Dịch giả: Tiểu Băng
Lan Kinh Thiên nhìn quanh, phát hiện nơi này chỉ có một con đường duy nhất, không có nhánh rẽ gì cả, dọc đường đi cũng không hề có cơ quan hay lối đi ngầm nào, có nghĩa võ sĩ Kim trướng và Trường Sinh giáo Tát Mãn hoặc là căn bản không đi vào ma thổ, hoặc là đã đi vào cửa đá.
Theo truyền thuyết, Cửu U là nơi tà ma ác quỷ sinh ra, có Tà Thần, có U Minh chi chủ, có pháp lý và và quy luật riêng biệt, hoàn toàn khác biệt với thế giới bên ngoài, ở đó, muốn dùng nội thiên địa để câu động ngoại thiên địa là rất khó khăn, bốn lạng không còn có thể khiêu động ngàn cân, hủy thành ngăn sông, mà còn bị ngoại thiên địa ăn mòn, dần dần nhập ma đọa lạc, mất đi linh trí...... Nghĩ tới chỗ này, Lan Kinh Thiên liền sinh ý lùi bước, Cửu U khủng bố tà dị ai ai cũng biết, có thể khiến cho trẻ con ngừng khóc ban đêm.
Cao Càn Nguyên thản nhiên nói: “Vào cửa này, mới là tới ma thổ.”
Vào cửa này, mới là tới ma thổ? Lan Kinh Thiên kinh hãi. Nhưng không sai, một đường lão xuống đây, ngoài hàn ý càng lúc càng dày, sương mù tối tăm càng ngày càng đậm, màu đỏ trong đất càng ngày càng đẫm thì không còn có đặc thù gì khác của ma thổ, như u quỷ, khí ô uế, hay biển nguyên khí bị biến dị gì đó.
Xem ra Trường Sinh giáo và Sinh Tử Vô Thường tông đã xây nên cái cửa đá này để ngăn cách ma thổ với thế giới bình thường. Nhưng mà, cái lam huyết nhân này làm sao biết được?
Lan Kinh Thiên cười dữ tợn, có “cửa” là tốt rồi, không phải Cuồng Đao muốn xua hai người lão đi dò đường cho hắn hay sao? Lão chỉ cần đi qua cửa đá, nếu Cuồng Đao không vào theo, thì coi như đã bị cắt đuôi, còn nếu hắn dám đi theo, vậy thì cái khí thế thong dong áp bách như kẻ trên nhìn xuống kia của hắn sẽ không còn nữa.
Lão thò tay, bàn tay co thành trảo, kéo mạnh ra sau, lực kéo vô hình kéo cửa đá mở, ngay cả hư không cũng như bị gấp khúc, ánh sáng lờ mờ bị gấp khúc theo.
Hàn khí ập và mặt, băng tinh bay lượn dày đặc, khiến Lan Kinh Thiên cũng muốn bị đóng băng theo.
Lão cảm nhận được làn da của Cao Càn Nguyên trở nên nửa trong suốt, lấp lóe ánh sáng màu u lam, giống như muốn ngưng kết thành băng, lão mỉm cười, ngẩng đầu đi vào trong cửa đá.
Trong máu của Cao Càn Nguyên, một làn kiếm khí vô hình vô cùng nhỏ bé bừng lên, đánh nát đóng băng, khôi phục lại hành động bình thường, đi vào theo.
Vừa qua cửa đá, hai người gần như cùng xoay người, muốn đóng cửa lại, chặn “Cuồng Đao” Tô Mạnh.
Nhưng cánh cửa như bị một bàn tay vô hình giữ chặt, dù hai người vận hết sức lực, cũng chỉ rung lên, hơi nhích vào một ti tí mà thôi.
“Nguyên Từ chi lực!” Cao Càn Nguyên và Lan Kinh Thiên đã cảm nhận được lực hút kinh người.
Lan Kinh Thiên trừng mắt, vận hết toàn lực lên mà kéo, hư không quanh lão gấp khúc co hẳn lại thành quả cầu, kiếm khí vô hình vô tướng của Cao Càn Nguyên thì bắn ra, ngăn cách nguyên từ giới vực.
Hai người chia nhau làm việc, quyết tâm hạ bệ khí thế của Cuồng Đao.
Chính tà đại chiến đã qua đi hai tháng, đủ loại thông tin lan tràn như măng mọc mùa xuân, đương nhiên Lan Kinh Thiên và Cao Càn Nguyên cũng nghe được chuyện Mạnh Kỳ một đao giết Khóc lão nhân, “Dính nhân quả” không ai đỡ được, có chiến lực chuẩn pháp thân, bắt được Cáp Tư Ô Lạp trong vòng bảo vệ của một đống tông sư, nên đều sinh ra tâm vô cùng đề phòng với hắn.
Bỗng nhiên, nguyên từ chi lực thay đổi, cửa đá bị Lan Kinh Thiên và Mạnh Kỳ hợp lực, với tốc độ cực nhanh và cực mạnh đóng sầm vào khung cửa.
Phanh! Rắc...... Cửa đá tuy có cấm pháp bảo vệ, nhưng lực đập này vượt qua khả năng chịu đựng của nó, nên cánh cửa nứt vỡ, đổ sụp xuống đất, sau đó bị hàn ý đông cứng thành băng.
Lan Kinh Thiên và Cao Càn Nguyên nhịn không được nhìn nhau, thực không ngờ mình lại bị Cuồng Đao nắm giữ kéo đi, trở thành người hỗ trợ cho hắn phá tan tành cửa đá.
Giỏi cho một “Cuồng Đao” Tô Mạnh! Không thể để tiếp như thể này...... Hai người lập tức giữ tâm linh bình tĩnh, linh đài tỉnh táo, dẹp hết các cảm xúc không cần thiết, chăm chú quan sát “Ma thổ”.
Cả một không gian trước mặt đều như bị đông thành băng, tinh thần lan tràn không ra quá được trăm trượng, mặt đất đen thui, phủ một lớp hàn băng bóng loáng, thi thoảng lại mọc ra ít rêu màu xanh đậm, có mắt có mũi có miệng, phát ra tiếng cười khanh khách!
Cửu U đã biến mất cả hơn mười vạn năm, Lan Kinh Thiên và Cao Càn Nguyên chỉ biết vật nổi danh nhất của nơi này, chứ không biết thứ rêu quái dị kia, nhưng qua quan sát, phát hiện nó có thể phát ra một loại khí thể vô sắc vô vị, khiến người ta sinh ra ảo giác, không thể khóa chặt tinh khí sinh cơ, bị nó lặng lẽ hút đi dần, dần dần khô già mà chết.
Hai người một người vung kiếm khí, một người đạp mạnh xuống đất, diệt sạch đám rêu.
Vừa bước được mấy bước, Lan Kinh Thiên bỗng nghe thấy tiếng răng rắc người đang nhai xương.
Lão quay phắt qua nhìn Cao Càn Nguyên, thì thấy đối phương cũng quay qua nhìn mình, liền hiểu không phải là mình ảo giác, lập tức một tay buông thõng, một tay hoành ngang ngực, tư thế sẵn sàng, đi về phía phát ra âm thanh.
Sương mù tách ra, mùi máu tươi nồng đậm phả vào mũi hai người.
Đằng trước, quái thạch lởm chởm, một nam tử mặc đồ của Trường Sinh giáo Tát Mãn ngồi tựa vào đá, cả người đầy máu, cái bụng phồng to.
Khí cơ khiên dẫn, Trường Sinh giáo Tát Mãn quay đầu nhìn hai người, đôi mắt đầy tham lam và ngơ ngáo.
Y bỗng nhếch mép, cười ngốc nghếch, thò tay lên bứt lỗ tai mình xuống, nhét vào miệng nhai.
Tay trái, hai chân, da thịt xương cốt ở ngực đều không còn, chỉ còn lại máu thịt mơ hồ, giống như bị chính y ăn sạch, nhét hết vào trong cái bụng to tướng kia, thế mà y vẫn còn thấy đói không chịu nổi.
“Ngạ quỷ phụ thể......” Cao Càn Nguyên nheo mắt.
Lan Kinh Thiên càng thêm đề phòng, Trường Sinh giáo Tát Mãn này thực lực không kém, chỉ thiếu tí xíu nữa là bước vào Tông Sư, là ngạ quỷ gì mà lợi hại như vậy?
Hà hà, Trường Sinh giáo Tát Mãn kia chợt bay lên, tham lam xông về phía hai người, bị Lan Kinh Thiên đánh cho một chưởng, thân thể quỷ dị tan thành vô số mảnh, trong bụng bay ra tay, hai chân và nội tạng.
“Có lẽ là U Minh Tà Thần trận xảy ra vấn đề, không đóng lại khe hở dẫn vào Cửu U kịp lúc, nên có một số tà ma ác quỷ thoát được ra ngoài.” Cao Càn Nguyên liếc qua thi thể, không nhìn thấy ngạ quỷ rời đi, nói.
Lan Kinh Thiên hừ lạnh: “Lén la lén lút, xem ra cũng không phải là tà ma gì lợi hại, vừa lúc làm chiến lợi phẩm. Luyện chế bảo binh khí vật!”
Xung quanh lại trở về im lặng, không còn một âm thanh nào.
“Đi tiếp đi, không chừng sẽ tìm được vật đặc thù gì đó của Cửu U.” Cao Càn Nguyên nghĩ có kiếm cổ phù lệnh trong tay, chỉ cần không gặp Pháp Thân thì đào thoát không thành vấn đề, đề nghị tiếp tục xâm nhập.
Mắt y nóng rực, khao khát với đồ của Cửu U.
Lan Kinh Thiên hơi kéo dãn khoảng cách với y, không nói gì, tiếp tục đi.
Càng đi càng thêm lạnh, sương mù cũng đóng thành băng, hai người đành phải tự mở đường mà đi.
Ba ba ba, ba ba ba, phía trước lại có âm thanh vọng tới, tinh thần hai người rung lên, một trái một phải, đánh thành đường cong tiến tới.
Ba ba ba...... Lại có một nam tử Trường Sinh giáo Tát Mãn cầm đao đang siêng năng đào đất.
Y đã đào được một cái hồ sâu cả trăm trượng, dưới đáy là một tầng huyết hoàng di động, nước ngầm sắp trào ra.
“Hoàng Tuyền chi thủy......” Cao Càn Nguyên tiến lên trước một bước, thân hình và Pháp Tướng cùng băng giải, dung nhập vào biển nguyên khí, xông về phía huyết hoàng kia.
Lan Kinh Thiên không tiến mà lùi, theo lão thấy, mọi thứ đều không bình thường, nhưng trước mặt lão lại đột nhiên xuất hiện một Lan Kinh Thiên, cả người bẩn thỉu dơ dáy, nhưng trong ánh mắt không có hung ác chi khí.
“Ác quỷ!” Lan Kinh Thiên vung tay đánh vào ngực “Lan Kinh Thiên” kia.
Rắc, ngực của “Ác quỷ” bị đánh lõm cả vào, xương sườn nứt vỡ, nhưng ngực của chính Lan Kinh Thiên cũng thấy đau đớn vô cùng.
Cứ như lão vừa đánh vào chính người mình!
Sao lại như vậy? Lan Kinh Thiên không hoảng không loạn, né tránh ác quỷ huyễn hóa thành mình, đạp mạnh xuống đất một cước, mặt đất rung rinh, nứt ra vô số khe, làm ác quỷ rơi xuống rồi khép lại.
Ha ha ha...... Tiếng cười vọng tới, Lan Kinh Thiên không cần quay đầu cũng nhìn thấy một ‘mình’ nữa.
Lão không ngừng đổi cách, thậm chí còn để cho “Ác quỷ” nhào trúng mình, nhưng ngoài tiếp tục bị thương, thì không còn xảy ra cái gì khác.
Bóng ma chết chóc dần hiện ra trong lòng lão, khiến lão không còn giữ bình tĩnh được nữa.
Đúng, trong tầm mắt lão nhìn thấy một đôi giày đen, và một thanh đao với hình dạng kì lạ.
“‘Cuồng Đao’ Tô Mạnh......” Lan Kinh Thiên thì thào, như người chết đuối bắt được cọng rơm, mặc kệ vừa rồi hai bên là đối địch.
“Xuất hiện đi.” lão nghe Mạnh Kỳ lên tiếng.
“Khá lắm, trên đời này, chẳng còn mấy ai chống cự được ‘Lục Đạo đại thủ ấn’ của bổn tọa.” Một giọng nói bình thản vang lên.
Lan Kinh Thiên quay đầu nhìn lại, ở xa có một cái ghế đá cao cả mấy chục trượng, trên ghế có một cự nhân, mặc bào đen, tay chống cằm, mặt không có mũi miệng, cũng không có tai, chỉ có một đôi mắt màu xanh lục sắc lẹm.
Cách đó không xa, Trường Sinh giáo Tát Mãn vẫn còn đang đào đất, Cao Càn Nguyên thì đứng sững, mắt dại ra, quanh người có một tấm phù lệnh uốn lượn.
“Lục Đạo đại thủ ấn?” Mạnh Kỳ nhíu mày.
“Tham lam không biết tiết chế sẽ thành ngạ quỷ, ác độc oán hận không thể tiêu giải thì sẽ rơi vào địa ngục, Lục Đạo không phải ở Cửu U, mà ở trong lòng người.” tà ma kia nói, giọng đầy ý cười, “Bổn tọa là thủ hạ của Đại Tự Tại Thiên Tử ‘Lục Đạo Thiên Ma’.”
Lục Đạo Thiên Ma...... đối lập với Lục Đạo Luân Hồi chi chủ!
“Đại Tự Tại Thiên Tử?”
Ý là từ bỏ vị tà thần ma chủ kia?
“Trường Sinh thiên là một trong những hóa thân của Đại Tự Tại Thiên Tử, Đại Mãn và Sinh Tử Vô Thường tông cấu kết, muốn dùng U Minh Tà Thần trận để đánh thức Đại Tự Tại Thiên Tử đang ngủ say, tiếc rằng Đại Mãn và Trường Sinh thiên đã cùng vẫn lạc, không tiếp tục được nữa, các Tát Mãn kế tục ý chí của Đại Mãn, ở trong này cử hành nghi thức, nhưng chỉ có thể triệu hồi ra được bổn tọa mà thôi.” Lục Đạo Thiên Ma cười ha hả, không hề lo lắng mình đã để lộ nguồn gốc của mình.