diễm mà là một gã đàn ông lạ hoắc, kinh sợ hất ngã tên khốn đang nằm đè trên người mình xuống giường, Tô Mặc ba chân bốn cẳng chạy trốn như gặp quỷ.

Trương Tuyết hiển nhiên không nghĩ nhiều như thế, càng không biết đêm qua mình đã làm nên được ‘việc tốt’ gì, châm chọc khiêu khích nãy giờ mà trứng ngỗng chẳng thèm phản ứng lại, bèn hỏi Tô Mặc một câu, “Sao vậy, đêm qua khai trai cảm giác thế nào? Vui quá nên câm luôn rồi?”

Tô Mặc vừa nghe xong, nỗi căm tức, nhục nhã, oán khí trong ngực gặp nhiệt hỏa bốc lên, trào ra họng, phun một búng máu tươi lên bảng điểm rồi bất tỉnh nhân sự. Thật đúng với câu ‘tức hộc máu’ mà người ta thường nói.

Nhưng mà Trương Tuyết lại quên mất một điều tối quan trọng, đó là cái miệng quạ đen của Trương Đàm. Gia hỏa này trong nhà nổi tiếng, vô cùng nổi tiếng vì cái mồm quạ của hắn. Hắn đã nói “Cho dù người lên giường với hắn là diêm vương thì hắn cũng chẳng biết,” vì thế, người đã bò lên giường Tô Mặc thật không khác gì diêm vương!

Cái người đi nhầm vào phòng Tô Mặc, trúng phải xuân dược kia nói xa tận chân trời, gần ngay trước mắt. Chẳng phải Diễm Diễm, chẳng phải các cô nương trong Nghênh Xuân Lâu, càng không phải tú bà, mà lại chính là thủ hạ dưới trướng của Trương Tĩnh ở Thao Châu, phó tướng Trần Dật!

Trương Tuyết vừa đuổi đánh Trương Đàm trong sân, vừa thầm mắng:

Một chữ, hay!

Hai chữ, quá hay!

Ba chữ, cực kỳ hay!

Bốn chữ, con mẹ nó hay!

Trần Dật cũng không biết vì sao lại xảy ra chuyện như vậy. Hắn hiển nhiên rất tức giận, nhưng điều khiến Trương Tuyết lẫn Trương Đàm bất ngờ là, hắn tức giận không phải vì bị người ta chơi, mà tức vì cái ‘tiểu mỹ nhân’ trong miệng hắn vừa sáng ra đã bỏ trốn mất dạng.

Lời của Trần Dật khiến Trương Tuyết vô cùng tò mò, chả lẽ qua một đêm, Trần Dật lại không biết trứng ngỗng là nam? Ây, nói không chừng… có khi nào… trứng ngỗng hắn cũng là… giống mình hay không?

Nghĩ lại một chút xem, trứng ngỗng mặc dù ngông cuồng lỗ mãng, không coi ai ra gì, nhưng mặt hoa da phấn, mũi nhỏ miệng xinh, chỉ trừ cái hơi mập mạp một chút, nhìn rất giống quả trứng ngỗng, lại thêm cặp mắt một mí ba chớp ba nháng kia, nói thế nào thì cũng đúng là một ‘tiểu mỹ nhân’ trong miệng Trần Dật.

Nhưng mà, rất nhanh Trương Tuyết liền khẳng định Tô Mặc không hề cùng một ‘trường phái’ giống mình. Hơn nữa, Trương Tuyết dám khẳng định người có một đêm gian tình với Trần Dật chính là Tô Mặc, cũng bởi vì, Trần Dật đã buồn bã thốt lên một câu như vầy, “Em ấy không phải người của Nghênh Xuân Lâu, bởi vì ở đó vốn dĩ không có nam kỹ. Hơn nữa, tướng tá mập mạp tròn trịa, da trắng môi hồng, mỗi tội mắt một mí, nhưng vừa ngây ngô vừa háo thắng, quả thật rất đáng yêu, đời ta chưa từng gặp ai đáng yêu như thế.”

Sau lại cắn răng quyết tuyệt tựa như chiến sĩ một đi không trở lại, “Nếu có thể tìm được người, ta nhất định không cần biết em ấy là con nhà ai, cứ bắt cóc về Thao Châu rồi hẵng tính…”

Đì đùng sấm sét bên tai.

Trương Tuyết, Trương Đàm bốn mắt nhìn nhau, thầm than: “tiêu rồi, Trần Dật bị sét đánh trúng rồi!”

Sự thật chứng minh câu nói ‘tắt đèn gà rừng cũng như phượng hoàng’ là sai bét! Nhìn xem, nhìn xem, còn không phải Trần Dật vừa trúng xuân dược, trong đêm tối thui cũng có thể nhận ra quả trứng ngỗng thúi tha kia nở ra là đực hay cái sao?

Trương Tuyết và Trương Đàm đang có ý định dẫn dắt Trần Dật theo đuổi mỹ nhân, lại nghe bọn Trương Duệ, Trương Tĩnh, Trần Dật và quân sư Nghiêm Gia Niên bàn bạc chính sự. Toàn nói cái gì thế lực của Tô Quốc Công, rồi tranh giành binh lực, rồi người của Tô Gia thế này thế kia, vân vân và mây mây…

Tốt lắm, lần này thì hay rồi, chẳng những loạn điểm uyên uyên, mà còn chọc tới ổ kiến lửa. Phải biết rằng, Trần Gia và Tô Gia như nước với lửa, năm xưa khi Trần Đức Qúy Phi, cũng tức là cô của Trần Dật qua đời, Trần lão Thân Vương đã mang Trần Gia về Thao Châu, tuyên bố đời này không bước vào Sài Kinh nửa bước, cho thấy sự việc quyết liệt như thế nào…

Trương Tuyết nghĩ lại chuyện xưa mà thở dài.

Nghĩ lại chuyện nay mà phải thở thêm một hơi dài thườn thượt.

Thật là, nhân gian có lối có đường ngươi không đi, địa ngục kín cổng cao tường ngươi cứ thích leo tường đục lỗ chó mà vào!

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio