Nhất Thời Tình Nhiệt

chương 6: chương 6

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Đoạn video trong tuần được ghi lại, hầu như Lữ Dương không vắng mặt bao giờ.

Anh ta nghiện bắt nạt Phó Tư, có lần Phó Tư bị gọi vào phòng giáo viên, không phải là hắn tìm, liền theo tới, suýt chút nữa liền làm Phó Tư khóc.

Không có khuôn mặt của Phó Tư trong máy ảnh, nhưng vẫn thu được giọng nói mơ hồ của cậu.

Hầu hết thời gian, cậu ấy nhớ rằng có đồ vật đang ghi hình ở trên cái nút áo của cậu ấy, nhưng đôi khi không kìm được, cậu ấy khóc hoặc xin tha.

Trình Ảnh vừa nghe vừa cắt đoạn video, vành tai mềm mại đỏ lên, tiếng nức nở mềm mại giống như mèo nhỏ đang cọ vào người khác.

Đặt đầu bút chì vào cằm, Trình Ảnh thở dài một hơi, lấy chuột ấn tạm dừng.

"Đang làm gì đấy?" Anh gửi một tin nhắn cho Phó Tư.

"Làm bài tập." Phó Tư trả lời gần như trong vòng vài giây.

"Được rồi, cố lên.

Cuối tháng chờ đợi tin chiến thắng của cậu."

Tin chiến thắng ở cuối tháng năm là tin Khảo sát tuyển sinh.

Phó Tư luôn muốn học Nhất Trung, trường trọng điểm của tỉnh, nhưng Nhất Trung lại không ở khu vực của cậu, chỉ có thể dựa vào việc tuyển sinh.

Cậu sững sờ khi nhận được tin nhắn của Trình Ảnh, nhưng vì quá xấu hổ nên cậu không dám nói với Trình Ảnh.

Gia đình Trình Ảnh mở một công ty luật và tương lai đã được xác định từ lâu, sẽ rất tốt nếu chọn trường đại học luật ở địa phương.

Không giống với cậu.

Phó Tư thở dài.

Không bàn bạc với Phó Tư, Trình Ảnh trực tiếp cầm đoạn phim đã cắt và đợi Lữ Dương ở sảnh bida.

Trong video, khuôn mặt của Lữ Dương bị quay trúng rõ ràng trong vài giây, cảnh quay rất rõ ràng, nếu tệ hơn một chút, loại bằng chứng này có thể được dùng để kết tội luôn.

Luật sư có thể phải dùng đến luật giảm nhẹ hình phạt.

Trình Ảnh ra hiệu với Lữ Dương một cách vô cảm.

Anh ấy đối với việc ỷ mạnh hiếp yếu vốn cung không có ý nghĩ gì, chỉ là chọc đến Phó Tư là người kia sai.

Anh ấy đã giải quyết được một nửa vấn đề cho Phó Tư, giờ lại có người xuất hiện, điều này thực sự khiến anh ấy cảm thấy khó chịu.

Mâu thuẫn hiện tại chính là mâu thuẫn trực tiếp giữa anh và Lữ Dương này.

"Ý của ngươi là?" Lữ Dương xem video, nhưng chỉ kéo kéo khóe mắt một chút, không có phản ứng quá lớn nào cả.

Có vẻ như là không sợ hậu quả của việc video bị lan truyền.

"Ngừng trêu chọc và xin lỗi.

Điều đó không có gì khó khăn đối với mày."

"Phó Tư là gì của mày?" Lữ Dương nghe ra điều kiện, nhưng không có tích cực đáp lại.

"Không liên quan gì đến mày.

Lữ đồng học, sắp tới là thi vào đại học rồi.

Chúng ta đều hy vọng chuyện ít đi hơn là nhiều lên.

Cậu nghĩ thế nào?"

"Tao không thích bị người khác uy hiếp." Lữ Dương vẫn là không muốn bị người nắm điểm yếu.

"Lẽ nào mày thích thấy tin tức bị lan ra?" Trình Ảnh xem xét kỹ sắc mặt của Lữ Dương, đôi môi mỏng cùng khuôn mặt cay nghiệt thật sự khiến anh phát ớn.

Lữ Dương cũng không hiểu được anh, lạnh lùng đáp lại:

"Mày đâm dao cũng không có suy nghĩ kĩ, mày nếu là đối với cậu ấy tốt, cũng đừng đi khoe khoang mấy cái này.

Nếu không, ai đau, vẫn còn chưa rõ đâu.

"

Trình Ảnh không ngờ lại bị phản đòn, một tên khốn có chỉ số thông minh cao còn khó đối phó hơn một tên khốn bình thường.

Anh cất điện thoại và bước ra khỏi sảnh bida.

"Thứ hai không cần mang cái đồ vật kia đi nữa." Anh ấy nhắn cho Phó Tư.

Để xử phạt Lữ Dương, anh vẫn cần thêm thông tin.

Bây giờ anh phải tìm ra lý do tại sao Lữ Dương không sợ hãi.

"Alo.

Cậu, cháu muốn điều tra một người."

Phó Tư hơi bối rối khi nhận được tin nhắn, cậu không biết đó có phải là tín hiệu cho thấy tình trạng hỗn loạn đã lắng xuống hay không.

Nhưng cậu vẫn rất vui vì cuối cùng thì cũng có thể loại bỏ thứ giống như con mắt nhỏ đó khỏi quần áo của mình.

Cậu không thích cảm giác lúc nào cũng bị theo dõi, mặc dù cậu biết Trình Ảnh không phải loại người như vậy.

Trình Ảnh là một người tốt.

Anh ấy là người tốt nhất trên thế giới, là người đối xử tốt với cậu nhất ngoại trừ cha mẹ của cậu.

Xoa xoa hai chữ "Trình Ảnh" trên màn hình điện thoại dường như giúp cậu thẳng lưng.

Không còn sợ hãi, không còn cảm thấy tự ti, Trình Ảnh đang bảo vệ cậu.

Cậu cũng không muốn mình hèn nhát như vậy.

Cậu rất biết ơn vì Trình Ảnh đã không bắt mình phải mạnh mẽ.

Thật tốt.

Cậu vùi cổ vào trong chăn.

Có chút ngại ngùng mà dán sát mặt vào máy ảnh mà Trình Ảnh đưa cho mình..

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio