Dịch giả: Tiểu Băng
Ánh trăng chiếu xuống, ánh sáng nhàn nhạt, Mạnh Kỳ đi qua đi lại, suy nghĩ cực nhanh.
Tóm lại, từ giờ trở đi, lúc nào hắn cũng phải cẩn thận đề phòng những cường giả đi cùng!
Nghĩ xong, hắn ngồi xuống, sẵn sàng chờ đợi tới ngày mai......
Mặt trời mới lên, ánh vàng chiếu xuống dòng sông lấp lánh.
“Cửu Khúc Phi Ưng” Đào Cách Tư từ Kim trướng đi ra, híp mắt nhìn nhìn con sông.
Y có làn da thô ráp ngăm đen, dày dạn phong sương, lông mi đậm mà ngắn, mang tới cảm giác cường ngạnh, trông giống một người chăn dê bình thường ở thảo nguyên, nhưng những người biết y đều biết y rất mạnh, từng một đấu một đả bại một ngoại cảnh đỉnh phong. Hồi Ô Lực Hãn còn tại thế, còn có người ép được y, nay Ô Lực Hãn không còn, đã không còn ai khiến y cúi đầu được nữa, nên sự kiệt ngạo của y ngày càng thịnh, càng thêm ương ngạnh, nên bị mọi người cáo trạng với Cổ Nhĩ Đa, dần dần bị lạnh nhạt.
Đào Cách Tư nheo mắt, may mà Đại Hãn biết thực lực của y, biết y trung thành, biết y chỉ là không chịu đứng dưới những kẻ yếu hơn mình, nên gần đây đã lại trọng dụng y, ngay cả nhiệm vụ quan trọng này cũng giao cho y. Cho nên, y nhất định sẽ đem hết toàn lực, báo đáp lòng tin của Đại Hãn, để Đại Hãn càng thêm thưởng thức y!
Đào Cách Tư đi tới chỗ các tông sư cùng đi, quét mắt một vòng, nhìn thấy một nữ tử xinh đẹp.
Mi mắt như vẽ, đôi mắt to tròn, lặng sâu như hai đầm nước hồ thu, mặc một áo bào vàng nhạt, hiện ra vài phần thánh khiết đoan trang. Là Tố Nữ đạo Tà Dục Bồ Tát, nhìn như Thiên Tiên hạ phàm, thực tế bên trong là cơ thể lồi lõm khiêu khích, bộ ngực đầy đặn trắng muốt khêu gợi tà dục của người ta...... Đào Cách Tư nuốt nước miếng.
Người thứ hai là một “Người quen”, “Thiên Mẫu Tát mãn” Thác Á, vóc dáng cao gầy, làn da phủ một tầng huỳnh quang, ngũ quan đoan chính, mặt không cảm xúc. Một bộ cao cao tại thượng bộ dáng, tay cầm một thanh Như Ý nhạt màu...... Đào Cách Tư lạnh lùng lướt mắt qua cô ta, nhìn thấy một nam tử xõa tóc đầy tử khí, hơn phân nửa khuôn mặt bị tóc che lấp. Có vẻ như là mặt trái xoan, màu da xanh xao, trong màu đen đồng tử thấp thoáng màu đỏ thẫm, máu huyết bừng bừng nóng rực tỏa cả ra ngoài, miệng ngậm chặt, trầm mặc vô cùng, là hoạt tử nhân có thể tự chủ hành động “Phi Liêm” của Sinh Tử Vô Thường tông.
Tiếp theo là một hòa thượng mặt lạt ma màu đỏ, da màu ám kim, tai to mặt lớn, dáng vẻ hiền lành, ánh mắt không ngừng liếc qua liếc lại Thác Á và Tà Dục Bồ Tát.
Dâm tăng khốn kiếp! Đào Cách Tư thầm mắng.
“A Di Đà Phật, thí chủ không biết sự huyền diệu của chúng ta, sao lại vọng ngôn bảo là ‘Dâm’?” một giọng nói mang ý cười vang lên trong lòng Đào Cách Tư.
Đào Cách Tư hết hồn, Tha Tâm thông! Lục Dục Chân Phật có Tha Tâm thông!
Không hổ đứng hạng mười ba Hắc bảng!
Y cố kềm chế xuống, quay qua nhìn Cố Tiểu Tang, mặt mày tinh tế, rạng rỡ thánh khiết, khóe miệng mỉm cười, nhưng tự nhiên lại làm y thấy xấu hổ, không dám nhìn nữa.
Không hổ là Vô Sinh lão mẫu hàng thế! ngay cả Lục Dục Chân Phật cũng không dám đùa bỡn!
Khóe mắt y nhìn thấy một nam tử mặc cẩm bào, cài trâm gỗ, ánh mắt tang thương, khuôn mặt tái nhợt, ám tàng Phong Ma, như cười như không, giống như nhã sĩ.
Cực Ác Thiên Ma...... y thầm gật gù. Lục Dục Chân Phật là ngoại cảnh đỉnh phong, có thần thông Tha Tâm thông đáng sợ, đáng coi trọng nhất, Cố Tiểu Tang là Đại La Thánh Nữ, hình như là Vô Sinh lão mẫu hàng thế, thần bí phi thường, nghe nói từ khi xuất đạo tới nay, không có chuyện gì ra tay mà không thành công, thực lực tuy quá lắm chỉ mới vừa đạt Tông Sư, nhưng không thể không đặt cô cao ngang hàng với Lục Dục Chân Phật.
Thác Á có Vu thuật thần thông quỷ dị, cần phải đề phòng, Tà Dục Bồ Tát và Cực Ác Thiên Ma đã nằm ở thất trọng thiên nhiều năm, sắc bén đã mất, chỉ cần hơi cẩn thận tí là được, không cần quá để ý, hoạt tử nhân “Phi Liêm” thì chẳng cần phải để tâm.
“Đại Hãn lấy được tin tức, Hạo Nguyệt gia tộc Tát Nhân Cao Oa đã dựng lại Sát Lang hội, ngày trước mới vừa xuất hiện ở bộ lạc Vệ Đặc, chuyện hàng đầu của chúng ta chính là bắt lấy thủ lĩnh Vệ Đặc bộ lạc, để khảo vấn hành tung của Tát Nhân Cao Oa, nghe nói y là một thành viên của Sát Lang hội, có cấm pháp trong người, nên việc này rất mong được Đại Sư tương trợ.“ Đào Cách Tư nói, câu cuối quay qua gật đầu với Lục Dục Chân Phật.
Lục Dục Chân Phật cười như Di Lặc: “Trong lòng thí chủ coi trọng lão nạp như thế, làm sao lão nạp dám không tuân theo?”
Khỏi cần khoe Tha Tâm thông của mi...... Gân trán Đào Cách Tư giật giật, phất tay nói: “Xuất phát!”
Tất cả mọi người đều tự giác giữ khoảng cách với Lục Dục Chân Phật, không ai muốn lọt vào phạm vi của Tha Tâm thông.
Độn quang bay qua chân trời, hướng về phía Vệ Đặc bộ lạc.
............
Trong Vệ Đặc bộ lạc, Đào Cách Tư bắt được thủ lĩnh, giao do Lục Dục Chân Phật khảo vấn, “Thiên Mẫu Tát mãn” Thác Á và Cực Ác Thiên Ma phối hợp.
Bỗng khóe mắt y nhìn thấy “Đại La Thánh Nữ” Cố Tiểu Tang hơi nhích chân, kéo xa khoảng cách với Tà Dục Bồ Tát, bàn tay ngầm múa may mấy cái rồi dừng lại.
Cô ta muốn làm cái gì? Đào Cách Tư cảnh giác, nhưng xung quanh không có gì lạ xảy ra.
Một lúc sau, Lục Dục Chân Phật ha ha cười: “Đã có kết quả.“
Vừa dứt lời, hoạt tử nhân “Phi Liêm” bên cạnh Tà Dục Bồ Tát mở bừng mắt, trong mắt tràn đầy thống hận và chấp niệm, không còn vẻ dài dại như ban đầu, đánh về phía Tà Dục Bồ Tát, cơ bắp gồ lên, như sắp tự bạo!
Hoạt tử nhân bị mất khống chế?
Tại sao?
Đào Cách Tư ngớ người, không kịp phản ứng.