Cuộc sống bình đạm an tĩnh lại duy trì qua mấy ngày, trong lúc đó Hâm Nhiên cũng đôi khi đến nhà thăm hỏi, Chanh Âm thỉnh thoảng tán gẫu một chút với y, lâu lâu lại cùng nhau tản bộ trong Ẩn Hạng, khoảng thời gian này, An Thiếu Du một mực giữ vững bổn phận người hầu, đi theo phía sau, tuy rằng Chanh Âm năm lần bảy lượt nhấn mạnh không thích hắn làm người hầu, thế nhưng hắn vẫn cứ làm theo ý mình, giống như là muốn dùng phương thức này để tiến hành bồi thường.
Chanh Âm không làm gì được hắn, chỉ có thể tùy hắn đi theo, dù sao cũng không còn nhiều thời gian lắm, muốn đi theo thì cứ đi theo đi!
Mấy ngày này, An Thiếu Du chung quy cảm thấy được Chanh Âm có gì đó quái lạ, vô luận y buồn chán cỡ nào, hướng về thế giới bên ngoài nhiều như thế nào, y vẫn khăng khăng ở lại Ẩn Hạng không muốn đi ra ngoài, thậm chí những lúc nhàn rỗi cũng thà rằng ở trong nhà xếp vàng mã, điều này cùng với cá tính ham chơi hoạt bát trước đây của y không khớp nhau chút nào, còn có thân thể của y, tựa hồ càng ngày càng suy yếu, An Thiếu Du lo lắng cho y, không chỉ một lần muốn dẫn y ra ngoài xem đại phu, nhưng Chanh Âm không đồng ý, y nói không có chuyện gì đâu, sau này sẽ tốt thôi.
An Thiếu Du cố ý không để bản thân nghĩ theo chiều hướng xấu, dùng hết toàn lực mà chiếu cố Chanh Âm, nhưng lại qua mấy ngày nữa cũng vẫn như cũ không thấy khởi sắc, trái lại so với trước kia càng nguy kịch hơn.
Không thể tiếp tục như vậy được nữa, An Thiếu Du theo bản năng tự nói với mình như thế, vì vậy hắn bắt đầu lén lút lên kế hoạch, trước viết một lá thư gửi đến chỗ Bạch đại phu, hắn nghĩ thầm Bạch đại phu quen biết Diệu Linh, như vậy tự nhiên sẽ không xảy ra chuyện phân biệt đối xử gì, hơn nữa hắn y thuật cao minh, còn nhận thức được Chanh Âm, thật sự là không còn ai thích hợp hơn.
Mà vừa vặn ngày hôm đó, một màn hắn sai người đưa tin bị Chanh Âm ở đầu hẻm trùng hợp nhìn thấy được, trong thoáng chốc, Chanh Âm cũng chợt ý thức được một ít chuyện trước đây chưa từng nghĩ đến…
Đêm hôm ấy, An Thiếu Du theo lệ cũ chuẩn bị cơm nước, Chanh Âm cùng hắn ngồi ở trước bàn, nhưng cùng với những ngày qua có chút bất đồng chính là, Chanh Âm thường ngày dùng bữa không thích nói chuyện cư nhiên vừa ăn vừa bắt đầu hỏi thăm An Thiếu Du.
“Thiếu Du, ngươi có người thân hay không?”
An Thiếu Du dừng đũa một chút, sau đó mới gật đầu một cái xem như là khẳng định.
“Ồ, vậy hiện tại họ có mạnh khỏe không?”
“… Tốt.”
“Ngươi rất nhớ thương bọn họ đúng không?”
Nhớ thương? An Thiếu Du thật muốn cười, có thể khiến cho hắn lo nghĩ, kiếp này ngoại trừ Chanh Âm ra đã không còn người nào khác.
“Không nên nói chuyện này…” Hắn theo bản năng muốn chuyển đề tài nói chuyện.
Nhưng sự lảng tránh của hắn lại khiến Chanh Âm hiểu lầm hắn tưởng niệm người nhà nhưng lại xấu hổ không dám mở miệng, kết quả là, y càng thêm kiên định tín niệm trong lòng.
“Không không không, Thiếu Du, chúng ta phải nói chuyện này.” Chanh Âm lại kéo trở về, “Kỳ thực ngươi rất nhớ người nhà đúng không?”
An Thiếu Du không lên tiếng, chỉ tiếp tục dùng bữa, mà Chanh Âm lại cho rằng đây là hắn thầm chấp nhận.
“Được được, ta biết rồi.” Y gật gật đầu, buông chén đũa xuống lại nói, “Đã như vậy, ngươi liền trở về nhìn một chút xem thế nào?”
Y lời vừa nói ra, An Thiếu Du có chút sững sờ, tức khắc hỏi ngược lại: “Ngươi không cần ta nữa sao?”
Trong lời nói của hắn có chút gấp gáp, có chút sợ hãi, Chanh Âm chẳng biết tại sao, nhưng lại hiểu được ý tứ của hắn, vì vậy lập tức phủ nhận: “Không, ta chỉ cảm thấy ngươi rời nhà chiếu cố ta lâu như vậy… nên quay về xem thử một chút.”bg-ssp-{height:px}
Chanh Âm thấy hắn phái người truyền tin, suy nghĩ đầu tiên chính là thư nhà, sau đó y lại nghĩ đến Thiếu Du này cũng không phải là một người vô thân vô cố giống như y, hiện tại đã sắp đến tân niên, nghĩ đến người ta cũng có gia đình nhưng bởi vì quan hệ với y mà không thể đoàn tụ, trong lòng Chanh Âm không dễ chịu, cho nên sau một phen suy tư, y vẫn là quyết định thả người ta về nhà ăn Tết.
“Cho nên ngươi trở về ăn Tết đi!” Đây chính là kết luận.
“Ta… sẽ không trở về đâu.” An Thiếu Du tỏ thái độ.
Không nói đến hắn thật sự là không nhà để về, nếu thật có nơi để về, hắn cũng sẽ không lưu lại một mình Chanh Âm, y quá yếu ớt quá cần người chiếu cố bầu bạn, tuy rằng ngoài miệng một mực cậy mạnh, nhưng An Thiếu Du biết khát vọng trong lòng y.
Nghe được đáp án của hắn, Chanh Âm nhíu mày, lại tính toán thời gian một chút, cũng tự mình vì hắn đưa ra giải thích: “Ta hiểu rồi, như vậy đi! Ngày mai ngươi theo ta ra ngoài một chuyến, đến lúc đó rồi lại quyết định ngươi có đi hay không, được chứ?”
“Được.” An Thiếu Du đã nhận định sẽ không đi, cũng không cảm thấy sẽ vì mục đích ngày mai mà thay đổi suy nghĩ.
Vì vậy sang ngày hôm sau, sáng sớm, Chanh Âm đã lôi kéo An Thiếu Du rời khỏi Ẩn Hạng, đây là lần đầu tiên An Thiếu Du thấy y bước ra khỏi Ẩn Hạng, cũng không tránh được có chút tò mò, y đến tột cùng là muốn đi đâu.
Hai người ở trong tiểu trấn đi được một đoạn sau đó quẹo vào một ngõ nhỏ bên phải, nơi đó có một cửa tiệm, sinh ý tựa hồ không được tốt lắm, hơn nữa bầu không khí chung quanh… thực sự quỷ dị.
Vẫn còn chưa minh bạch vì sao Chanh Âm lại dẫn hắn tới nơi này, chỉ thấy Chanh Âm đã đi vào bên trong, đồng thời cùng ông chủ bắt đầu ha hả cười nói, hai người dường như cũng xem là có quen biết.
An Thiếu Du trong chớp mắt đi vào theo, nhưng vừa vào cửa hắn đã ngây người, đây là cửa tiệm gì vào cửa liền biết, nhiều cỗ quan tài bày ở trong tiệm như vậy, dù là kẻ ngu si nhìn cũng sẽ hiểu, đây là một cửa tiệm quan tài.
Chanh Âm tới nơi này làm gì!?
Dưới sự ngạc nhiên, An Thiếu Du nhìn về phía Chanh Âm, lại phát hiện đối phương đang cùng ông chủ bàn bạc, cẩn thận nghe nội dung cuộc nói chuyện của bọn họ, An Thiếu Du sợ ngây người.
“Ôi chao, ông chủ, thật ngại quá, ta đổi ý rồi, không cần cái đắt tiền nhất kia nữa, cho ta một tấm chiếu mỏng là được rồi.”
“Cái gì? Ngươi làm cái gì nha? Người chỉ có một lần phải chết, chính ngươi trước đây không phải cũng nói như vậy sao?” Ông chủ cũng cảm thấy vô cùng kinh ngạc —— con vịt đã đến miệng cư nhiên lại có thể bay mất.
“Hắc hắc, này không phải có người so với ta càng cần những ngân lượng kia hơn sao, ngài thương xót đi mà! Van ngài, van ngài!” Chanh Âm khom lưng cúi đầu hạ thấp chính mình.
“Thật là.” Lão bản kia dựng râu trừng mắt, có thể thấy được tức giận không nhẹ, “Người ta nói kỹ nữ vô tình, ta thấy các ngươi ngay cả chữ tín cũng không có! Được rồi, được rồi, những cái chiếu này, ngươi tự mình chọn một tấm đi, năm mươi văn tiền.”
“Cám ơn ông chủ, cám ơn ông chủ a!” Chanh Âm bị mắng vẫn còn cười lấy lòng.
Không đợi An Thiếu Du phản ứng lại, y đã lập tức thanh toán năm mươi văn tiền, đồng thời chọn ra một tấm chiếu mỏng ở bên cạnh đi ra khỏi tiệm.