Dịch giả: Tiểu Băng
Liên quan gì tới ngươi? Liên quan gì tới ta? Đúng vậy, “Ta khác” của mình nếu không phải là ấn kí mô phỏng thì cũng là hình chiếu không có linh trí, bản thân mình đã là độc nhất vô nhị, căn bản không cần phải nghĩ tới khả năng bị ký ức tình cảm của các “Ta khác” kia làm cho lạc đường.
Nếu đã như vậy, “ta” khác hay “ta” hoàn toàn giống hệt mình thì cũng có liên quan gì tới mình đâu? Hắn là hắn, còn mình là mình!
Mạnh Kỳ như vén ra được lớp sương mù, tầm mắt trở nên sáng sủa, ý niệm không còn bị trở ngại, mơ hồ cảm nhận được bản tính chân như, thể xác và tinh thần trở nên linh hoạt, tuyệt không thể tả.
Bất quá đây mới chỉ là quét sạch sương mù, làm con đường hiện ra, còn chuyện làm sao tới gần, tới gần bằng cách nào thì vẫn còn là cả một vấn đề, con đường này vẫn còn rất nhiều những gian nan hiểm trở, đủ mọi khả năng làm lạc lối.
Hắn trầm tư một lát, nhoẻn miệng cười, đứng dậy chắp tay:
“Đa tạ tiền bối chỉ điểm.”
“Câu hỏi thứ ba là, nếu tất cả quá khứ tiền bối trải qua đều chỉ là mộng cảnh, phu nhân là mộng, Họa Mi sơn trang là mộng, kiếm trong tay cũng là mộng, vậy phải nên đối mặt như thế nào?”
“Những ảo thuật bình thường đương nhiên không thể tạo ảnh hưởng gì lên tiền bối, nhưng nếu tiền bối đang ở trong thế giới mộng của A Di Đà Phật thì sao? Những gì tiền bối nhìn thấy, ngửi được, chạm đến, cảm nhận được, đều chỉ là mộng cảnh phản hồi, nhìn như chân thật, nhưng bản chất chỉ là hư ảo, Trang Chu nằm mộng thấy mình là bướm, vậy rốt cuộc đó chỉ là một giấc mộng của Trang Chu thấy mình hóa bướm, hay là con bướm nằm mộng thấy mình hóa thành Trang Chu?”
Mạnh Kỳ nói xong, xoay người rời khỏi, không có chờ đợi Lục đại tiên sinh trả lời.
Bên đường gió nhẹ thổi qua, mùi hoa cỏ thơm nhập mũi, bóng người cắm trâm gỗ càng lúc càng xa.
Lục đại tiên sinh mấp máy môi, nhưng mãi không thốt ra được câu trả lời, cứ thế nhìn theo Mạnh Kỳ từng bước rời khỏi.
............
Rời khỏi Họa Mi sơn trang. Mạnh Kỳ nhìn quanh, không biết đi đâu, thế là hắn đi theo bản năng về phía tây nam, tới khi tỉnh táo lại, đã tới một ngọn núi như một thanh kiếm to chọc trời.
Sơn môn Tẩy Kiếm các!
Mạnh Kỳ kinh ngạc đứng ở trước núi, bỗng nhiên bật cười, trong lòng quả nhiên vẫn là có chút không bỏ xuống được cái chuyện kia.
Cái câu nói đã để lại ấn tượng khắc sâu trong lòng hắn:
“Bình sinh chỉ yêu bảy thước kiếm, trảm ngô gặp ta ta không (phải) ta.”
Hắn không hề che giấu khí tức, Giang Chỉ Vi lập tức xuất hiện ở chân núi, sau lưng là một mảng hoa nở rực rỡ, hoa cỏ như vẽ.
Người ấy vẫn mặc áo vàng nhạt, tóc đen hơi vấn lên, có mấy lọn bị rơi thả xuống, đẹp tới loá mắt, tựa hồ chưa bao giờ thay đổi, mỉm cười: “Sao không nói tiếng nào lại tới đây?”
“Bất chợt nổi hứng, tùy tâm mà đến.” Mạnh Kỳ mỉm cười lấp lửng.
Giang Chỉ Vi khẽ cười: “Ngươi là kẻ vô sự không đăng Tam Bảo điện, nói đi, có chuyện gì?”
Sóng mắt mỉm cười, đầy vẻ ‘ta còn không hiểu được ngươi sao’.
“Ừ.” Mạnh Kỳ trầm ngâm, “Ngươi từng ngâm ‘Trảm ngô gặp ta ta không (phải) ta’, trảm là ‘Ngô’ nào? Gặp là ‘ta’ nào?”
Giang Chỉ Vi giật mình cười: “Thì ra ngươi là đang tự hỏi ‘Ta này là ta’.”
Nét mặt cô trở nên nghiêm túc hẳn: “‘Ngô’ là chỉ bên ngoài của ‘Ta’, bao gồm các mặt như nhục thân, kinh nghiệm, võ đạo, tình cảm vân vân, còn ‘Ta’ là bản tính chân như.”
“Từ lúc một chút bản tính chân như kia rời khỏi đại đạo, bị hậu thiên lây dính, mắt bị ngũ sắc sở mê, tai bị ngũ âm sở hoặc, mũi bị ngũ vị sở nhiễm. Tâm bị kinh nghiệm và tình cảm che giấu, nên không nhìn thấy được tướng mạo sẵn có.”
“Chém mất không phải là chém đi, không phải là vứt bỏ, mà là nhìn thấu hạn chế của chúng, nhìn ra được hư ảo của chúng, từ đó chiếu gặp chân ngã.”
Mạnh Kỳ nhíu mày suy tư.
Giang Chỉ Vi thấy thế, nghĩ nghĩ, cố dùng từ thật dễ hiểu để giải thích điều mình tâm đắc: “Tuy rằng ta bế tử quan, nhưng ‘Trảm ngô gặp ta’ cũng chỉ là manh mối ban đầu, đơn giản ý là những vật chúng ta nhìn thấy bằng mắt đều bị giới hạn bởi con mắt của chúng ta, chúng ta không có tuệ nhãn của Phật tổ chiếu thấu tất cả mọi hư ảo, nhìn thấu tất cả không bỏ sót cái gì, nên những thứ chúng ta nhìn thấy không phải tất cả đều là chân thật, nếu hoàn toàn tin tưởng vào những gì chúng ta nhìn ‘Thấy’, chúng ta sẽ rất dễ dàng phạm sai lầm, sẽ trở thành ‘Ta không còn là ta’, bị bề ngoài mê hoặc, không nhìn thấy bản chất tướng mạo sẵn có của sự vật.”
“Tương tự, chưa đi đến đến cuối cùng, lỗ tai có hạn chế, mũi khiếu có hạn chế, tất cả những sự kiện, những kinh nghiệm, võ đạo của chúng ta trải qua cũng sẽ có hạn chế, nếu hoàn toàn ỷ lại kinh nghiệm, thì sẽ bị kinh nghiệm che mắt, khiến sự nhận biết về sự vật bị xuất hiện lệch lạc, nếu hoàn toàn ỷ lại vào võ đạo, thì sẽ bị võ đạo trói buộc, càng ngày càng trở nên quá khích và cực đoan.”
“Chỉ có nhận rõ chúng nó, khám phá chúng nó, chém mất sự hư ảo mà chúng nó mang đến thì mới có thể mở ra nhà giam, nhìn thấy ‘Chân ngã’.”
Mạnh Kỳ gật đầu: “Nói ra thì dễ, nhưng muốn làm được thì lại vô cùng gian nan. Từ khi ra đời tới nay, mỗi một chuyện chúng ta làm nhiều ít đều bị ‘Ngô’ ảnh hưởng, ỷ lại nó đã sớm trở thành thói quen và bản năng, cơ bản không hề cảm thấy có vấn đề gì cả, nên đương nhiên cũng sẽ không hề nhìn ra được điều đó.”
Hắn hiểu ý của Giang Chỉ Vi, cũng biết thứ mình cần làm là “Trảm ngô gặp ta”, vừa thấy chân ngã, lập tức có thể tự chứng Truyền Thuyết!
Trên núi hoa nở rực rỡ, hai bóng người đứng đối diện với nhau, một vàng nhạt, một xanh tươi, trao đổi kinh nghiệm trảm ngô gặp ta, không khí hòa hợp, như thi như họa, như một đôi thần tiên quyến lữ.
Mạnh Kỳ ngẩng đầu nhìn Giang Chỉ Vi, nhìn lối đi lên núi quen thuộc mà xa lạ, bật cười: “Hồi nãy lúc Lục đại tiên sinh nói tới ‘Chênh lệch một ý niệm’, ta đã nghĩ, nếu lúc ấy không nghe lời đại ca giật giây, tới Tẩy Kiếm các khuyên ngươi, mơ hồ biểu đạt tâm ý, có phải kết quả sẽ khác đi không?”
Thời gian trôi qua, nay hắn đã có thể thản nhiên đối mặt với vấn đề này.
Giang Chỉ Vi mím môi, khẽ vuốt sợi tóc, cười nhẹ: “Cho dù không có Cao Lãm giật giây, ngươi cũng sẽ tới đây, chỉ là trước sau mà thôi. Mà dù lúc nào ngươi tới, thì câu trả lời của ta vẫn sẽ không thay đổi.”
Đôi mắt cô sáng ngời như sao giữa trời đêm, kiên định nói:
“Vì đây chính là ngươi, vì đây chính là ta.”
Mạnh Kỳ thở dài, mỉm cười: “Đúng vậy, vì đây mới chính là ngươi, vì đây mới chính là ta.”
Giang Chỉ Vi mỉm cười, đi song song với hắn.
Hai người không nói gì, cùng nhau đi lên tới đỉnh núi, như Tẩy Kiếm các là chỗ không người.
Nhìn biển mây mênh mang bồng bềnh, Mạnh Kỳ cười khẽ, tiêu sái rời đi.
Giang Chỉ Vi lẳng lặng nhìn biển mây, một lúc sau cũng cười khẽ, tà áo phiêu phiêu, cất bước hồi phủ.
Vạn cổ tới nay, biển mây này không hề thay đổi.
............
Chân đạp lên mây, Mạnh Kỳ vừa đi vừa nghĩ, hắn không hề xác định phương hướng, hoàn toàn là đi theo bản năng.
Bất tri bất giác, hắn phát hiện mình đi tới Nam Hoang, nhìn thấy một võ đạo thánh địa đang trưởng thành, sâu trong Nam Hoang có những luồng khí tức cổ xưa mà mạnh mẽ.
“Ma hồi thế gian, Thánh Giả lại tùy?” Mạnh Kỳ bỗng nhiên nhớ tới một câu mà mình đã nghe được từ rất lâu về trước.
Là các vị Ma Thánh chuyển thế trở về?
Tề Chính Ngôn đột nhiên xuất hiện ở trước mắt hắn, ăn mặc bình thường, mặt mũi bình thường, trừ ở mi tâm có hai vì sao, tay trái đeo Ma Hoàng trảo, thì không có đặc dị nào khác, nhưng mỗi cái giơ tay nhấc chân đều ẩn chứa đại thế mênh mông, thiên hành kiện, quân tử lấy không ngừng mà vươn lên.
“Trong lòng có điều chưa hiểu hả?” Tề Chính Ngôn gọn gàng hỏi.
Mạnh Kỳ gật đầu, kể lại lời nói của Lục đại tiên sinh và Giang Chỉ Vi, rồi hỏi: “Phải làm sao mới ‘Trảm ngô gặp ta’?”
Tề sư huynh có kiến thức của Ma Chủ, hẳn là có thể trả lời một hai.
Tề Chính Ngôn nghĩ nghĩ, nói: “Nếu muốn ‘Trảm ngô gặp ta’, vậy thử ‘Chém một chút’ trước đi. Hiện giờ thứ ngươi ỷ lại lớn nhất là cái gì, thì thử chém nó trước, để thể nghiệm cho biết.”
“Thứ ta đang ỷ lại lớn nhất là cái gì?” Mạnh Kỳ nhíu mày.
Nguyên Thủy Thiên Tôn? Không phải, mình đối với nó chỉ có đề phòng, làm gì có khả năng hoàn toàn ỷ lại nó?
Bá Vương Tuyệt Đao? Trước khi nó thức tỉnh đến Truyền Thuyết, mình vẫn có cuộc sống của mình mà......
Tề Chính Ngôn bình thản nói:
“Thứ ngươi đang ỷ lại lớn nhất chính là võ đạo của ngươi. Không có võ đạo sẽ không có Nguyên Hoàng, sẽ không có ngươi hiện giờ.”
Mạnh Kỳ hít sâu, muốn cãi lại, nhưng lại không có lời nào để nói.
Đúng vậy, đến ngày hôm nay, thứ hắn ỷ lại nhất chính là võ đạo của hắn. Nguyên Thủy không thể bằng, Đạo Đức không thể dựa vào, chỉ có thực lực của bản thân mới là thực!
Lúc trước khi đối mặt Ma Phật, tình cảnh vô cùng tuyệt vọng, hắn cũng đâu có cầu thần cáo phật, từng bước tu luyện võ đạo, ma luyện thanh đao trong lòng, cuối cùng cũng chém tan trói buộc.
Tề Chính Ngôn nhìn Mạnh Kỳ chằm chằm:
“Cho nên, ngươi có thể chém mất cái ỷ lại to nhất này hay không?”
“Hơn nữa cho dù buông tay, cũng chưa chắc thành công, tới lúc đó, ngươi chỉ là một người thường không có võ công, muốn khôi phục lại đã khó lại càng khó.”
“Như thế, ngươi vẫn còn là Nguyên Hoàng không? Vẫn còn là Tô Mạnh không? Còn giữ được tính tình và tác phong hiện giờ không? Có phải là nếu không có võ đạo sẽ không có ngươi không?”
“Ngươi dám buông tay nó không?”