Dịch giả: Tiểu Băng
Quán trà bày hơn mười cái bàn, lúc này đã ngồi đầy khách, ngay cả chỗ trống trong hành lang cũng có khách đứng đó, tay cầm ly trà chờ đợi, rất là náo nhiệt.
Đối với người dân thường với sinh hoạt đơn điệu khô khan, nghe tiên sinh kể chuyện đọc báo đã trở thành một trong những thú vui của họ, ít nhất là tốt hơn đi uống rượu, vì vừa được nghe chuyện hay ho mới mẻ, lúc đi về còn có thể mang đi khoe khoang, được láng giềng hàng xóm nhiệt liệt hoan nghênh, hỏi han bàn chuyện, khiến cuộc sống thêm phần màu sắc.
Tiền Bình An đi vào thấy cảnh ấy thì ngẩn cả ra.
“Hôm trước nghe đông gia nói, bốn nhà buôn gạo lớn nhất của kinh thành đang liên thủ đấu nhau với lương thực bên ngoài nhập kinh, bọn họ thuê sát thủ, cấu kết mệnh quan triều đình, muốn giá gạo trở lại bình thường, hình như đã có hơn mười người chết......”
“ ‘Võ lâm khoái báo’ hôm trước đăng lá thư của hội trưởng ngành gạo năm tỉnh phía nam, nói là sẽ cùng ‘Nam Hải thần kiếm’ Lâm Tổ Đồng nhập kinh, đi gặp tả tướng......”
“Mấy chục năm nay, giang hồ không hề có Đại Tông Sư, Nam Hải thần kiếm và Thương Tâm thần chưởng là hai người tiếp cận đại tông sư nhất, theo ‘Võ lâm khoái báo’ nói thì lần tranh chấp gạo này sợ là không ổn......”
“Đám người kia của Tào bang gần đây rất mạnh, nói không được mấy câu là chuyển sang động thủ, Trần tú tài ở đầu hẻm nói bọn họ sớm muộn gì cũng sẽ gây phản loạn, đòi chén canh......”
Tiền Bình An càng nghĩ càng hoảng hốt, thiên hạ hình như đã xảy ra rất nhiều chuyện, đều là nhờ “Võ lâm khoái báo” mà mọi người mới được biết, thật là phong phú.
Đông gia tiệm gạo càng ngày kiếm sống càng gian nan. Một người phụ việc như vậy xem ra cũng không làm nghề này được lâu nữa, phải đi tìm cửa hàng khác kiếm việc thôi, rồi từ từ ngoi lên làm quản sự, hay là xông ra ngoài lang bạt, để cảm thụ cái thế giới đầy sắc màu ngoài kia?
Nếu đi ra ngoài lang bạt, mình vốn không có võ công, tiền lại không nhiều, vậy phải làm gì?
Ừm, hàng hóa mua bán càng ngày càng dồi dào, nghe nói chỉ có thành lớn mới có truyền tống trận, mình có nên mua nợ chút hàng hóa miền nam mang tới đó bán không?
Ba!
Cây thước gõ mạnh xuống, Tiền Bình An giật bắn mình, trở về hiện thực.
Giương mắt nhìn lên, y nhìn thấy tiên sinh kể chuyện cầm lấy “Võ lâm khoái báo”.
“Châm ngôn nói rất hay, trường kiếm vô tình người hữu tình, mặc dù là Kinh Thần kiếm thì cũng không có ngoại lệ, hôm nay sẽ kể một chút về chuyện tình yêu của người.” Tiên sinh kể chuyện đưa tay vuốt râu, đầu lắc lư.
Mọi người đều mở to mắt, đối với họ, chuyện tình yêu hấp dẫn hơn chuyện giang hồ rất nhiều.
“Chương thứ nhất, thân lâm ảo cảnh mê hồ tiên, bày mây mưa âm dương thành kiếm.”
......
“Chương thứ hai. Qua Hoa phủ đêm khuya kiếm reo, đăng tú lâu nguyệt hạ cùng đi.”
......
“Chương thứ ba, hoa khôi hữu tình trợ Tiểu Mạnh, nến đỏ vô lệ phiên bị lãng.”
......
Kỳ “Võ lâm khoái báo” này đăng liền ba chương, làm đám Tiền Bình An nghe mà xao động không thôi, hận câu chuyện bị dừng quá sớm, không được nghe tiếp, hận người nào chắp bút viết quá hay nhưng những chỗ mấu chốt lại quá sơ lược, khiến người nghe huyết mạch sôi sục mà không nơi phát tiết, cứ như vào thanh lâu điểm được hoa khôi, vừa mới cởi quần ra thì sắc trời đã sáng, giật mình tỉnh mộng.
Nhưng đăng báo làm sao đăng loại văn chương như thế được! Nó có thể đăng nơi thanh nhã hay sao!?
Mọi người đều thấy hơi khó hiểu, xã hội thời này khá là bảo thủ, xưa nay vẫn chỉ cho phép mấy thứ như đông cung hay hát hò chòng ghẹo trong kĩ viện, hiếm thấy thứ gì viết ra rõ ràng chi tiết hấp dẫn như thế này.
Sau khi rời khỏi quán trà, câu chuyện được kể vẫn mãi vang vọng trong đầu Tiền Bình An, tới đêm cũng không ngủ được, không ngừng tưởng tượng phần sau của câu chuyện, ước gì trời mau mau sáng sẽ được nghe tiếp “Võ lâm khoái báo” số tiếp theo.
Sự kích thích mới mẻ trước nay chưa từng có làm ai nấy đều vô cùng hưng phấn, thêm Thượng Cửu Minh cực lực ra tay, khiến những lời phản đối như “Thói đời sau này, nhân tâm giả trá” gì gì đó đều bị ép xuống.
“Chương thứ mười hai, tham sứ quán Tiểu Mạnh sơ ngộ Ma hậu, cởi lụa trắng phấn khu suy diễn Thiên Ma.”
......
“Chương thứ mười bốn, trúng ám tiễn song lạc cấm cung, sính anh hùng kinh thần cứu mỹ nhân.”
......
Thời khắc mấu chốt lại không có...... Tiền Bình An vô cùng nôn nóng, hận không thể lôi tên tác giả ra, bảo hắn viết thêm bảy tám mươi chương nữa. Y trở nên vô cùng hâm mộ “Kinh Thần kiếm” Tiểu Mạnh, kiếm pháp xuất chúng, đi tới đâu cũng gặp được mĩ nữ siêu cấp, lấy được trái tim người ta, quả là niềm vui trong cuộc sống.
Đáng tiếc mình lại không phải là Kinh Thần kiếm...... Tiền Bình An tiếc nuối thở dài đi ra quán trà.
Bên góc đường một người đi ra, lặng lẽ tới gần y, hỏi nhỏ: “Muốn đọc thêm không?”
“Đọc thêm cái gì?” Tiền Bình An mờ mịt hỏi lại.
“Chuyện mô tả ba mươi sáu thức của Kinh Thần kiếm với Ma hậu và các tố nữ, bản đầy đủ không bị cắt bớt, chỉ cần năm đồng!” Người nọ nhìn chung quanh, cẩn thận trả lời.
Tiền Bình An trong lòng vừa động, liền nói ngay: “Muốn!”
Y móc ra năm đồng, mua một quyển sách mỏng.
“Nhớ kỹ, những bản khác đều là giả, chỉ có bản này của Tiểu Cao cư sĩ mới là văn phong xuất sắc, viết hay mà thôi.” Người nọ nhận tiền, bỏ lại một câu rồi vội vàng rời đi, tìm khách mới.
Tiền Bình An tâm tình kích động, nắm chặt quyển sách trong tay, lâng lâng chạy về nhà, khóa chặt cửa phòng, thắp nến lên đọc sách.
“Móa, lão tử không biết chữ, mua về làm gì!” Tiền Bình An rống lên bi phẫn.
Đây chính là nỗi đau của việc thất học......
............
Trong tửu lâu nào đó.
“Ta không tin Kinh Thần kiếm là người như thế!” Cao Phù Trầm siết chặt chuôi kiếm, vẻ muốn xông tới tòa soạn của “Võ lâm khoái báo” lý luận thị phi đúng sai.
Đồng bạn của hắn cười ha hả: “Một cao thủ tuyệt thế như Kinh Thần kiếm làm sao lại không có nữ nhân dây dưa, chuyện phong lưu mà thôi, có gì đâu hả!”
Đối với nam nhân thời đại này, tình yêu không gây ảnh hưởng gì tới hình tượng, mà ngược lại còn chứng minh người ta có mị lực.
Cao Phù Trầm nhíu mày nói: “Kinh Thần kiếm phải là một kiếm khách thành kính với kiếm, trong mắt chỉ có kiếm mới đúng!”
“Không, ngươi nghĩ lại đi, khi hắn hộ tống Lục Quan thượng kinh, bên cạnh đã có tuyệt sắc mĩ nữ bầu bạn. Chuyện hợp tác với Ma hậu mọi người đều biết, lần thứ hai khi tái hiện giang hồ, chẳng phải trước hết đi tìm Ma hậu hay sao? Nói không có gian tình, ta mới không tin!” Đồng bạn của hắn cảm thấy phong lưu bí sử này mới là chân thật.
“Nhưng … nhưng mà......” Cao Phù Trầm nhất thời không sao cãi lại được.
Đồng bạn của hắn lắc đầu cười: “Duy đại anh hùng năng bản sắc, là chân danh sĩ tự phong lưu, Kinh Thần kiếm không mất đại tiết mà có thể phá toái mà đi, tình yêu đối với người cũng chỉ là vụn vặt không đáng kể.”
“Cũng phải......” Cao Phù Trầm thở dài, tuy rằng nói nghe cũng có lý, nhưng hình tượng Kinh Thần kiếm ở trong lòng hắn đã có phần tan vỡ.
............
Các nhánh của ma môn, các tà ma tả đạo đang vô cùng đau đớn.
Bọn họ không phải ai thán Ma hậu và Kinh Thần kiếm cấu kết, vì dù gì chuyện cũng đã qua hơn trăm năm. Bọn họ chỉ tức giận vì bí sử này đã miêu tả các chi ma môn chẳng khác gì cực đoan vô năng.
Nhưng mà họ không có quyền phát ngôn, ngay cả muốn phản đối cũng không có cách!
Nên bồi dưỡng khôi lỗi, dựng ra một tòa soạn báo mới, hay là phái tử sĩ tới tập kích “Võ lâm khoái báo”?
............
Trong mật thất nơi nào đó, một người lôi lá thư từ trong bao:
“Ám sát ‘Võ lâm khoái báo’ Thượng Cửu Minh.”
Người kia xé nát lá thư, nuốt xuống bụng, trong tay xuất hiện một thanh kiếm.
Y là một thích khách nổi tiếng, không để lại họ tên, cũng không để lại danh hào, chỉ là giết được rất nhiều người nên được gọi là “Vô Diện sát thần”.
Y luôn cảm thấy mình là một thanh kiếm, một thanh Ngư Trường kiếm, ngày thường giấu ở trong bụng cá giấu ở trong bản đồ, che giấu đi ánh sáng, đợi tới khi xuất kiếm, ánh sáng sẽ trở nên chói mắt đến mức chiếu sáng cả chân trời, ngay cả y nghĩ tới điều đó thôi cũng thấy cảm động.
Thượng Cửu Minh đã là người chết!
............
Tình yêu không ảnh hưởng gì tới toàn cục, hình tượng Kinh Thần kiếm từ từ biến đổi.
Trong mấy tháng này, Mạnh Kỳ dùng thần kiếm rối gỗ cảm nhận sự phản hồi, và sự biến đổi từng chút một.
“Vẫn còn thiếu một chút......” Hắn bỗng hiểu phải điều chỉnh theo phương hướng nào!
Hắn là lựa chọn của ma phật A Nan dùng để thoát khốn, cho nên đến trước khi thoát khỏi trấn áp, nhất định ma phật sẽ tận lực nâng cao thực lực của hắn lên. Nói cách khác, khi hắn vẫn còn ở trong tầm khống chế của ma phật, bản thân ‘hình tượng truyền thuyết’ sẽ tiếp cận với các “Ta khác”, giúp hắn sau này lại đạt được truyền thuyết đặc thù. Tăng lên thực lực, trong ngoài hợp tác để vượt ra phong ấn!
............
Tiền Bình An lại bước vào quán trà, tinh thần sáng láng, đôi mắt có thần, như đã tìm ra được đường đi.
Đúng vậy, lần này y tới là để từ biệt quán trà, y sắp sửa đi theo Tiêu Dao vương rời bến!
Có truyền tống trận, thăm dò hải ngoại sẽ không còn phải lo hàng hóa bị sóng gió thôn phệ nữa, chỉ cần ở chỗ đó lập một cái trận pháp, chuyển thu hoạch đưa về là được, cho nên rất nhiều cao thủ đều nhòm ngó ra hải ngoại, tổ chức đội thuyền, Tiêu Dao vương cũng hợp tác với võ lâm khoái báo, thông báo rộng rãi ra ngoài rằng:
Thời đại đại hàng hải đã tới!
Điều này làm cho mình cảm xúc sục sôi, mới tinh nhân sinh phảng phất hiện ra ở trước mắt.
“Chủ đề hôm nay, Chân Định thiền sư vạch trần thân phận thật sự của Kinh Thần kiếm.” Giọng nói của tiên sinh kể chuyện trở nên ngưng trọng.
“Cái gì thân phận thật sự?” Tiền Bình An ngẩn người.
“Chân Định thiền sư là một nhà nghiên cứu lịch sử võ lâm có lương tâm, ông cho rằng Kinh Thần kiếm thực ra là Ma Tônn lấy bí pháp chuyển thế mà thành! Nếu không thì không sao giải thích được vì sao võ công của hắn lại giống như thiên bẩm như thế, chỉ trong mấy năm ngắn ngủi đã có thể phá toái hư không mà đi, nếu không không sao giải thích được vì sao Ma hậu lại ưu ái hắn như thế, nhất kiến chung tình, quan trọng nhất là, Ma Tônn lại rời đi ngay khi ở trong giai đoạn đỉnh cao nhất, xuất gia làm tăng, chỉ để lại một câu châm ngôn ‘thì ra là vậy!’, chuyện này quá mức khác thường, tất có yêu dị, nếu đó chính là Ma Tônn chuyển thế, thoát thai phá toái, vậy thì mọi chuyện đều trở nên sáng tỏ!” Tiên sinh kể chuyện hít sâu một hơi, cái lập luận này thực là đáng sợ.
Nhưng sự thực là tinh nguyên của Ma Tôn đã bị Kinh Thần kiếm hút đi một phần rất lớn!
Trong tửu lâu nào đó, Cao Phù Trầm đứng bật dậy, lạnh lùng nói:
“Ta phải đi giết cái tên Chân Định thiền sư này, cho lão biết cơm có thể ăn bậy, lời không thể nói bậy!”
............
Nhưng mấy tháng sau, vẫn không tìm ra Chân Định thiền sư.
Song cái chương đã khiến không ít người rơi vào cuộc luận chiến kia lại làm các mạch của ma môn rất ư đồng tình. Hình tượng Kinh Thần kiếm trở nên phân liệt, mà cái phần phân liệt này lại khiến Mạnh Kỳ cảm nhận được đặc thù của hình chiếu trở nên vô cùng rõ ràng, mối liên hệ từ mơ hồ cũng đã thành hình!