Dịch giả: Tiểu Băng
Hào quang rực sáng, tường vân giao hòa, biển năng lượng không ngừng cuộn sóng, lâu thuyền dừng lại bên trên Họa Mi sơn trang.
Kim Ngao đảo sứ giả vung tay, mây khói hạ xuống, hóa thành những bậc thang bằng mây trắng, tỏa ánh sáng bảy màu, kéo dài xuống tới tận hộ sơn đại trận.
“Xin mời Lục trang chủ đi dự tiệc.” Giọng nói uy nghiêm vang bốn phía.
Lục đại tiên sinh cầm kiếm đứng dậy, nhìn ngôi mộ của thê tử một cái, rồi theo cầu thang đi lên tiên thuyền, khẽ gật đầu chào sứ giả.
Sứ giả gật đầu đáp lại, không chút ngạo mạn, với cảnh giới và thực lực đương nhiên sứ giả nhìn ra được Lục đại tiên sinh đã tiếp cận Thiên Tiên, sắp phát sinh lột xác, trên người cũng đã có đặc thù truyền thuyết, không thua kém bản thân mình bao nhiêu, không hổ với cái danh đệ nhất cao thủ của trung thổ, xứng đáng được đối đãi trịnh trọng.
Lục đại tiên sinh nhìn chung quanh một vòng, nhìn thấy mấy người Hà Thất.
Đúng là chỉ có Pháp Thân mới được mời đi “Thịnh yến”.
............
Lâu thuyền bay tới dừng trên đầu Côn Luân sơn Ngọc Hư cung, nó không nhỏ hơn ngọn núi này bao nhiêu, che khuất cả ánh nắng.
“Xin mời Tô chưởng giáo đi dự tiệc.” Kim Ngao đảo sứ giả khẽ nói, giọng vang khắp nơi.
Bậc thang mây trắng xuất hiện, nhưng khác với những pháp thân trước, những bậc thang lần này rất vững chắc, pháp thành hình, diễn hóa ra một vùng thế giới, có nơi mặt trời bị che khuất, bóng tối âm u, có chỗ lại đầy những vì sao chi chít, có nơi đầy cây xanh mướt mát, sinh cơ bừng bừng, có nơi toàn là biển cả, đảo nhỏ thưa thớt, mỗi một bậc thang là một thế giới khác biệt, tạo thành một vũ trụ!
Sứ giả lần trước đến Ngọc Hư cung vẫn chưa được gặp “Nguyên Hoàng” Tô Mạnh, nhưng biết hắn ứng kiếp mà sinh, mới vừa vào Pháp Thân đã có đặc thù của cả truyền thuyết và Bỉ Ngạn, một việc mà trước nay chưa từng có ai có được, vô cùng đặc biệt, nếu không bị chết giữa đường, sau này nhất định có hi vọng trở thành truyền thuyết, nên mới dụng tâm thử nghiệm thế này để thăm dò thực hư cho đảo chủ mình.
Mạnh Kỳ ngồi xếp bằng giường mây, đao kiếm đều giấu ở trong tay áo, hắn hé miệng, nuốt mảnh vỡ Hạo Thiên kính vào, phủi áo đứng dậy.
Hai tay trắng nõn như ngọc, mang theo mị lực kì lạ, càng thêm phần phản phác quy chân, không chút dị thường, rất bình thường chắp ở sau lưng.
Mạnh Kỳ chậm rãi đi lên bậc thang, mỗi bậc thang đều xuất ra đạo pháp, muốn níu chặt chân hắn xuống.
Nhưng bước chân hạ xuống, các đạo pháp kia đều bị mất đi quy tắc, trở nên hỗn loạn, sau đó đều im bặt.
Mạnh Kỳ bước qua nấc nào, nấc đó đều mất đi sự ổn định, trở thành tĩnh mịch.
Thấy Mạnh Kỳ bình thản đi tới, Kim Ngao đảo sứ giả không nhịn được thầm than một tiếng, cảm khái nghĩ: Đây là mượn dùng khí tức Chân Thật giới để thay đổi pháp tắc, hay là đặc thù thao túng tương lai vận mệnh của Bỉ Ngạn?
Mặc kệ là loại nào thì cũng vượt xa mình, dù mình có khổ tu thêm ngàn năm nữa cũng không với tới được.
So sánh với một người như thế này, dù có là Thiên Tiên, cũng phải ảm đạm đau lòng.
“Kính chào Tô chưởng giáo.” Kim Ngao đảo sứ giả nhàn nhạt chào.
Mạnh Kỳ mỉm cười: “Xin chào sứ giả, lần sau lại có mời, cứ gởi thiệp mời ở Họa Mi sơn trang là được, bức tường của Ngọc Hư cung là mặt tiền để gặp người, để lại chữ viết ở đó không hay lắm.”
Viết vẽ bậy bạ là hành vi không lễ phép.
Mặt tiền để gặp người...... Kim Ngao đảo sứ giả nhớ cái Ngọc Hư cung trống trơn vắng ngắt lần trước, thiếu chút nữa không nhịn được định buông lời phản bác, nhưng cuối cùng lại thôi, giữ vững tư thái lạnh nhạt cao ngạo.
Mạnh Kỳ ngắm nghía đánh giá người sứ giả, thấy thiên tiên này dáng người thướt tha, ngũ quan tú mỹ, đẹp như tiên tử trong truyện kể, làn da láng mịn, khí tức sâu thẳm, không đoán ra được tuổi.
Mạnh Kỳ lan cảm ứng ra, ‘nhìn’ thấy Lục đại tiên sinh đang ở trên boong tàu chăm chú khắc tượng gỗ, Tô Vô Danh nhắm mắt dưỡng thần, chẳng hề để ý tới ai, Cổ Nhĩ Đa đầy khí tứ thần linh đang cầm Thiên Tru cự phủ.
Ba!
Hư không bỗng có tia sét đánh xuống, khiến Kim Ngao đảo sứ giả giật mình, nhìn thấy Thiên Tru phủ, Tuyệt Đao nóng lòng muốn thử.
Hai người bốn mắt chạm nhau, không khí trở nên đầy áp lực, Mạnh Kỳ đang định mở miệng, thì trong cảm ứng ‘nhìn’ thấy một người quen vốn không nghĩ là gặp được.
Cao Lãm chắp tay sau lưng đứng ngạo nghễ ở đó, nhìn xuống Bắc Chu đại địa, Hàn Quảng thì ngẩng đầu nhìn lên trời như đang suy tư, bên cạnh hai người là một đạo nhân mặc bào lam khoanh chân ngồi, khuôn mặt bóng loáng, chòm râu nửa trắng nửa đen, chính là Thiên Mệnh đạo nhân, người từng đón nhận Giới Sát đạo nhân Tát Nhân Cao Oa, người từng nhìn ra mình có mệnh cách năm màu!
“Từ biệt nhiều năm, tiền bối mạnh khỏe?” Khí tức Mạnh Kỳ trở nhiên sâu thẳm, phảng phất như thành hỗn độn, thoát khỏi dây dưa khí cơ với Cổ Nhĩ Đa, đi tới chỗ Thiên Mệnh đạo nhân.
Hắn cũng là Pháp Thân?
Thiên Mệnh đạo nhân lắc đầu: “Không khỏe, một tí cũng không khỏe, mệnh trung chú định là phải bôn ba mệt nhọc.”
Giọng ông rất bình thản, như đã nhìn thấu thế sự, cuộc đời, trở nên an bình.
“Tiền bối là thế ngoại cao nhân, ta còn nghĩ người sẽ không đi Kim Ngao đảo.” Mạnh Kỳ thuận miệng nói.
Thiên Mệnh đạo nhân thở dài: “Mệnh trung chú định, làm sao trốn được?”
Cao Lãm thu hồi ánh mắt, nhìn Hàn Quảng, truyền âm cho y: “Các bậc thang mây kia có gắn kết với nhau, hào quang tường vân tương ứng, Kim Ngao đảo này chính là Thiên Đế diễn xuất, ý chí không nhỏ.”
Hàn Quảng mỉm cười, tự giễu: “Thế gian mưu toan vị trí Thiên Đế không phải chỉ có một mình bổn tọa.”
Tư thái tiêu sái, vẻ không thèm để ý.
............
“Dạ Đế” Hoắc Ly Thương khi lên tới tiên thuyền của Kim Ngao đảo, thấy trên thuyền đã có ba vị Pháp Thân.
Bên trái là “Âm Tổ” Từ Bi toàn thân mặc bào đen, thân ảnh mơ hồ vặn vẹo, như lúc nào cũng có thể tiêu tán, bên phải là “Xích Đế” Tôn Sở Từ dương dương tự đắc thưởng thức cảnh đẹp, bào đỏ rực như lửa, mặt mày rạng rỡ sáng rực như ánh mặt trời.
ở giữa là một nữ tử mặc bào dài, làn váy bay bay, tiên ý dạt dào, rất có cảm thấy phiêu nhiên muốn bay đi.
Thấy nữ tử kia, tim Hoắc Ly Thương đột nhiên đập nhanh hơn vài nhịp, từ sau khi thành tựu Pháp Thân, tung hoành thất hải nhiều năm, chỉ có hai lần là y bị mặt xám mày tro, một lần là do “Thái Ất Thiên Tôn” Hàn Quảng ban tặng, lần còn lại chính là khi thua trận trong tay nữ tử này, thiếu chút nữa bị tước đi Pháp Thân, quay về phàm nhân.
Mỗi khi nhớ tới chuyện này, y lại càng thêm sợ nữ tử, dù là con người vô cùng yêu cái đẹp, thì cũng không dám tới gần cô.
Nữ tử này chính là chủ nhân của Tam Tiêu đảo, đứng đầu Thiên Đạo minh ngũ lão, cách Thiên Tiên chỉ có hơn nửa bước mà thôi, “Hỗn Nguyên tiên tử” Bích Cảnh Tuyền, nghe nói trong tay cô có một cái pháp bảo thượng cổ rất là khủng bố, nhưng chưa hề có ai nhìn thấy cô dùng qua.
Bích Cảnh Tuyền không hề xoay người, như đang quan sát tiên thuyền, Dạ Đế theo bản năng hướng sang bên trái.
“Ly Thương công tử lâu rồi không gặp, vẫn khỏe chứ?” Âm Tổ chủ động hàn huyên.
Hoắc Ly Thương cười, truyền âm cho lão: “Tạm thời không việc gì, nhưng sau Kim Ngao chi yến thì khó nói, không biết Từ đạo hữu có gì muốn dạy ta không?”
Ngươi là thành viên bí mật của Kim Ngao đảo, hẳn là biết được vài phần nội tình chứ hả?
Âm Tổ nhìn Dạ Đế: “Ly Thương công tử thần công đại thành, có thể điểm thạch thành kim, có thể so với truyền thuyết đại năng, có gì phải ngại?”
Kẻ thần bí đáng chú ý nhất chuyến đi này chính là ngươi đó!
Đó không phải ta...... Nụ cười Hoắc Ly Thương sượng ngắt.
Ta làm gì có cái khả năng ấy!
“Thái Ất Thiên Tôn” Hàn Quảng, không biết có gặp lại ngươi hay không?
............
Tiên thuyền lượn lờ mây khói, đến Kim Ngao đảo, sương mù dày đặc trên đảo tản ra, hiện ra những tòa nhà cổ xưa, trên mỗi kiến trúc đều có đồ đằng huyền điểu.
Thiên mệnh Huyền Điểu, hàng mà sinh thương.
---oo---
Thiên mệnh huyền điểu, hàng nhi sinh thương: Huyền điểu từ trên trời giáng xuống, ứng thiên mệnh, nhà Thương ra đời. Đây là thời kỳ lịch sử Trung Quốc bắt đầu được ghi chép nên có tính dấu hiệu quan trọng, cũng là khoảng thời gian Phong Thần diễn ra.