Nhất Thế Tôn Sư (Nhất Thế Chi Tôn)

quyển 4 chương 233: động tác nhanh nhẹn

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Dịch giả: Tiểu Băng

Trường thương dài tám trượng như một con rồng vàng ầm ầm lao tới, tốc độ cực nhanh, uy thế cực thịnh, cứ như Độc Cô Thế toàn lực ra tay, chứ không phải đang bận trong chiến đấu, miễn cưỡng phải tiện tay ném đi.

Lúc này, tay phải Mạnh Kỳ là “Trảm Ngọc đao”, theo bản năng nặng nề chém ra, chém vào bên sườn trường thương định đẩy nó lệch đi, Lưu Hỏa bên tay trái tỏa ra kiếm quang như hoa lửa, một phân thành hai, hai phân thành bốn, tầng tầng lớp lớp, âm nhu kết lưới, để tiêu diệt lực công kích còn sót lại.

Trường đao nặng nề, khiến hư không vặn vẹo, chính xác chém trúng vào dưới mũi thương một tấc, nhưng hắn lại không cảm nhận được sự va chạm, thương vàng đã đột ngột tăng tốc, như cá vượt long môn, lướt qua lưỡi đao, không hề bị chém trúng!

Không xong! Đến lúc này, Mạnh Kỳ mới nhận ra kim thương có mang theo một luồng lực xoắn ốc cực mạnh, thông qua thương thân xoay tròn, giấu diếm được cảm ứng của hắn, khi bị sức mạnh bên ngoài áp chế, nó mới lập tức kích phát, làm tăng tốc cho thương, khiến người ta khó lòng phòng bị!

Phanh! Tiếng nổ chậm hơn hẳn so với tốc độ của thương vàng, nhờ gia tốc, mũi thương đã lướt qua cái võng dày đặc do kiếm quang Lưu Hỏa tọa thành, chỉ bị yếu đi một chút sức mạnh mà thôi.

Mũi thương dính ánh sáng vàng, Mạnh Kỳ lạnh cả người. Dù có kích phát Côn Luân đạo bào e là cũng sẽ bị nó xuyên qua!

Mạnh Kỳ bất chấp, sau lưng lại mọc ra hai cánh tay, một tay cầm Thiên Chi Thương, một nắm Huyền Quy kiếm, một thanh đao nặng nề tới mức muốn ép sập hư không, một thanh kiếm tỏa ánh sáng chói lòa, không đâu không tới.

Đao kiếm vừa chém ra, không đi nửa đường mới va chạm mà va chạm ngay lúc vừa khởi thế, ngay trước mặt Mạnh Kỳ.

Làm như vậy rất nguy hiểm, đòi hỏi Mạnh Kỳ phải có sự khống chế rất cao siêu để “Táng Tinh Hà” không làm ảnh hưởng tới bản thân, nhưng hắn phải làm như vậy, nếu không thương vàng sẽ đâm thẳng vào hắn trước khi đao kiếm kịp hợp kích!

Ầm!

Một đốm trắng xuất hiện, sau đó nhanh chóng to ra, xung quanh lửa cháy điên cuồng. Lực trùng kích cực mạnh như cơn bão quất thẳng về phía thương vàng.

Mũi thương run run, dao động theo sức mạnh ẩn chứa trong mình, định đâm vào chỗ yếu của chiêu thức. Nhưng “Táng Tinh Hà” là một chiêu không có chỗ hiểm, là công kích phạm vi rộng, chỗ nào cũng như nhau, bao phủ cả thanh thương.

Tốc độ của thương giảm hẳn, Mạnh Kỳ cũng bị lực ảnh hưởng khiến vô cùng đau đớn, cả người bị sức nóng hun như muốn tan ra.

Côn Luân đạo bào kích phát, Mạnh Kỳ mượn lực nhảy lùi lại, tránh được kim thương!

Đương!

Kim thương đâm trúng tế đài, rớt xuống đất, Mạnh Kỳ khí huyết quay cuồng, miễn cưỡng đứng vững, tuy bản thân phòng ngự siêu cường, không bị thương nhưng lại bị tiêu hao quá nhiều, không còn duy trì được hai đầu bốn tay.

Mà nguy hiểm thật sự bây giờ mới bắt đầu!

Tầng thứ chín, Thẩm Vân Khanh đã hiến tế xong bảo vật, máu thịt của các cao thủ đã chết nãy giờ đã hoàn toàn nhập vào trong tế đài.

Tế đài run lên, những tia sáng vàng đỏ hiện ra, nhanh chóng hội tụ hướng lên trên. Những tấm sớ vàng viết chữ máu trên tầng thứ chính bùng cháy lên một tấm, chỉ cần tất cả đốt xong, thì nghi thức hoàn thành, Thông Thiên lộ thành lập!

Thẩm Vân Khanh nhìn Mạnh Kỳ cách đó không xa, cười dữ tợn, nãy giờ cái tên này không đừng chuyển hướng làm y không khóa được mục tiêu, nên không kích phát thần binh, nhưng bây giờ hắn đã bị “Võ Hoàng” Đánh vỡ biến hóa, lùi liền mấy bước, thân hình mới ổn, chính là cơ hội để giết!

Chính vì cái tên này mới khiến sự tình đến tình trạng này, cường giả triều đình tử thương thảm trọng!

Y nâng cao “Đế Hoàng đao”, sức mạnh và thiên địa chi lực chuyển hết vào trong đao. Thân đao rực ánh sáng chói cả mắt, những con rồng vàng năm ngón như có như không hiện ra, bay vòng quanh, khí tức ghê gớm ép đám người Chu Thọ phải chậm lại.

Mạnh Kỳ vừa ổn định thân hình, trong đầu đã cảm thấy nguy hiểm ngập tràn. Trong cảm ứng của hắn không hề nhìn thấy Thẩm Vân Khanh, chỉ thấy một thanh đao tràn ngập nhân đạo khí tức, mênh mông không thấy cuối.

Thần binh!

Đã bị thần binh tập trung!

Toàn bộ nguyên thần và thân thể Mạnh Kỳ đều như bị đóng băng, không còn suy nghĩ gì được!

Không được! Đại Phật màu vàng hiện ra, chỉ thiên chạm đất, duy ngã độc tôn, Mạnh Kỳ vội vàng hồi tỉnh, vận chuyển Bất Diệt Nguyên Thủy tướng, định dùng Thiên Tâm Ngã Ý quyết để tìm đường sống.

Đáng tiếc Đại Đạo chi thụ không có hứng thú với thần binh!

Đúng lúc này, sau lưng Thẩm Vân Khanh đột ngột hiện ra một bóng người vừa thần thánh lại yêu dị, đầu người thân rồng, toàn thân một màu đỏ rực, có sáu tay, hoặc cầm hủy diệt, hoặc chưởng sát lục, là một Tề Chính Ngôn khác.

Pháp Tướng và cơ thể của y như có khả năng tách biệt hoàn toàn, hoạt động độc lập, hồi ở Nam Thiên môn như thế, bây giờ cũng như vậy!

Bản tôn phối hợp Ngoan Thạch chân nhân quấn chặt Độc Cô Thế, Pháp Tướng lại thần không biết quỷ không hay lẻn đến tế đài chờ cơ hội, nay, Thẩm Vân Khanh đã kích phát thần binh, lẽ đương nhiên không thể dùng thần binh để uy hiếp y được nữa!

Tề Chính Ngôn mặt không chút thay đổi, cánh tay nắm huyết châu vung ra, đánh vào lưng Thẩm Vân Khanh.

Thẩm Vân Khanh bị đánh văng lên, máu thịt ở lưng tan nát, khí tức trở nên mỏng manh, thần binh do vậy cũng bị mất tập trung, chém thẳng lên trời cao!

Ngũ Trảo Kim Long hội tụ, quấn quanh thành một thanh đao vàng óng ánh, chém thẳng lên trên trời, vỡ các tầng mây, làm hiện ra mặt trời ở tít trên cao, trời sáng khí trong!

Đông đông đông, tim Mạnh Kỳ tới lúc này mới đập lại, may mà Tề sư huynh cuối cùng cũng giành được tiên cơ.

Ma Chủ truyền thừa thật là lợi hại!

Xung quanh tầng thứ chín tế đài có tổng cộng mười sáu tấm sớ vàng viết chữ máu, lúc này mới cháy có chín tấm, vẫn còn thời gian!

Đột nhiên, Mạnh Kỳ nghe tiếng long ngâm, mạnh mẽ mênh mang, nhưng hoàn toàn khác với tiếng đàn của Nguyễn Ngọc Thư, tràn ngập tôn quý, uy nghiêm, như chúa tể của tất cả sinh linh.

Không xong! tế đàn bay ra một thanh đao hoàng giả, đầy khí tức nhân đạo, khiến sát khí và huyết khí do giao tranh bị tiêu tán, khiến đám Miêu Hổ, Liễu Thối Chi đều phải lùi ra sau.

Thần binh tự động hộ chủ, không, là tự động bảo vệ tế đài!

Tề Chính Ngôn vẻ mặt không biến, sáu cánh tay như bánh xe đập ra, huyết châu, Xích Hỏa, băng hàn, ô uế, hủy diệt và sát lục cùng đánh vào tế đài thứ chín, muốn ra tay trước khi thần binh hoàn toàn tự chủ!

Rắc!

Một tiếng vỡ hư ảo, cấm pháp của tầng thứ chính tan biến, hiện ra sáu tấm sớ vàng viết chữ máu còn chưa cháy.

Đế Hoàng đao giống như tức giận, đột ngột chém ngang, ánh đao cắt qua hư không, khủng bố dị thường, Pháp Tướng của Tề Chính Ngôn quỷ dị tiêu tán, giữa không trung chỉ còn lại huyết quang.

Sau lưng bản tôn của Tề Chính Ngôn đang giao thủ với Độc Cô Thế, Pháp Tướng một lần nữa ngưng tụ, dung nhập vào cơ thể y, mặt y lúc xanh lúc trắng, phun ra một ngụm máu đen.

Tuy chỉ bị lóe sượt qua, nhưng vẫn bị thần binh lan đến, làm trọng thương.

Tề Chính Ngôn quay qua, lạnh lùng nhìn Đỗ Hoài Thương.

Tranh!

Kiếm ngân tự rồng, một thanh trường kiếm đột ngột bay ra, chém về phía tế đài, Đế Hoàng đao không thể không nghênh đón.

“Thừa Thiên kiếm” Chủ động phát lực!

Nó cảm ứng được khí cơ của Đế Hoàng đao, bị bí pháp của Tề Chính Ngôn làm cho cả kinh, lập tức nhào ra gánh vác nhiệm vụ!

Hai thanh thần binh ở giữa không trung kịch liệt giao chiến, ánh đao kiếm quang rơi xuống như mưa, không biết bao nhiêu sinh linh bị lan đến mà chết, nếu không phải Đỗ Hoài Thương đã về tới chiến thuyền, Thừa Thiên kiếm che chắn cho bên này, đám người Nguyễn Ngọc Thư và Triệu Hằng dù không chết cũng vô cùng chật vật.

Thấy đống sớ vàng còn bốn tấm chưa đốt, Mạnh Kỳ dũng mãnh xông lên, nuốt Đông Cực Trường Sinh đan, trạng thái nhanh chóng khôi phục đỉnh phong, không dùng tới Pháp Thiên Tượng Địa, mà như cá chạch né ánh đao bóng kiếm, lao lên tế đàn.

Thân như quỷ mị, Mạnh Kỳ không ngừng lách né kiếm quang và ánh đao, đã tới tế đàn. Đế Hoàng đao định ngăn cản, nhưng bị Thừa Thiên kiếm bùng nổ ngăn lại!

Lúc này, sớ vàng chỉ còn lại hai tấm, Mạnh Kỳ không kịp dùng Pháp Thiên Tượng Địa, Trảm Ngọc đao khai thiên tích địa!

Ánh đao sáng lạn, phá vỡ u ám, chém đứt tất cả, chém về phía tấm sớ vàng cuối cùng.

Cuối cùng cũng đuổi kịp! Mạnh Kỳ trong lòng vui vẻ, kiếm trong tay trái không chút do dự tiếp tục đâm ra.

Đao sắp tới sớ vàng, tế đàn rung lên, những tia huyết quang ào ào tuôn ra, vây quanh tế đài, hiện ra một dòng chữ, chữ nào chữ nấy to như cái đấu:

“Thiên Địa Huyền Hoàng, Vũ Trụ Hồng Hoang!”

Ba!

Ánh đao chém tới, phá vỡ hơn nửa mớ chữ huyết quang, nhưng chúng cũng đã kịp chặn lại đao kiếm của Mạnh Kỳ, tấm sớ vàng cuối cùng bốc cháy, bay vào trong tế đài!

trong những chữ máu có một bóng người như có như không, giọng nói đầy quen thuộc của Huyết Hải La Sát từ xa xa vọng tới, tràn ngập khoái ý và châm chọc:

“Các ngươi chết chắc.”

Ánh sáng của tế đài nối thành một dải, xông thẳng lên trời!

Mạnh Kỳ cả người lạnh toát.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio