Dịch giả: Tiểu Băng
Kích sát “Đại La yêu nữ” Cố Tiểu Tang, thất bại gạt bỏ......
Mạnh Kỳ như bị sét đánh, ngơ ra nhìn lên cao, kích sát Cố yêu nữ!
Nếu hắn không giết cô, thì hắn chết, hắn với Cố Tiểu Tang, chỉ có một người được sống mà thôi!
Nhiệm vụ luân hồi lần đầu gặp nhau, cô như cô bé nhà bên, thanh tú mà đầy sợ hãi.
Lúc kích sát Đoá Nhi Sát gặp lại, cô linh động tinh xảo, áo trắng khuynh thành, cười nói thánh thót, vừa như yêu tinh vừa như tiên, nguy hiểm tới cực điểm, cũng mê người tới cực điểm.
Ở trong Ma Phần, cơ biến giả dối, tự sắm vai Tiểu Tử, giả tới không thể hoàn hảo hơn, mục đích thần bí, thủ đoạn khó lường, sát khí vừa nổi lên lại bỗng nhiên rời đi, thứ xinh đẹp nhất thường cũng là thứ nguy hiểm nhất.
Tam sơn tứ thủy, bên bờ đại giang, gợn sóng nhộn nhạo, Tiểu Chu mời đến, váy trắng như tinh linh ở đầu thuyền tấu tiêu, nức nở đau khổ, trong khi bản thân khí chất thoát tục, xuất trần phiêu nhiên, gọi hắn là phu quân, kể cho hắn nghe chuyện Bá Vương và Lôi Thần, cười hỏi hắn nếu như có một ngày cô bị người ta vây khốn, hắn biết rõ là nguy hiểm tầng tầng, hắn có nguyện giống Bá Vương tới cứu cô như vậy hay không?
Ở Nghiệp thành ngày tết, trên cầu đèn đuốc như ban ngày, bỗng nhiên quay đầu, cô mặc áo khoác lông trắng, dung nhan thanh mĩ, khí chất xuất trần, hai người liên thủ, lừa gạt Lưu La, nhưng chính bản thân hắn cũng suýt nữa bị cô chơi xỏ.
Thuyền du Giang Đông, trên sông gặp lại, dung nhan không thay đổi, khí chất cũng vậy, khuyến khích cô bé con xinh xắn bên cạnh gọi hắn là ‘cha’, suýt tí nữa là hù chết hắn.
Trong Hưng Vân trang, Tắc La Cư đột ngột xuất hiện, sen trắng bay xuống, hắn được cô cứu mạng, cũng rơi vào trong tay cô, nhưng trên đường bị Cao Lãm giật lấy, khiến hắn không phân biệt được là ơn hay là thù.
Thần đô gặp lại, hoành thuyền trên sông, thò xuống rửa chân. Thần cơ diệu toán, mở ra Cửu Trọng Thiên chi môn, Phong Vương và Ma Sư mang đến nguy hiểm, hắn và cô giúp đỡ lẫn nhau, cùng nhau đi tới. Ở Trích Tiên trì, rồi vào Quá Khứ điện, hai lần được cô cứu giúp, trong hôi thạch điện, càng là vì an nguy, vì chạy ra Cửu Trọng Thiên, hai người song tu chữa thương.
Ba Ngạn cốc, Thần đô trắc, hai lần gặp lại, đều không phải là Cố Tiểu Tang, mà là Ngọc Lung Tử, dựa vào Kim Sinh quả liên hệ mới làm cô tỉnh lại, từ lúc đó hiểu cô là Ngọc Lung Tử, cũng chính là Vô Sinh lão mẫu, hiểu được sự giãy dụa và nguyện vọng của cô.
Bao nhiêu hồi ức từng màn lóe qua, là thù là ơn, như có tình như vô tình, ùa lên trong lòng, tư vị rất khó miêu tả, cuối cùng dừng lại ở ba câu nói:
“Chúng ta là người giống nhau, nhưng chúng ta không phải là một dạng người. Thiếp thân rất ích kỷ, muốn chứng được đạo quả chi cảnh kia. Trên con đường này, mặc kệ có ai vì thiếp thân mà vẫn lạc. Thiếp thân đều sẽ không dao động, ngay cả nếu đó có là tướng công cũng vậy. Sau này nếu tướng công bị đại năng thao túng, đối địch hay cản đường thiếp, thiếp thân cũng sẽ không chút do dự giết chàng.”
“Sau đó, thiếp thân sẽ đem tướng công chôn trên một ngọn núi nhỏ bí ẩn, trồng đầy hoa trắng, hàng năm tế bái, thủ tiết vì chàng, chờ tới khi thiếp thân đại đạo đã thành, sẽ khiến chàng sống lại, hàng đêm tẫn hoan......”
“Nếu ngươi chết vào tay ta, ta sẽ vì ngươi làm bạn với thanh đăng cổ phật, đến khi thành tựu đại đạo, sẽ khiến ngươi sống lại.”
Vừa nói vừa cười, nhưng lại ẩn chứa bi thương, lúc đó, Mạnh Kỳ chỉ cảm thấy cô thật là bệnh quá, nghe mà lạnh người. Nay lời nói còn văng vẳng bên tai, mà đã tới lúc hai bên phải sống chết, người bị ép phải ra tay giết đối phương không phải Cố Tiểu Tang, mà là mình, làm sao hắn chấp nhận được!
Dây dưa quá sâu, tình hận nan giải, chỉ sau ba lần ân cứu mạng, Mạnh Kỳ liền không thể nổi lên được sát tâm với cô.
Phẫn nộ, thống hận, nghẹn khuất do thân bất do kỷ, tựa như núi lửa bùng phát trong lòng Mạnh Kỳ, Lục Đạo đáng chết!
Sau chuyện Ba Ngạn cốc, hắn đã an phận thủ thường, vậy sao Lục Đạo vẫn không bỏ qua cho hắn!
Giết Cố Tiểu Tang, chẳng những tâm linh khó an, mà dũng khí để phản kháng Lục Đạo cũng sẽ vì chuyện đó mà không còn nữa. Hôm nay giết Cố Tiểu Tang, ngày mai không chừng sẽ bảo hắn giết Giang Chỉ Vi, Nguyễn Ngọc Thư, Triệu Hằng, giết Tề sư huynh, giết sư phụ và tiểu sư đệ, mà không giết họ, thì hắn phải chết!
Nhất định phải tìm cách thoát khỏi Lục Đạo Luân Hồi chi chủ!
Mạnh Kỳ bỗng nhiên nghĩ tới “Linh Bảo Thiên Tôn” Xung Hòa đạo nhân, nhớ tới lời ông nhắn lại “Nếu Lục Đạo luân hồi chi chủ cho nhiệm vụ vi phạm bản tâm, tỷ như sát phụ sát mẫu, ruồng bỏ tông môn, thì nên làm thế nào cho phải”.
Hẳn là lúc ấy ông cũng giống hắn bây giờ, bi phẫn, thống hận, khó xử, mà lấy hắn thực lực cảnh giới và luân hồi tư lịch, cuối cùng đành chọn thà gãy chứ không cong, thiên cổ gian nan duy nhất tử!
Đúng vậy, khó nhất trên đời chính là chết!
Người sống trên đời, khoái ý ân cừu, oanh oanh liệt liệt, thà rằng đứng chết, tuyệt không sống quỳ, ta sống hai đời, đã đủ!
Mạnh Kỳ nắm chặt tay, trong mắt trở nên bình tĩnh:
Không thể nhịn được nữa, mà cũng không cần nhịn nữa, nếu đã không thể lùi được, thì phải hướng tử cầu sinh!
Luân Hồi phù có thời gian hai tháng, có thể phụ gia thêm một năm, nhiệm vụ cũng còn một năm nữa mới tới, cộng lại là hai năm linh hai tháng, đây có lẽ chính là hai năm linh hai tháng cuối cùng của đời mình, nhất định phải giành giật từng giây, chuẩn bị hết mức có thể!
Không thể làm bộ như không có việc gì, như vậy Lục Đạo sẽ nghi ngờ.
Càng không thể để lộ cái thân thể địa cầu kia ra ngoài!
Để chứng tỏ hắn đang chuẩn bị, hắn phải giả vờ như không có việc gì, đi luyện chế Đạo Đức băng kiếm và khôi phục Thất Sát bi.
“Tiểu hòa thượng, ngươi không sao chứ?” Giang Chỉ Vi mím môi, nhìn Mạnh Kỳ.
Mạnh Kỳ thu hồi ánh mắt, “mỉm cười”: “Nhiệm vụ tử vong là giết Đại La yêu nữ, thật đúng là có thù báo thù, có oán báo oán, có điều hình như Vô Sinh lão mẫu đã bắt đầu trở về, Thượng Cổ đại năng chẳng phải đèn cạn dầu, ai......”
Giang Chỉ Vi và Nguyễn Ngọc Thư nhìn Mạnh Kỳ, nhớ tới mớ tin đồn nghe được, trấn an hắn: “Nhiệm vụ là ngay ở thế giới của chúng ta, chúng ta có thể nhờ người giúp đỡ, không tính là quá khó.”
“Ừ.” Mạnh Kỳ gật gật đầu, nhìn hai người đi đổi thêm thời gian một năm, rồi chọn hai thế giới luân hồi khác nhau.
Không lâu nữa, chúng ta có lẽ sẽ mãi mãi xa cách...... Mạnh Kỳ cảm xúc quay cuồng, đột nhiên mở miệng: “Chỉ Vi, Ngọc Thư, lão Ngũ......”
Kêu xong, hắn không biết nên nói cái gì.
“Tiểu hòa thượng, chuyện gì?” Giang Chỉ Vi nghi hoặc nhìn hắn, Nguyễn Ngọc Thư và Triệu Hằng cũng quay qua nhìn hắn.
Mạnh Kỳ cười cười: “Vào thế giới luân hồi tu luyện, phải cẩn thận.”
Chuyện đã tới trước mắt, nhưng muốn nói lại thôi.
“Chỉ thế thôi?” Giang Chỉ Vi bật cười, biết Mạnh Kỳ muốn đi Tiên Tích bán đồ, để mau chóng luyện chế thần binh.
Nguyễn Ngọc Thư dừng một chút mới nói: “Ngươi cũng cẩn thận.”
Nhìn theo hai người rời đi, Mạnh Kỳ nhắm mắt lại, mặt trầm xuống, rời khỏi quảng trường luân hồi.