Nhị Phân Chi Nhất Giáo Chủ

chương 24: ta muốn ôm ngươi một cái

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Buổi tối tám giờ, Bạch Phàm đúng giờ nằm xuống giường đi vào giấc ngủ, khi tỉnh lại thì liền mở ngăn chứa bí mật để lấy thư ngày hôm nay của Ân Duệ ra đọc, trên thư không có gì đặc biệt, trước sau vẫn công đạo một chút chuyện đã xảy ra vào ban ngày, nhưng câu cuối cùng trong thư [gần đây trời lạnh, xuất môn nhớ khoác thêm áo choàng] lại làm cho khóe miệng của hắn bất giác run rẩy một chút, hắn vẫn nhớ rõ trước khi ngủ còn bật điều hòa làm lạnh phòng.

Ban ngày ra khỏi phòng điều hòa có thể làm cho người ta nóng đến choáng váng, ban đêm lại bị dặn dò phải mặc thêm y phục, ngày đêm chênh lệch nhiệt độ thật là lớn a, cũng may linh hồn không bị cảm mạo.

Bạch Phàm cầm lấy bộ đồ bên giường, quả nhiên phát hiện bên trong có thêm một cái áo choàng cổ lông, sau khi khoác lên người thì cảm giác cũng không tệ lắm, áo choàng với phong cách như vậy cũng chỉ có thể quang minh chính đại mặc đi ra ngoài ở thế giới này.

Bạch Phàm đứng dậy rồi đi đến bên cạnh bàn lật xem sự vụ ngày hôm nay trong giáo, đại đa số đều được Ân Duệ xử lý, chỉ còn lại một phần nhỏ chưa xử lý, Bạch Phàm đề bút xử lý xong một phần nhỏ đó, nhàn rỗi đến mức vô sự, lại nhìn sang phần mà Ân Duệ đã xử lý xong, kết quả hắn phát hiện có một tấu sớ từ Ngũ trưởng lão thỉnh cầu tăng nhân thủ tìm kiếm Ân Nam Hàn.

Ngũ trưởng lão kia ( ” o “Powered by Text-Enhance) cực kỳ trung thành đối với Ân Nam Hàn, sau khi Ân Nam Hàn mất tích thì chưa từng đình chỉ tìm kiếm, thậm chí khi Ân Duệ mới đăng vị, hắn vẫn kiên trì không chịu xưng Ân Duệ là Giáo chủ mà vẫn gọi là Thiếu chủ. Sau một năm, tuy rằng hiện tại Ân Duệ đã ngồi ổn ngôi vị Giáo chủ, Ngũ trưởng lão cho dù không nguyện ý cũng chỉ có thể xưng Ân Duệ một tiếng Giáo chủ, nhưng quyết tâm tìm kiếm Ân Nam Hàn của hắn vẫn không hề thay đổi, liên tục tìm cơ hội thỉnh tăng nhân thủ tiềm kiếm lão Giáo chủ, nếu Ân Duệ không đồng ý thì chính là bất hiếu, chính là rắp tâm bất lương, dù sao Ân Nam Hàn mất tích thì Ân Duệ là người có lợi nhất, cho nên Ân Duệ đương nhiên cũng là người bị hiềm nghi nhiều nhất.

Bất quá….Bạch Phàm chống cằm, việc Ân Nam Hàn mất tích quả thật kỳ quái, lúc đầu hắn thậm chí cũng không thể tin được, một người lợi hại như vậy làm sao mà bảo mất tích thì liền mất tích, tuy rằng ngồi trên ngôi Giáo chủ nhưng trong lòng rất bất an, vẫn cảm thấy sẽ có một ngày nào đó Ân Nam Hàn đột nhiên từ trong ngõ ngách nhảy ra, sau đó nhìn thấy hắn cùng Ân Duệ đang ngồi trên ngôi Giáo chủ thì sẽ gầm lên “Cái tên nghịch tử này”, sau đó chưởng một phát chết toi bọn họ.

Bạch Phàm hơi run một chút, quyết định tốt nhất không nên suy nghĩ nhiều. Ngôi vị Giáo chủ này hắn đang ngồi rất tốt, việc tìm Ân Nam Hàn không cần dốc hết sức, mấy năm nay tuy rằng Ân Nam Hàn đối với hắn không tệ, nhưng chỉ là không tệ mà thôi, Ân Nam Hàn so với Ân Duệ đã nghiễm nhiên trở thành một thể với hắn thì Bạch Phàm đương nhiên nhận rõ ai quan trọng hơn ai.

Nếu Ân Nam Hàn lại quay về thì đáng thương nhất chính là Ân Duệ, như vậy xem ra….bọn họ có nên phòng bị một chút hay không? Tuy rằng một năm qua không có tin tức của Ân Nam Hàn, nhưng hắn vẫn cảm thấy người kia sẽ không dễ dàng biến mất như vậy, nếu thật sự có một ngày Ân Nam Hàn xuất hiện trở lại thì hắn và Ân Duệ phải có một biện pháp an toàn để chạy trốn. Bạch Phàm nghĩ đi nghĩ lại, rốt cục quyết định thương lượng một kế sách vạn toàn với Ân Duệ, tỷ như đào một đường hầm bí mật để chạy trốn, hoặc là cài nội ứng vào đám người trung thành với Ân Nam Hàn. fynnz.wordpress.com

Bạch Phàm không biết một đêm suy tư này của hắn, viết tràn lan đại hải mấy trang thư về kế hoạch chạy trốn đã làm cho Ân Duệ mặt mũi âm trầm mấy ngày nay rốt cục nở nụ cười, hơn nữa còn duy trì tâm tình rất tốt trong một thời gian khá dài.

……

Hôm nay Bạch Phàm ở trong cửa hàng cùng bà Bạch, bà Bạch hăng hái liệt kê kế hoạch muốn mở rộng cửa hàng lên một chút, sau đó là dùng sách lượt như thế nào để đánh bại đối thủ cạnh tranh làm cho kinh doanh và danh tiếng của cửa hàng vững vàng đi trước đối thủ một bậc. Bạch Phàm rất kiên nhẫn lắng nghe, hơn nữa thỉnh thoàng còn thêm vào hai ba câu tán thưởng.

Bạch Phàm nhìn mẹ của mình ăn mặc đẹp đẽ, không khỏi có một chút hoảng hốt, mười năm qua bà Bạch thay đổi thật sự rất lớn, Bạch Phàm nhớ mang máng mười năm trước mẹ của mình chỉ là một người phụ nữ ăn mặc đơn giản, trên người không đeo trang sức. Nhưng kể từ khi tiếp quản cửa hàng trang sức đá quý này thì có lẽ cũng bị ảnh hưởng bởi các quý bà là khách hàng thường xuyên trong cửa hàng cùng với các bà chủ cửa hàng trang sức đá quý khác, hơn nữa lúc này đã có điều kiện nên bà Bạch cũng bắt đầu đeo đủ loại trang sức trên người, hơn nữa cứ mỗi quý lại thay một bộ mới nhất, quả thật trở thành một tấm biển quảng cáo di động. Bạch Phàm không thể nói rõ loại thay đổi này là tốt hay là không tốt, nhưng bà Bạch mấy năm nay tươi tắn và hay nở nụ cười hơn trước, được tô điểm bởi các món trang sức làm cho bà Bạch cũng trẻ hơn rất nhiều.

Mặc kệ thế nào, chỉ cần bà Bạch có thể vui vẻ vẫn là chuyện tốt nhất, hơn nữa mặc kệ bà Bạch thay đổi thế nào thì sự trân trọng của bà Bạch đối với hắn vẫn chưa từng thay đổi, mỗi buổi tối bà Bạch thường nói một câu: con à, mẹ quản lý tốt cửa hàng trang sức đá quý của con, đến khi nào thì con mới quay về tiếp nhận a.

Bạch Phàm nhìn bà Bạch, đột nhiên cảm thấy hốc mắt hơi cay cay, hắn cầm lấy tay của bà Bạch, cất lên giọng nói có một chút khàn khàn, “Cám ơn mẹ.”

Bà Bạch ngẩn người, lập tức vỗ lên mu bàn tay của Bạch Phàm, “Đứa con ngốc của mẹ, cám ơn cái gì mà cám ơn, nếu thật sự muốn làm cho mẹ cao hứng thì sớm cưới một cô vợ về cho mẹ, mẹ vẫn luôn để dành chiếc nhẫn kim cương lớn nhất ở trong cửa hàng chúng ta cho các con đó.”

Vốn đang chìm đắm trong tình mẫu tử thì Bạch Phàm lập tức bị những lời này làm cho dở khóc dở cười, theo bản năng trong đầu của hắn liền hiện lên báu vật trấn môn mà bà Bạch không chỉ một lần nói với hắn, đó là một đôi nhẫn kim cương lớn đến mức có thể làm mờ mắt người ta, thật sự có thể mang ra khỏi cửa hay sao?

Cùng bà Bạch nói chuyện phiếm nên Bạch Phàm không phát hiện lúc này trong cửa hàng có một cặp đôi vừa bước vào.

Vi Minh Ngạn cùng Hà Yến Yến lập tức đi đến quầy trưng bày nhẫn kim cương, nhân viên bán hàng lộ ra một nụ cười tươi tắn, “Hai anh chị cần gì, ở đây của chúng tôi có rất nhiều loại nhẫn kết hôn và nhẫn tình nhân có thể lựa chọn.”

Lúc này Vi Minh Ngạn đã không còn vẻ mặt vênh váo tự đắc như lúc trước, cảm xúc của hắn rõ ràng là không quá cao hứng, chỉ gật đầu đối với nhân viên bán hàng, chỉ vào mấy chiếc nhẫn kết hôn, “Cái này, cái kia, cái kia nữa, lấy ra cho chúng tôi xem thử.”

“Dạ được.” Nhân viên bán hàng vui vẻ lấy ra vài chiếc nhẫn mà Vi Minh Ngạn đã lựa cho Hà Yến Yến thử.

Vi Minh Ngạn nhìn Hà Yến Yến đang chăm chú lựa nhẫn kim cương, hắn cắn răng cầm lấy một cặp đắt tiền nhất, “Yến Yến, em có thích cái này hay không, chọn nhẫn xong thì chúng ta kết hôn ngay nhé.”

Hà Yến Yến có vẻ hơi do dự một chút, Vi Minh Ngạn vội vàng nói, “Anh đã tìm được công việc mới, tuy rằng lương bổng của công ty này không cao bằng Đá Quý Thế Gia nhưng dựa vào kinh nghiệm và các mối khách hàng quen biết lâu năm của anh thì sẽ nhanh chóng khôi phục lại như trước. Yến Yến, tin tưởng anh, anh có thể cho em có một cuộc sống hạnh phúc.”

Hà Yến Yến nhìn Vi Minh Ngạn một hồi lâu, cuối cùng gật đầu, tuy rằng cô biết bản thân mình rất khá, nhưng năm tháng không chờ ai bao giờ, cô đã ba mươi tuổi, đã không còn thời gian và tài sản để đi tìm người đàn ông tốt hơn Vi Minh Ngạn.

Hai người chọn xong nhẫn kim cương, sau khi trả tiền thì lại bất ngờ không hẹn mà gặp Bạch Phàm và bà Bạch, Vi Minh Ngạn lập tức cứng còng, Bạch Phàm thì chỉ cau mày.

Bà Bạch mẫn cảm nên lập tức phát hiện hai bên có một chút bất thường, vì vậy liền hỏi, “Phàm Phàm, các con quen nhau à?”

Bạch Phàm gật đầu, “Cùng trường trước kia.”

“Ra là bạn học cũ, như vậy gặp nhau ở đây thật sự là có duyên mà, các con đến mua nhẫn kết hôn à, chuẩn bị kết hôn sao? Chu choa, cô dâu sắp cưới thật xinh đẹp, cậu thật là có phúc nha.” Bà Bạch chậc chậc khen ngợi, cuối cùng lại bắt đầu mang một chút hâm mộ mà không ngừng nói tiếp, “Hiện tại còn trẻ thì mau sớm kết hôn một chút, sớm ổn định một chút. Phàm Phàm, con xem bạn học cũ của con đều đã thành gia lập thất, chừng nào thì con mới đem một cô con dâu về ra mắt mẹ đây, cửa hàng này mẹ chỉ quản lý giùm con và con dâu thôi.”

Thấy bà Bạch, Vi Minh Ngạn và Hà Yến Yến đều mang nét mặt khác nhau, Vi Minh Ngạn đương nhiên nhận ra bà Bạch, ai mà không biết bà chủ của cửa hàng Lộc Thúy Châu, vài năm trước bất ngờ nổi lên như cồn, lại có tài chính hùng hậu, hơn nữa còn có nguồn cung cấp làm cho người ta đỏ mắt, nhất là bên hạng mục kinh doanh ngọc bích đá quý, cơ hồ có thể nói là đạt đẳng cấp cao nhất trong thành phố Z.

Lần này hắn đến cử hàng Lộc Thúy Châu để chọn nhẫn kết hôn, ngoại trừ muốn tránh Đá Quý Thế Gia thì mục đích chính là vì hắn muốn mua được sản phẫm có chất lượng cao cấp và giá cả hợp lý. Hiện tại phát hiện bà chủ của cửa hàng Lộc Thúy Châu lại là mẹ của Bạch Phàm, hắn cũng hiểu được câu nói có thể làm cho hắn không thể ngẩng đầu trong ngành kinh doanh đá quý của Bạch Phàm không phải là tùy tiện mà nói, nếu bị cửa hàng Lộc Thúy Châu gây sức ép thì xác thật có thể dễ dàng giải quyết hắn. Nhưng hiện tại hắn không muốn gây chuyện, hắn cần làm việc trong ngành này, mười năm kinh nghiệm của hắn đều tích lũy vào ngành này, nếu bỏ nghề thì hắn sẽ vô cùng vất vả. Cũng may hôm nay Bạch Phàm cũng không cố ý nhắc đến chuyện xung đột lần trước, Vi Minh Ngạn đương nhiên cầu còn không kịp, lễ phép gật đầu đối với bà Bạch rồi dẫn theo Hà Yến Yến rời đi.

Tầm mắt của Hà Yến Yến còn đang quan sát trên một thân đầy phú quý của bà Bạch, sau đó lại nhìn về phía Bạch Phàm vẫn điển trai như xưa, nói ra một câu có phần oán trách, “Vì sao lúc trước…..anh không nói thật.”

Bạch Phàm sửng sốt thật lâu, cho đến khi Hà Yến Yến cùng Vi Minh Ngạn rời khỏi tầm mắt của mình thì mới nghĩ lại lời nói của Hà Yến Yến. Hắn nhớ đến thật lâu trước kia, khi học đại học, khi hắn và Hà Yến Yến vẫn đang yêu nhau, Hà Yến Yến cũng từng hỏi thăm gia cảnh của hắn, khi đó hắn nói cha mẹ của mình chỉ là công nhân bình thường. Bất quá khi đó hắn nói đều là sự thật, mười năm trước bà Bạch quả thật vẫn còn là một công nhân bình thường mà không phải là bà chủ của một cửa hiệu trang sức đá quý nổi tiếng.

Mãi cho đến hôm nay Bạch Phàm mới cảm thấy mười năm trước mình thật sự rất non nớt, non nớt đến mức hắn cũng không biết rõ lý do chân thật mà bạn gái của hắn bỏ hắn.

Bất quá cũng may, hiện tại đã qua mười năm, bạn gái năm xưa, những kỷ niệm nồng nàn, hiện tại hắn có thể mỉm cười nhìn cô ấy lấy chồng, thậm chí có thể nói ra lời chúc phúc.

Nhưng cho dù là như vậy, đến đêm tối lạnh lẽo, khi thức dậy trong thân thể tràn đầy sức sống của Ân Duệ, Bạch Phàm suy đi nghĩ lại, vẫn nhịn không được mà buộn bực, hắn viết xuống một câu trong lá thư lưu cho Ân Duệ, “Làm sao bây giờ, ta muốn ôm ngươi một cái.”

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio