Dịch giả: Tiểu Băng
Từ Nguy dẫn mấy người Giang Chỉ Vi rẽ tới rẽ lui, tới trướng bồng của “Bình Hải vương” Chu Thọ.
Trời là ban ngày, nhưng sắc trời vẫn rất tối tăm, gió thổi lạnh buốt, Nộ giang rít gào.
Rầm!
Cuộn sóng cao cả trăm trượng chụp vào bờ của doanh địa nghĩa quân, giữa không trung chuyển thành màu đen, vân khí và cuồng phong hội tụ, hóa thành một nắm tay cực to đánh xuống.
“Địch tập kích!” Ngoại cảnh canh gác quát vang, giọng truyền khắp doanh địa.
Chu Thọ, Ngoan Thạch chân nhân, Đỗ Hoài Thương đều chạy ra, thấy trên Nộ giang, cột buồm san sát như rừng, tinh kì phất phới che trời, “Võ Hoàng” Đứng ngạo nghễ trước nhất, gió thổi áo bào bay phần phật!
Thấy vậy, Giang Chỉ Vi và Nguyễn Ngọc Thư đều bừng hiểu. đại quân triều đình sau khi thấy Ảnh Vương mất mạng, muốn thừa lúc Đỗ Hoài Thương chưa kịp khôi phục, tiến hành tổng công kích, tạo ra hỗn loạn để nội chiến bên trong diễn ra, tạo cơ hội cho gian tế giết người!
Hai người đang định xông ra hỗ trợ, Giang Chỉ Vi bỗng máy động trong lòng, kiếm còn trong vỏ đánh ngược ra sau, nhanh như đã biết trước.
Phốc!
Tiếng kim loại đánh trúng vào gỗ vang lên, gió thu chưa động ve đã cảm thấy trước!
......
Tây khâu, Miêu Thông kinh ngạc, trong tay xuất hiện một cây côn màu đồng, chậc một cái: “Tỉnh táo thật, không bị trúng bẫy, nhưng mà bẫy biếc gì đó đều chỉ để dệt hoa trên gấm mà thôi, quan trọng nhất hay thực lực bản thân.”
Khí tức của y tăng vọt, từ sơ nhập ngoại cảnh tiêu chuẩn tăng lên tới tứ trọng thiên, câu động thiên địa, như núi non nặng nề ép xuống, khiến đất đai run rẩy.
Nghe đồn con trai độc nhất của Miêu Hổ chỉ có thực lực Địa giai cửu phẩm, nhưng nay xem ra còn mạnh hơn Bách Hiểu đường tưởng không biết bao nhiêu lần, y lại còn có tuổi tác chỉ sàn sàn bằng Sâm La thiên quân, không ngờ danh sách nhân tài kiệt xuất một đời này lại để sót y!
Mạnh Kỳ bỗng nghĩ tới một chuyện, không sốt ruột chút nào: “Ngươi là luân hồi giả?”
Nghi vấn này, hắn có chín thành nắm chắc. Chỉ có luân hồi giả mới có thể ở tuổi này có thành tựu ghê gớm mà người ngoài không biết!
“Quả nhiên các ngươi chính là kẻ địch của trận doanh đối kháng lần này.” Miêu Thông cười vang vui vẻ.
Hai nam tử áo đen khi thì tách ra, lúc thì dung hợp vào làm một, quấn lấy Tề Chính Ngôn đánh bốc trời.
“Không ngờ kẻ địch lại ở ngay trong trận doanh của chúng ta.” Mạnh Kỳ nhíu mày.
Miêu Thông không cười nữa, trầm giọng nói: “Lục Đạo giở trò, nhưng lại khiến chúng ta về trận doanh của triều đình, nên đành phải làm cho có lệ một chút, chờ giết hết các ngươi, gom đủ thiện công, thì không sợ bị gạt bỏ nữa!”
Không sợ gạt bỏ? Bọn họ không phải là nhiệm vụ tử vong? Như vậy xem ra chỉnh thể thực lực của họ cao hơn chúng ta! Mạnh Kỳ thầm nghĩ.
“Miêu hầu có biết ngươi khác thường không?” Mạnh Kỳ hỏi.
Miêu Thông lộ tiếu ý: “Ngươi đoán xem!”
Một côn đánh ra, biến ảo thành trăm ngàn côn ảnh, hư thực giao nhau, câu động địa liệt, công kích Mạnh Kỳ.
Mạnh Kỳ rút Thiên Chi Thương, tốc độ không nhanh, nhưng ẩn giấu rất nhiều biến hóa.
Đương đương đương đương! Trường đao chém vào côn ảnh, chém trảm đập hất đủ cả, vừa ngăn cản vừa phản kích, lôi điện theo đồng côn không ngừng lan lên tay Miêu Thông, chân khí không thể cản được bảo binh dẫn điện!
Phanh!
Chỉ một chiêu, côn ảnh vỡ tan, Miêu Thông bay ngược ra ngoài, đập vào vách đá, làm vách đá sụp hẳn xuống, hai cánh tay nám đen, ngực có một vết máu.
“Thực lực rất mạnh, đao pháp thực không sai, không thể không thừa nhận, bây giờ ta không phải là đối thủ của ngươi.” Miêu Thông không ngờ vẫn rất bình tĩnh.
Mạnh Kỳ đột nhiên dâng lên cảm giác không tốt, trường đao lập tức chém xuống, như muốn chém trời rạch đất.
Nhưng cơ thể Miêu Thông như có cái gì đó bốc cháy mãnh liệt, khí tức của y tiếp tục dâng cao, vượt qua quan ải, tiếp cận nấc thang trời thứ hai, cùng cảnh giới với Mạnh Kỳ, vết thương ở bụng đang nhanh chóng tự khôi phục!
“Thiêu đốt tuổi thọ, không đúng, hai mươi bảy đại nạn?” Mạnh Kỳ cau mày, lớn tiếng quát hỏi, muốn lấy lôi ngôn quấy nhiễu!
Hai mươi bảy đại nạn, là thứ đời trước hắn xem được trong một bộ truyện tranh gì đó, từng đấu một trận đỉnh phong với chủ nhân của tam đao tam kiếm tam thần kỹ, nó không phải là võ công, mà là một loại miêu tả. Những người tu luyện “La Sát khôi”, hai mươi bảy tuổi hẳn phải chết, nhưng càng tới gần tuổi hai mươi bảy, thực lực càng tăng một cách bất bình thường, đến hai mươi bảy tuổi là tới điểm ngoặt. Có người nhờ điểm ngoặt này sẽ có được khả năng Pháp Thân, có khi còn cao hơn, ở chỗ Lục Đạo Luân Hồi, muốn được vậy phải hoàn thành nhiệm vụ đặc biệt mới được đổi công pháp cấp Pháp Thân, được Mạnh Kỳ gọi là double hack!
Cho nên, Mạnh Kỳ không cảm thấy thứ Miêu Thông tu luyện là “La Sát khôi”, dựa vào hai mươi bảy đại nạn, mà hẳn là một thứ công pháp cùng loại, nhưng không thể nào lấy được công pháp cấp Pháp Thân, trừ phi y có kì ngộ lấy được nó.
quanh thân Miêu Thông có khí tức màu nâu vàng ngưng như thực chất lượn lờ, khí tức tiếp cận Tông Sư, y mỉm cười, tự tin mười phần: “Ngươi cũng biết hai mươi bảy đại nạn?”
Đôi mắt y rực ngọn lửa điên cuồng: “Đáng tiếc, ta không đổi được, may mà nhờ kì ngộ, lấy được một môn công pháp cùng loại, tuy rằng phẩm giai không bằng, nhưng cũng đủ cho ta sử dụng. Luân hồi nguy hiểm, không có chút liều mạng quyết tâm thì không thể nào vượt qua được!”
“Môn công pháp này sẽ thiêu đốt tuổi thọ của ta, tuổi thọ của ta còn dư càng ít, thực lực tăng lên càng lớn, một ngày một canh giờ cuối cùng thực lực tăng lên sẽ vượt qua cả mấy chục năm trước đó! Bây giờ ta chỉ còn ba năm tuổi thọ, ngươi có thể chống đỡ được sao?”
Mạnh Kỳ căng thẳng, loại công pháp này là phải dùng tới đan dược gia tăng tuổi thọ để kéo dài tuổi thọ ra, chỉ cần giết được địch nhanh chóng, và vẫn còn đan dược gia tăng tuổi thọ thì không thể nào chết được, nhưng chẳng biết họa ngầm của nó như thế nào, Lục Đạo có thể bù lại sao?
Mạnh Kỳ không chút do dự xuất đao, đấu với đồ điên kiểu này, công pháp biến thái thế này, đương nhiên phải giết chết y trước khi tuổi thọ của y giảm xuống tới mức thấp nhất!
Một đao vạch ra quỹ tích huyền ảo, như cá bơi trong nước, luồn lách theo dòng, mà dòng nước này bây giờ chính là các quy luật của trời đất.
Ánh đao bùng to ra, cơ thể cũng phình lớn. Mạnh Kỳ khí thế nguy nga, Pháp Thiên Tượng Địa, đã có cảm giác Tông Sư, đao ảnh đang đi thì chợt tắt, tầng tầng “nện” xuống, trước mũi đao như có một lỗ đen lốc xoáy nhỏ xíu!
“Tới rất hay!” thứ công pháp tu luyện khiến tâm linh Miêu Thông vô cùng điên cuồng. Y quát lớn, hai tay nắm đồng côn đập mạnh xuống, tốc độ còn nhanh hơn gió, nhanh hơn âm thanh, dòng khí bị xé rách ra!
Đương!
Miêu Thông bay ngược trở về, chỗ bàn tay nắm đồng côn đầy máu tươi, bị chấn đến mức hổ khẩu rạn nứt, cơ bắp toàn thân bị xé rách, bị thương rất nặng.
Mạnh Kỳ lập tức đuổi theo. Lưu Hỏa đâm ra, dấy lên một vòng lửa đỏ, thả ra từng đạo kiếm quang, bọc lấy Miêu Thông, cùng lúc, hai cánh tay mọc tay, nắm Huyền Quy kiếm, xách Trảm Ngọc đao!
“Hay!” Miêu Thông điên cuồng hét vang, tuổi thọ lại nhanh chóng thiêu đốt, nháy mắt chỉ không còn lại bao nhiêu, khí tức phá vỡ nấc thang trời thứ hai, bước vào hàng ngũ Tông Sư, vết thương cũng nhanh chóng khôi phục!
Y có thể tự quyết định được mình còn bao nhiêu tuổi thọ?
Trường côn quét ngang, hư không bị xé toạc, ngưng tụ ra một mớ lốc xoáy, hút sạch số lượng kiếm quang không đếm xuể của Mạnh Kỳ, chỉ còn chừa lại bản thân Xích Ngọc kiếm.
Đương! Mạnh Kỳ rút lùi một bước, công kích liên hoàn của Huyền Quy kiếm và Trảm Ngọc đao đã bị phá ngang, Miêu Thông lại đụng sập một vách đá, đá rơi xuống đã lấp kín cả cốc.
Song thực lực Miêu Thông lại tăng lên, khí tức màu nâu vàng hóa thành một tầng chiến giáp phủ lên người y.
Y cười dữ tợn: “Địa giai nhị phẩm, một nén nhang tuổi thọ, ngươi đỡ nổi sao?”
Vô cùng điên cuồng!
Trường côn lại đập ra. Lần này, Mạnh Kỳ nếu không phải còn ở Pháp Thiên Tượng Địa, thì thiếu chút nữa không bắt kịp quỹ tích của côn ảnh. Thiên Chi Thương từ dưới hướng lên trên, nghịch chuyển Thương Thiên, ánh đao sáng lạn, trảm phá u ám, chém ra hỗn độn.
Đương! Vừa va chạm, đuôi côn quét đến, Lưu Hỏa bên tay trái hóa thành hàng trăm đạo kiếm quang, tạo thành vô số tấm lưới, dần diệt trừ lực đánh.
Đương đương đương đương! Phanh phanh phanh phanh!
Miêu Thông điên cuồng tấn công, Mạnh Kỳ đao kiếm cùng xuất, bốn tay liên hoàn, hai người đánh từ dưới đất đánh lên tới không trung, đánh ra từng đoàn vân bạo, đánh ra vô số cuồng phong, mưa to như trút, lôi điện tự ngục!
Đương đương đương đương! Tốc độ, sức mạnh và tiết tấu của Miêu Thông đều là bát trọng thiên hàng thật giá thật, tư duy Mạnh Kỳ có chút theo không kịp, nếu không phải nhờ tiềm tu, đem đao pháp, kiếm pháp, chưởng pháp, quyền pháp hòa vào làm một, tăng cảnh giới võ đạo lên, giúp cơ thể có thể làm ra phản ứng phù hợp, dù là Pháp Thân sát chiêu, hay chiêu thức ngoại cảnh, đao kiếm hợp kích, lúc nào thích hợp thì lúc đó dùng ra, hoàn toàn đánh theo bản năng, lưu loát nhẹ nhàng như hạ bút thành văn, thì không thể nào đỡ nổi dưới cơn mưa công kích điên cuồng không cần mạng này, ngay cả trốn chạy cũng khó!
Ầm!
Mạnh Kỳ chém trúng Miêu Thông một đao khai thiên tích địa, nhưng cũng bị đồng côn của y đánh trúng vào vai trái.
Phanh!
Tốc độ chiến đấu quá nhanh, Mạnh Kỳ bắt đầu thấm mệt, Pháp Thiên Tượng Địa cũng sắp không duy trì được nữa.
Rầm! Đá vụn bay tung tóe. Miêu Thông lại đứng dậy, tuổi thọ chỉ còn lại cực ít, song khí tức đã bước qua bát trọng thiên, tăng lên cửu trọng thiên, trở thành ngoại cảnh đỉnh phong!
“Trong vòng mười hơi thở, nếu ngươi không giữ được, ngươi chết, nếu ta không công phá được, ta chết!” Miêu Thông đã điên cuồng tới cực điểm, vô cùng tuyệt phối với thứ công pháp mà y tu luyện.
Mạnh Kỳ bình tĩnh như mặt hồ, linh đài thanh minh, đột nhiên đập ra, đao thế nặng nề, kiếm quang chiếu khắp, xuất hiện hư ảo hỗn động, xuất hiện một mặt trời nho nhỏ, hai thứ giữa đường va chạm vào nhau, phát ra ánh sáng chói mắt và sức nóng đáng sợ.
Miêu Thông tầm nhìn bị nhiễu, mắt khiếu không nhạy, mũi khiếu và thể cảm thì bị hơi nóng khủng khiếp ảnh hưởng, nhưng y sừng sững bất động, không sợ không ngại, trường côn một phát đập ra, xé rách hư không, xuất hiện một cái khe đen khủng bố.
Ầm!
Trường côn đánh nát bạch mang, nhưng phía trước đã không còn bóng dáng Mạnh Kỳ, một ánh đao đột nhiên hiện lên ở sau lưng Miêu Thông, vô thanh vô tức, điện quang ngưng tụ, âm lôi ám tập.
Mạnh Kỳ một đao bổ ra, sau đó lập tức đổi phương vị, lại là một kiếm.
Không thủ được thì công!
......
Tề Chính Ngôn đấu với hai hắc y nhân quỷ dị, phòng ngự vững vàng, hai người kia mỗi khi dung hợp làm một thể, thực lực tăng lên tới bốn năm trọng thiên, nhưng có khi lại tách ra, tiền hậu giáp kích.
Đánh một lúc, Tề Chính Ngôn một đấm đánh ra, một quyền này huyễn hóa ra cả vạn quyền ảnh, mỗi một quyền ảnh đều có màu lam sẫm, giống như sóng nước, giống như thực chất.
Chúng nối thành một mảnh, hóa thành một biển!
Phanh phanh phanh phanh! Hai hắc y nhân không né thoát, bên ngoài thân không ngừng nổ tung, bị từng quyền đánh trúng, giống như cái sàng.
Điện Thương Hải!
Ầm! bọn họ bay ngược ra ngoài, đánh vỡ đồi núi, khí tức đoạn tuyệt.
Đúng lúc này, Ám Ảnh sau lưng Tề Chính Ngôn di động, một thanh kiếm đâm vào lưng y!
Lưu Vận Đào vẻ mặt hờ hững, ánh mắt thản nhiên, như đã làm chuyện này trăm ngàn lần.
Nhưng khi cô ta định rút kiếm, mới nhận ra không thể nào rút ra được, cứ như bị đối phương khống chế mất binh khí!
Cô ta kinh hãi, muốn quăng kiếm, nhưng bàn tay bị dính chặt vào thân kiếm, cũng không rút ra được nốt!
Sau đó, cô ta nghe thấy một tiếng thở dài, nam tử áo xanh trước mặt đưa bàn tay ra sau, nhẹ bẫng vỗ ra một chưởng.
Y không hề quay đầu, năm ngón tay tối đen, không phải màu đen ô uế, mà là màu đen của màn đêm thâm trầm, như ngọc như tủy.
Lưu Vận Đào bị bàn tay kia hút chặt lấy ánh mắt, nguyên thần như rơi vào địa ngục vô tận, trơ mắt nhìn bàn tay ấy vỗ lên trán mình.
() đại nạn: hệ quả do tu luyện thần công La Sát khôi của Đại La Sát tông ở Tây Vực trong manhua Thần binh huyền kỳ