Nhất Thế Tôn Sư (Nhất Thế Chi Tôn)

quyển 4 chương 297: cuồng khách và cuồng đao

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Dịch giả: Tiểu Băng

Ánh trăng sáng ngời trên cao chiếu xuống, biển rộng mênh mông vô bờ, từng cuộn sóng đều đều nhè nhẹ.

Một chiếc lâu thuyền nghiêng nghiêng, treo đầy đèn lồng, chiếu sáng rực khắp xung quanh, đầu thuyền có một nam tử trung niên tay cầm cần câu, bình tĩnh thả câu xuống nước.

Hàng mi rậm dày, lộ vẻ kiên cường, trên mép là hai nhúm râu cá trê mọc ngang, có vẻ quái dị, một bộ áo xanh phóng khoáng, khí tức nội liễm, không hề có chân nguyên bám vào cần câu, vẻ đang rất hưởng thụ việc thả câu bình thường, vô cùng chăm chú, nhưng nếu dọc theo cần câu dây câu đi xuống, sẽ phát hiện chỗ móc câu không hề có mồi câu, muốn câu được cá chắc chỉ có thể dựa vào vận khí, kiểu như ôm cây đợi thỏ, chờ con cá ngốc nào đó tự mắc vào câu mà thôi.

Một lão bộc tóc trắng xoá đứng hầu bên cạnh, vẻ lo lắng nhìn nam tử trung niên.

“Không phải lo, gia không điên đâu, chỉ là mượn thả câu để tĩnh tâm, mài tâm linh mà thôi.” Nam tử trung niên thản nhiên nói.

Lão bộc thở dài: “Đảo chủ, phu nhân đã qua đời, duyên phận đã hết, đừng cố cưỡng cầu nữa, coi như kiếp sau đi.”

Nam tử trung niên này chính là Tam Tiên đảo đảo chủ Ngô Quý Chân, cánh tay cầm cần câu không chút dao động, bình thản nói: “Chờ Huyền Nữ ngưng thành pháp thể, thì sẽ không còn cần tới ứng thân, tới lúc đó, ký ức nào chiếm thượng phong, sẽ dung nhập vào Huyền Nữ bản tôn, khiến cô ấy nhìn thấy ký ức của kiếp đó, cho nên chúng ta vẫn có thể tranh thủ.”

“Bá Vương cưới được, sao gia cưới không được?”

Sự cuồng ngạo hiện ra lồ lộ.

Lão bộc biến sắc, thở dài: “Thật sự là nghiệt duyên.”

“Công pháp ứng thân của Huyền Nữ này quá là tạo nghiệt, khiến bao nhiêu đấng anh hào phải đau lòng thương tâm, nhân quả quá nhiều như vậy, khác gì ma quỷ.”

Ông nuôi nấng thiếu chủ lớn lên, tình cảm chẳng khác nào cha con, nên mới không nhịn được, mắng luôn Huyền Nữ.

Ngô Quý Chân vẫn bình tĩnh như một: “Một chữ tình, từ xưa tới nay, những người bị hãm sâu trong đó có mấy ai nhìn thấu? Hữu tình vô tình, là khó cắt đứt nhất, nàng ấy tươi tắn, rạng rỡ như ánh mặt trời, ngây thơ trong sáng, đã đi sâu vào lòng ta, là ta chủ động dính lấy nàng, ta không trách nàng.”

“Phu thê ân ái mấy mươi năm, tình nghĩa thâm sâu, đâu phải là giả vờ làm bộ, trên đời này không còn ai có thể thay thế được, ta cũng không hối hận.”

Lão bộc không nói gì nữa, lần nào cũng là câu trả lời y như nhau.

Lúc này, một chiếc thuyền con theo sóng lướt tới, đầu thuyền là một nam tử áo xanh chỉ chừng hai mươi tuổi, tuấn mỹ tiêu sái, cũng đang thả một cái cần câu.

Ngô Quý Chân vốn không hề để ý tới người lạ, như y bỗng ‘ý’ một tiếng:

“Ngươi dùng câu thẳng để câu cá?”

Nhà mình không cần mồi câu, thả câu chỉ là để mài luyện tâm tính, tưởng mình đã là đệ nhất quái của Đông Hải, không ngờ cái nam nhân trẻ măng trước mặt còn quái hơn mình, ngay cả móc câu cũng bẻ thẳng băng ra như thế, còn không dùng Chân Nguyên, không câu động thiên địa, thì câu cá gì?

Hai thuyền cách nhau rất xa, Ngô Quý Chân lại không tổn hao gì xuyên qua gió biển, đã tới nơi.

Nam tử trẻ măng kia chính là Mạnh Kỳ, hắn chẳng buồn ngước mắt lên, mỉm cười:

“Ai muốn thì mắc câu.”

Ai muốn thì mắc câu... Ngô Quý Chân ngớ ra, lặp lại lời ấy một lần, “Ai muốn thì mắc câu... Ha ha, đúng vậy, là ai muốn thì mắc câu!”

Y cười như điên, nhân duyên của mình với Huyền Nữ ứng thân thật đúng là “Ai muốn thì mắc câu”!

Hôm nay nghe lời này, lại thấy có mấy phần như được cảnh tỉnh.

Ngô Quý Chân cười to khiến lão bộc hết hồn, luôn miệng gọi to đảo chủ, cả nửa ngày sau, Ngô Quý Chân mới ngừng cười, quăng cần câu đi, nhìn Mạnh Kỳ, gương mặt khuất trong bóng tối.

“Đáng tiếc, đáng tiếc, nếu sớm được lời cảnh cáo này, thì đã không bị rơi vào sâu như vậy, tới mức không còn tự kiềm chế được như vậy.” Ngô Quý Chân thở dài, giọng đau khổ.

Tâm cảnh thế này, làm sao chứng đạo Pháp Thân?

Mạnh Kỳ khẽ ngâm:

“Ba mươi năm đi tìm kiếm khách, mấy lần lá rụng lại đâm chồi, từ ngày gặp được đào hoa, cho đến nay chưa bao giờ nghi vấn.”

“Từ ngày gặp được đào hoa, cho đến nay chưa bao giờ nghi vấn...” Ngô Quý Chân kinh ngạc lặp lại, cảm xúc quay cuồng, bao nhiêu ước vọng, bao nhiêu ân ái, bao nhiêu oán hận suốt bao năm không sao phân rõ nay bỗng trở nên tách biệt rõ ràng, chỉ còn lại một khối tình si, nội tâm bấy lâu vẫn luôn không sao bình tĩnh được thì nay đột nhiên trở nên thanh tịnh, nhận ra rõ tình là do ta, vì ta nghĩ thế nên nó mới như thế, chẳng có tí liên quan gì tới Huyền Nữ, “Từ ngày gặp được đào hoa, cho tới nay chưa bao giờ nghi vấn, hay, hay lắm!”

“Ngươi tuổi còn nhỏ sao lại có tâm tính đã được ma luyện qua khắp hồng trần như thế này?”

“Đây là một vị cao tăng của Thiền tông ngộ đạo nói ra, mỗ chỉ là mượn hoa hiến phật mà thôi, ý ban đầu là không có cái gọi là tình cũng không có cái gọi là yêu, nhưng ngộ ra cái gì thì phải dựa vào cơ duyên của mỗi người.” Mạnh Kỳ đầy vẻ “Ta là hồng trần khách, ly rượu cười Như Lai”.

Ngô Quý Chân nổi danh là “Cuồng” và “Quái”, nghe vậy liền cảm thấy Mạnh Kỳ này thực là hợp với tính của mình, cười ha hả nói: “Tìm mãi, chỉ thấy có mỗi ‘Đào hoa’, đâu hề nhìn thấy đại ngôn thiện ý. Phật Tổ niêm hoa, Già Diệp tiếu, vốn là chỉ thẳng vào tâm linh con người, quả là không sai, đã quen nhìn những kẻ nghèo kiết hủ lậu, may mà hôm nay gặp được một hậu sinh làm ta được sáng mắt. Trong giang hồ, ngươi hẳn cũng có danh có phải?”

“Vãn bối Tô Mạnh.” Mạnh Kỳ bình tĩnh trả lời.

“Tô Mạnh? ‘Cuồng Đao’ Tô Mạnh? Là Tô Mạnh vì tập A Nan Phá Giới đao nên bị trục xuất khỏi Thiếu Lâm?” Ngô Quý Chân ngẩn người, lại cười vang, “Trục xuất hay lắm, rất là hay, không bị trục xuất ra thì cũng chỉ là một hòa thượng cổ hủ!”

Y cuồng thì cuồng, nhưng không ngốc: “Ngươi tìm bổn tọa vì chuyện gì?”

“Vãn bối có chuyện tìm Huyền Nữ nhất mạch, muốn từ tiền bối để tìm hiểu chút tin tức.” Nhờ “Nguyên Tâm ấn”, Mạnh Kỳ đã nhìn ra Ngô Quý Chân là người tính tình gọn gàng dứt khoát.

Ngô Quý Chân nhíu mày, ánh mắt sáng tối không chừng: “Ngươi cũng có duyên phận với cô ta, gặp phải ứng thân hiển hóa?”

Nhìn y vẻ như đang đề phòng tình địch, Mạnh Kỳ bật cười, trong lòng ngươi xem là hi thế trân bảo, nhưng ở trong mắt ta chỉ là một bãi nước bùn, hận không thể né đi cho sạch chân, khỏi làm dơ giày. Quả nhiên cùng là một việc, nhưng mắt người nhìn khác nhau thì sẽ ra kết quả khác nhau.

“Vãn bối có chuyện muốn nhờ mà thôi.” Mạnh Kỳ trả lời.

Ngô Quý Chân khẽ gật đầu: “Ngươi tâm ý chân thành, không có tư tình, bổn tọa tin ngươi.”

Y bật cười: “Đã lâu chưa vào trung thổ, không ngờ lại có tuấn tài bậc này xuất thế, so với đám bùn nhão mục nát kia quả thực là tốt hơn không biết bao nhiêu lần.”

“Ta mất rất nhiều tâm tư mới tìm ra được tung tích cô ấy, làm sao dễ dàng nói cho ngươi được?”

“Mười chiêu, nếu ngươi tiếp được ta mười chiêu bất bại, ta sẽ cho ngươi biết!”

Y đứng dậy, cuồng ngạo nói: “Trong Địa bảng, những kẻ xếp hạng ở trên bổn tọa, ngoài Tô Vô Danh khiến ta phải viết ra chữ ‘phục’, thì những kẻ còn lại đều không xứng đáng.”

“Thủ Tĩnh đã già rồi, cái gì cũng phải dựa vào Quang Âm đao; Hạ Hầu Yến thiên phú dị bẩm, nhưng cũng chỉ có dị bẩm mà thôi; Chuyển Luân Phật khi tâm linh viên mãn cũng bất quá chỉ tương đương với Ngoại Cảnh đỉnh phong; U Minh Đế Quân thì lén la lén lút, sợ hãi rụt rè, bổn tọa làm quái gì phải sợ hắn?”

“Huyền Cơ tử quá phân tâm lo ba việc vặt của môn phái, võ đạo chi tâm không thuần; Thủy Nguyệt am ‘Minh Thông’ thì sống chìm trong cái bóng của am chủ tiền nhiệm, không đủ tự tin; thằng oắt con Cao Đằng của Cao gia chỉ là nhờ có thời vận trùng hợp, cả đời cũng không cửa bước qua nấc thang trời thứ ba; Bất Nhân lâu lâu chủ thì giấu đầu hở đuôi, chỉ là hàng chuột nhắt!”

Nghe y bình luận, Mạnh Kỳ bĩu môi, thực là quá xứng với cái danh “Cuồng khách”.

Ngô Quý Chân bước lên một bước, lộ ra mấy phần tiếu ý và chiến ý: “Những kẻ xếp hạng đằng sau bổn tọa, trước nay đều không có ai khiến bổn tọa nổi lên được ý muốn giao thủ, hôm nay mới có ‘Cuồng Đao’ ngươi.”

“Bổn tọa là cuồng khách, ngươi là Cuồng Đao, xem ai ‘Cuồng’ hơn ai!”

“Mười chiêu, ngươi mới vừa vào Tông Sư, nếu tiếp được bổn tọa mười chiêu, coi như ngươi thắng!”

Vừa dứt lời, mặt trăng giữa không trung chợt sáng bừng lên rực rỡ, ánh trăng lóa sáng cả tầm nhìn, phủ lên người Ngô Quý Chân giống như thần linh.

Mạnh Kỳ bỗng có cảm giác trong ngoài mình đều hiện ra rõ mồn một, chả còn bí mật gì giấu được.

Hắn hệt như một mở khiếu đối mặt với Thiên Nhân Hợp Nhất, trước mặt Ngô Quý Chân chẳng còn tí gì qua được mắt y.

Ngô Quý Chân không hề dùng binh khí, đạp lên ánh trăng, bước ra một bước, tay phải nắm lại thành quyền, từ xa đánh ra.

Bốn phía trở nên băng lãnh, bên ngoài thân Mạnh Kỳ xuất hiện những tầng sương lạnh băng, hành động và tư duy đều chậm hẳn đi, trong khi một quyền kia lại nhanh như thiểm điện!

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio