Dịch giả: Tiểu Băng
Mây khói lượn lờ, cột sáng bốc lên, Thần Thú tiên cầm vòng quanh, quảng trường luân hồi quen thuộc xuất hiện trước mắt Mạnh Kỳ.
Thời gian vừa qua, hắn đã quay lại Tiên Tích một lần, tham gia lần tụ hội thành viên mỗi năm một lần, áp lực nặng nề do Xung Hòa đạo nhân vẫn lạc nhờ hắn và Diệp Ngọc Kỳ triển lộ thực lực, tiềm chất, đã dần dần tiêu tán.
Gửi bán vật phẩm thu được ba vạn tám ngàn thiện công, hắn vẫn còn vật phẩm giá trị khoảng hai vạn thiện công vì nhiều nguyên nhân chưa được đưa ra bán.
“Phi Thiên Dạ Xoa” Ngôn Vô Ngã tới cảm ngộ Đại Đạo chi thụ, ý muốn trùng kích nấc thang trời thứ ba, khiến Mạnh Kỳ lại thu hoạch được thêm sáu ngàn thiện công, vậy là trên người có tổng cộng bốn vạn bốn ngàn hai mươi thiện công.
Đương nhiên, vật phẩm hắn gửi bán đã làm tiêu hao một phần thiện công của các thành viên, nên cảm ngộ Đại Đạo chi thụ tạm thời chỉ có một mình Ngôn Vô Ngã làm được mà thôi.
Giang Chỉ Vi, Triệu Hằng và Nguyễn Ngọc Thư lần lượt xuất hiện ở quảng trường luân hồi, Giang Chỉ Vi tinh khí thần và kiếm ý mơ hồ đã nhu thành một thể, quán thông toàn thân, bước đầu nối kết huyết nhục, Nguyên Thần và Pháp Tướng vào nhau, xem ra vừa bước vào bát trọng thiên không lâu; Nguyễn Ngọc Thư và Triệu Hằng cùng là ngũ trọng thiên, nhưng người trước thì mới chỉ bước vào, người sau đã là viên mãn, quý khí mười phần, quanh thân khí thế mơ hồ thành long, khiến yêu ma quỷ quái không dám gần người.
Cái ngai vàng hoàng đế đối với y thật sự là rất quan trọng, vị trí cao nhất của nhân đạo giúp thực lực của y đột nhiên tăng mạnh chỉ trong một thời gian ngắn!
“Nhưng thành cũng ở đây, bại cũng ở đây, mai kia một ngày, Bắc Chu thôn tính Đại Tấn, đại ca ngu ngốc trở thành thiên hạ cộng chủ, Triệu lão Ngũ mất đi ngai vàng hoàng đế, khi ấy y sẽ không chỉ là tu vi không tiến nổi, mà còn có thể bị rút lùi đi......” Mạnh Kỳ âm thầm cảm thán, nếu đã nhận lấy ưu việt, thì đương nhiên cũng phải gánh chịu cái tai họa ngầm ở đằng sau lưng cái ưu việt ấy. Vạn vật phụ âm mà ôm dương, tốt xấu luôn đi cùng một chỗ, làm gì có chuyện chỉ lấy cái tốt, không phải gánh cái xấu!
Cái này giống mình đột nhiên tăng mạnh, đủ loại tuyệt đỉnh công pháp và bảo vật thần kỳ nhào vào lòng, trở thành cao thủ hàng đầu dưới Pháp Thân, thì có nghĩa cũng phải chấp nhận sự phản phệ của đại năng trong tương lai.
Nhìn nhìn Nguyễn Ngọc Thư, Mạnh Kỳ có cảm giác khí chất của cô càng thêm thanh lãnh, cao xa. Nghe nói Nguyễn lão gia tử đã bỏ ra rất nhiều tài lực tài bồi cho cô, cho cô sử dụng Độ Nhân cầm bất cứ lúc nào cô muốn, để tăng sự thân cận với nó, sau này thuận lợi chấp chưởng nó.
Bốn người trải qua nhiệm vụ luân hồi rất nhiều lần, nên không cần phải nói lời dư thừa nào, quen thuộc đi tới bán bớt vật phẩm trên người, đổi thành thiện công, sau đó thảo luận xem nên mua vật nào để khắc chế tà ma âm quỷ chi vật.
Triệu Hằng một năm nay hết sức chuyên chú vào tiêu hóa lợi ích do ngai vàng mang tới, thiện công tích lũy được không nhiều, tổng cộng chỉ có hai ngàn năm trăm, cộng với bí bảo hồi trước đã đổi vẫn còn chưa sử dụng, nên y lựa chọn đổi thời gian một năm để tăng độ phát huy bí bảo!
Y đi vào phòng, quang mang lóe ra, che mắt mọi người, một lúc sau khi đi ra, đã là lục trọng thiên viên mãn, còn lại một trăm thiện công.
Nguyễn Ngọc Thư thiện công tích lũy nhiều, bèn nâng cấp cho Tê Phượng cầm lên thành cực phẩm bảo binh, và đổi Trấn Ma tháp thượng phẩm bảo binh.
Giang Chỉ Vi đã là cao thủ Tông Sư, chỉ dựa chính là vào kiếm, đa số bí bảo phù triện đối với cô là hoàn toàn vô dụng. Chữa thương đan dược cũng nhiều, hơn nữa cô lại còn lấy được một phần bảo vật từ Sinh Tử Vô Thường tông, trong Tiên Tích phường chỉ bán ra một phần nhỏ, trên người tổng cộng chỉ có một vạn hai ngàn thiện công, dứt khoát chỉ đổi một món Trấn Ma tháp cực phẩm bảo binh, giá trị chín ngàn chín trăm thiện công.
Mạnh Kỳ thì vốn đã vũ trang đến tận răng, Thất Sát bi hiệu quả nghịch thiên, thần binh hỏa đao khắc chế tà ma âm quỷ, Hoàng Tuyền hài cốt đáng sợ dị thường, Đại Đạo chi thụ và yêu dị huyết đào quỷ dị khó lường, Nguyên Thủy cửu ấn đã được sáu cái, hư không nhập môn, đao kiếm hợp kích thần kỹ nhập môn, chữa thương thì đã có Hắc Đế Nhuận Vật đan.
Giờ chỉ còn lại cái đầu là chưa được bảo vệ, nhưng hắn cũng lười, chẳng đổi cái gì, tất cả thiện công đều để lại để sau này luyện chế Đạo Đức băng kiếm, và để làm dự phòng.
Tiếng Lục Đạo Luân Hồi chi chủ từ trên cao vọng xuống:
“Cửu U ăn mòn, thiên địa tàn phá, xuất hiện khe nứt, thi thoảng lại có tà ma chi triều, quét ngang đại địa.”
“Nhiệm vụ chính: Phong ấn các khe hở Cửu U, trả lại thiên địa yên bình, hoàn thành phần thưởng sáu ngàn thiện công và một tấm Luân Hồi phù, thất bại trừ điểm thiện công tương ứng.”
“Chú ý: Tiểu đội đã vượt qua nhiệm vụ tử vong lần thứ hai, đã có được tên của tiểu đội là ‘Truyền thuyết’, đã có được danh tiếng nhất định ở trong vũ trụ, có thể đã có người mơ thấy những chuyện cũ của các ngươi, có được linh cảm về các ngươi, lấy các ngươi làm tài liệu để viết ra thành sách, các ngươi đã không còn là người vô danh, sau này khi giao tiếp với người khác cần phải chú ý, để khỏi tự làm lộ mình.”
Mọi người ngớ ra nhìn nhau, sao còn chưa tới cảnh giới truyền thuyết mà đã có mấy phần cảm giác truyền thuyết rồi thế nhỉ?
Hình ảnh thay đổi, bốn người biến mất khỏi quảng trường luân hồi.
............
Sâu trong núi, có một cái huyệt động cực sâu, cực dài, kéo mãi xuống dưới, sâu không thấy cuối.
Bên ngoài huyệt động có cường giả ngoại cảnh ngồi xếp bằng.
Đột nhiên, hắn mở to mắt, nhìn vào trong huyệt động, thấy sương mù nhàn nhạt từ trong bay ra.
Ngoại cảnh kia biến sắc, vẻ vừa đau khổ vừa phẫn nộ vừa thở dài chết lặng, bay lên trời, bay về hướng tòa thành xa xa.
Hắn há miệng, kêu to suốt dọc đường bay:
“Ma triều đột kích!”
Thế giới này không có thành trì hay thôn trấn nhỏ, bởi vì như thế không thể ngăn cản được ma triều, nên ai nấy chỉ tụ thành những tập thể nhỏ, tranh thủ mọi cơ hội, điên cuồng canh tác thu hoạch, để khỏi bị chết đói.
Nghe thấy báo “Ma triều đột kích”, các nông phu đều bất chấp lương thực vẫn còn chưa chín, đều hối hả thu gặt hết, trong họ có nam có nữ, có già có trẻ, ai cũng biểu tình chết lặng, chỉ còn bản năng sinh tồn.
Trong một ngôi nhà bỏ hoang, bốn bóng người đột nhiên xuất hiện, người cầm đầu đeo mặt nạ “Tử Vi Tinh Chủ” trong hí kịch!
Bên cạnh y là “Hi”, “Bắc Đẩu Thần Quân” Và “Tây Vương Mẫu”, bên tai vẫn còn vang vang giọng nói của Lục Đạo Luân Hồi chi chủ:
“Phá hư kế hoạch của Ma Chủ truyền nhân......”
............
“Ma triều đột kích!”
Trong một tòa thành lớn, lập tức người người hành động, tràn tới các cửa hàng lương thực, vô cùng nhanh chóng và gọn ghẽ, y như đã có kinh nghiệm cả trăm lần.
Mọi người đã quen sống trong nguy hiểm, ăn bữa nay lo bữa mai, ai cũng muốn khẩn cầu thần linh, tìm kiếm thể xác và tinh thần ký thác, nên trong tòa thành này có đủ mọi loại người, cực nhiều tín đồ.
Giáo chủ là một thư sinh trung niên, đứng ở trước mặt các tín đồ, tay phải đặt lên ngực, nói:
“Đêm qua ta nằm mơ, nhìn thấy có tứ đế cứu thế, họ đã báo trước hôm nay sẽ có ma triều, cũng sẽ hàng xuống hóa thân, sẽ hoàn toàn trừ khử ma triều.”
Y vốn chỉ là một thư sinh bình thường, nhưng gần đây không ngừng gặp một giấc mơ kì quái, giấc mơ này rất là thần dị, có bốn người có nam có nữ mạnh mẽ vô địch, vì thế y linh quang chợt lóe, mượn thế lập giáo, gọi bốn người trong mộng là tứ đế cứu thế mê hoặc tín chúng, để thu vén tài vật.