Edit: Thanh Thanh
"Trạng Nguyên khoa học tự nhiên thi đại học Bùi Xuyên tự thú."
"Ngày xưa là người bị hại, hôm nay thành người vặn vẹo."
"Trạng Nguyên thi đại học sa đọa."
......
Toàn bộ tháng bảy và tháng tám, thành phố C toàn là những tin tức kiểu này bao trùm.
Người già thường dạy con cháu nhà mình: "Thấy người này không? Thông minh, thành tích tốt nhưng không chịu học tốt nên chỉ có thể vào ngồi ngục giam thôi." Một khi đã vào tù thì mặc kệ trên người anh từng có bao nhiêu huy chương huy hoàng, trong nháy mắt cũng ảm đạm thất sắc, nhiều năm nỗ lực đều biến thành bọt nước.
Học sinh của Nhất, Tam và Lục Trung đều đã biết chuyện này.
Lúc Kim Tử Dương mới biết thì vô cùng khiếp sợ. Sau đó nghe thấy những lời như vậy thì hắn vô cùng tức giận, rống lên: "Mày nói bừa cái gì? Mày quen anh ấy hả? Mày biết anh ấy là người thế nào sao? Dám nói vớ vẩn thì đừng trách tiểu gia đánh mày!"
Trịnh Hàng lần này cũng không kéo hắn.
Mấy thiếu niên tụ ở bên nhau, muốn tìm được Bùi Xuyên. Nhưng xã hội lại cho bọn họ một bài học sinh động nhất. Lúc bọn họ còn chưa hoàn toàn trưởng thành, chưa có bản lĩnh điên đảo thì chẳng làm được gì.
Kim Tử Dương che mặt ngồi xổm trên mặt đất. Lần đầu tiên hắn hiểu rõ khi bạn bè xảy ra chuyện thì hắn chẳng thể làm được gì.
Ba năm làm anh em.
Bùi Xuyên là tự thú.
Có lẽ anh đã sớm ra quyết định này cho nên ở trong bữa tiệc liên hoan ngày đó anh mới nói rõ về phương hướng tương lai của mình cho bọn hắn.
Lúc mới gặp Bùi Xuyên, anh là thiếu niên cao lãnh trầm mặc. Anh không thích vật gì, không yêu thích cái gì, có đôi khi tính tình còn không hề tốt đẹp gì, nhưng về sau ai cũng không chán ghét nổi Bùi Xuyên.
Quý Vĩ khổ sở cực kỳ, so với việc hắn thi trượt đại học thì còn khổ sở hơn.
Kim Tử Dương nắm chặt tay: "Về sau tôi sẽ học tập với cha thật tốt, kiếm thật nhiều tiền để tìm được và mang Xuyên ca ra ngoài."
Trịnh Hàng vỗ vỗ bả vai hắn: "Ừ!"
Đời này Bùi Xuyên có quá ít bạn bè, nếu đến bọn họ cũng rời bỏ anh thì rốt cuộc anh còn lại cái gì?
Tháng Quý Vĩ đến lớp học thêm để học lại một năm, hắn phất tay nói với mọi người: "Không biết năm nào tớ có thể thi đậu đại học nhưng có một ngày các cậu tìm được Xuyên ca thì nhất định phải thông báo cho tớ biết. Mặc kệ anh ấy ở nơi nào tớ cũng đều muốn đi gặp anh ấy."
Lúc Bùi Hạo Bân biết chuyện thì lập tức chạy đi hỏi người ta.
Ông ta làm đội trưởng nhiều năm như thế, đây là lần đầu tiên tự hạ mình đi cầu người khác, nhưng tìm khắp nơi, người ta cuối cùng chỉ nói với ông ta rằng: Đây là vụ án nghiêm trọng cấp quốc gia, không thể để lộ quá nhiều.
Đến tháng thì tin tức trên truyền thông cũng dần lắng xuống, khi đó Bùi Hạo Bân đã nhìn thấy rất nhiều tin tức phân tích về quá trình trưởng thành của Bùi Xuyên.
Những tin tức đó đem quá khứ của gia đình ông ta xé mở cho ông ta xem, khiến Bùi Hạo Bân hiểu rõ đến tột cùng là ai khiến Bùi Xuyên trở thành thế này. Ông ta sai rồi, ông ta không phải người cha tốt.
Bùi Xuyên vốn đã đứng ở vực sâu, nhưng khi con trai cần thì người cha Bùi Hạo Bân lại chưa từng kéo con một lần.
Chờ ông ta ý thức được mình sai rồi thì lại không thể tìm lại đứa con trai này được nữa.
Ngày đó Bùi Hạo Bân sửa lại di chúc. Lần này ông ta quyết tâm vô cùng kiên định, ông ta còn mời luật sư đến chứng kiến, ngoài ra còn có Tào Lị ôm đứa nhỏ mới sinh không bao lâu và Bạch Ngọc Đồng đứng ở một bên.
Bùi Hạo Bân nói: "Sau khi tôi chết, trừ bỏ phí dưỡng dục cho đứa nhỏ thứ hai thì mọi của cải đều để lại cho Bùi Xuyên."
Khi nói những lời này trên mặt ông ta có chút tang thương. Ông ta đã qua thời điểm phong độ nhất, không còn là người cha lái xe máy đưa Bùi Xuyên đi học nữa.
"Mặc kệ Bùi Xuyên khi nào mới ra tù, mặc phán quyết cuối cùng thế nào, hay đời này nó không thể ra ngoài thì đó đều là tiền của nó. Nếu không thể giao đến tay nó thì để lại cho tổ quốc."
Bùi Hạo Bân làm xong cái này thì sắc mặt Tào Lị không đẹp chút nào, nhưng lần này không có ai có thể dao động quyết tâm của Bùi Hạo Bân. Nước mắt của Tào Lị và đứa nhỏ còn trong tã lót cũng không thể.
Vinh quang mà bọn họ có được nhờ giẫm lên đôi chân gãy của Bùi Xuyên cũng sớm nên trả về.
Khí phách này của Bùi Hạo Bân đến muộn mười năm, đây cũng là chuyện cuối cùng mà người cha như ông ta có thể làm cho đứa con trai lớn không biết đang ở nơi nào.
~~~
Tháng chín là đầu thu nhưng không khí đã có chút lạnh. Bối Dao đi đế đô học đại học, Triệu Chi Lan đặc biệt không yên tâm về con gái. Chuyện của Bùi Xuyên giống một hòn đá chợt quăng vào hồ nước, bắn ra vô số gợn sóng nhưng cuối cùng lại lặng yên không một tiếng động bình tĩnh xuống.
Hôm Bối Dao muốn đi đế đô, Bối Lập Tài đặc biệt muốn xin nghỉ để cùng con gái đi báo danh nhưng Bối Dao cự tuyệt.
Cả kỳ nghỉ hè dài đăng đẵng cũng đủ để cô bình phục tâm tình.
Trước khi Bối Dao đi, cô lục lại cuốn nhật ký đã làm bạn với mình từ khi còn nhỏ ra đọc.
Dù cô không có ký ức hoàn chỉnh nhưng Bối Dao cũng biết hai đời này sự tình phát triển không giống nhau.
Bút ký viết thế này —— "Người đàn ông kia tên Bùi Xuyên, là người xấu trong mắt của toàn thế giới. Anh ta trầm mặc ít lời, bảo hộ Bối Dao hai năm, cuối cùng vào ngày cô chết, Bùi Xuyên nói cho cô rằng "em là tâm can bảo bối cả đời anh không dám yêu"."
Nhưng đời này Bùi Xuyên cũng không trở thành người xấu, anh đã tự thú.
Hai đời, chỉ có Bối Dao là biến số duy nhất.
Cô mới là nhà giam cuối cùng vây khốn Bùi Xuyên.
Bùi Xuyên đã sớm biết một lát vui thích khi ở bên cô cuối cùng sẽ mang đến hậu quả thế nào nhưng anh vẫn muốn cùng cô đi qua quãng thời gian thanh xuân này.
Trước khi Bối Dao đi học đại học, đám thiếu niên thiếu nữ của tiểu khu đều đến thăm cô.
Mọi người đều rất hâm mộ cô có thể đi học đại học, còn sôi nổi tặng rất nhiều quà cho cô.
Sau đó đến nhà ga, Trần Anh Kỳ nói: "Bối Dao, tớ tiễn cậu!"
Hai người cùng nhau đi trên đường cái.
Khuôn mặt Trần Anh Kỳ nhăn lại, mãi một lúc sau mới ấp úng mở miệng: "Cậu có tìm được Bùi Xuyên không?"
Bối Dao nói: "Không tìm được."
Trần Anh Kỳ hít sâu một hơi: "Bối Dao, cậu có thật sự thích cậu ấy không?"
Trên bầu trời tiểu khu cũ kỹ, ngẫu nhiên sẽ có dây điện đan xen. Mùa thu vẫn còn chim én chưa bay đi, nó nghiêng đầu xuống mà nhìn bọn họ.
Bối Dao lẳng lặng nhìn Trần Anh Kỳ.
Trần Anh Kỳ nhất cổ tác khí nói: "Không phải bởi vì đồng tình với cậu ấy, cũng không phải là thương hại cậu ấy, là ái mộ, thích là cả đời muốn ở bên nhau ấy."
Nhất cổ tác khí [一鼓作气] (yī gǔ zuò qì): một tiếng trống làm tinh thần hăng hái thêm, có nghĩa là không ngừng nỗ lực cho đến lúc cuối. ("Tả Truyện" Trang Công thập niên: "phu chiến, dũng khí dã. Nhất cổ tác khí, tái nhi suy, tam nhi kiệt". Khi đánh trận dựa vào dũng khí, đánh một tiếng trống, dũng khí tăng lên, đánh hai tiếng trống, dũng khí suy giảm, đánh ba tiếng trống, dũng khí không còn. Sau này ví với nhân lúc đang hăng hái làm một mạch cho xong việc).
Trong mắt Bối Dao có hơi nước mờ mịt, cuối cùng gật gật đầu.
Đầy là lần đầu tiên cô thẳng thắn bày tỏ tình cảm của mình với người ngoài.
Trần Anh Kỳ giống như thở phào một hơi, nhưng sau đó lại càng phiền muộn hơn, hắn nói: "Cậu thích cậu ấy, nhưng cậu ấy lại yêu cậu. Bối Dao, cậu vĩnh viễn cũng không hiểu cậu ấy yêu cậu nhiều thế nào đâu."
Thiếu niên mập mạp rút từ trong túi mình ra một tấm thẻ: "Đây là tiền cậu ấy tích cóp mấy năm. Buổi tối trước khi thi đại học, cậu ấy đột nhiên đến tìm tớ, nhờ tớ sau này chăm sóc cậu và dì Triệu. Cậu ấy nói đàn ông hiểu rõ đàn ông nhất, cậu ấy sợ cậu bị người ta lừa, bị khi dễ, để tớ vì cậu mà trấn một cửa, vạn nhất......"
Tiểu mập mạp đỏ mắt nói: "Vạn nhất về sau cậu cùng ai đó ở bên nhau, nếu người kia không đối xử tốt với cậu thì phải dùng tiền giáo huấn hắn một trận."
Bối Dao mím môi, hốc mắt hàm chứa nước mắt.
Trần Anh Kỳ nói: "Lúc ấy cậu ấy đã quyết định muốn tự thú, nhưng chính cậu ấy cũng không biết sẽ bị phán mấy năm, cuối cùng kết quả ra sao. Cậu thích ai cũng được, không cần nghĩ đến cậu ấy nữa."
Kỳ thật Bùi Xuyên còn nói thật nhiều thật nhiều nữa. Anh nói Bối Dao thích cười, nhưng đôi khi cũng sẽ khóc, tương lai trấn cửa ải cho cô, nhất định phải là một người đàn ông tính tình tốt. Làm gì có đạo lý để con gái đi dỗ dành con trai chứ?
Bối Dao rốt cuộc cũng hiểu rõ câu hói kia.
—— "Em là tâm can bảo bối cả đời này anh không dám yêu."
~~~
Tháng đầu thu, Bùi Xuyên ghi chép khẩu cung.
Dựa theo pháp luật quy định, những người có khả năng bị xử tử hình, cho dù họ không mời luật sư thì quốc gia cũng sẽ mời một vị luật sư cho họ.
Ngày đó ghi chép khẩu cung xong, luật sư cũng ở đó.
Bùi Xuyên nhìn trần nhà màu trắng nói: "Có phải đã tháng rồi không?"
Bên trong cũng không thể so với bên ngoài, thời gian bị kéo ra thật dài thật dài.
Luật sư nói: "Ngày tháng rồi."
Bùi Xuyên gật đầu, vậy cô hẳn đã đến vườn trường đại học B rồi.
Luật sư nhíu mày: "Vừa rồi người ta hỏi sao cậu không dựa theo những lời tôi đã dạy? Bùi Xuyên, rốt cuộc cậu có sợ hình phạt không? Tình huống này của cậu nếu thể hiện tốt thì thời gian thi hành án sẽ được rút ngắn nhiều."
Bùi Xuyên nói: "Cảm ơn, nhưng mà tôi không cần."
Lúc thiếu niên nói "Không cần" thì hết sức bình tĩnh. Luật sư Chân hành nghề đã nhiều năm nhưng lần đầu tiên thấy người không thèm để ý như thế.
Có đôi khi rõ ràng là cùng một sự kiện, dùng cách nói khác nhau sẽ có hiệu quả khác nhau, nhưng cố tình Bùi Xuyên hiểu đạo lý này, trình bày hết sức bình tĩnh nhưng lại nói ra lời bất lợi với bản thân mình.
"Khi đó tôi tuổi, đúng, tôi biết bọn họ dùng để đánh cắp thông tin tài chính."
"Buôn lậu ma túy sao? Biết một chút."
"Hệ thống bảo an năm là tôi phá sập."
"Một hạng mục cuối cùng chính là chip khống chế não người, một khi hoàn thành thì mặc kệ là ai, đều sẽ trở thành con rối. Tôi còn chưa làm xong, mới làm được một nửa, sau đó tôi xóa hết. Bọn họ có bác sĩ và tiến sĩ hỗ trợ, tôi chỉ phục trách làm con chip sau đó sẽ có chuyên gia cấy vào."
"Tôi biết sau khi làm xong con chip này thì bọn họ sẽ bắt người sống đến thí nghiệm, không ai nói tôi cũng đoán được."
Người ngồi đối diện với Bùi Xuyên không nhịn được hỏi: "Cậu hận thế giới này sao?"
Đôi mắt thiếu niên đen nhánh, hồi lâu mới cười nói: "Không, cảnh sát, tôi yêu thế giới này."
Đây là câu trả lời ngoài ý muốn của tất cả mọi người.
Khi đó vì kiểm tra trạng thái tâm lý cho Bùi Xuyên mà bọn họ còn mời cả bác sĩ tâm lý.
Vị bác sĩ tâm lý kia đút tay túi quần, nhíu mày nói: "Tình huống của cậu ta rất đặc thù, có lẽ do trưởng thành trong hoàn cảnh không tốt, khi còn nhỏ lại tao ngộ chuyện bết bát như vậy nên tính cách có một phần phản xã hội nhưng hiện tại thì không có. Hiện tại cậu ta nói nhiệt tình yêu thương thế giới này cũng không phải nói dối. Cậu ta đã dừng tay, không biến thành một kẻ phát minh chống lại xã hội. Cậu ta rất thông minh, nếu tiếp tục đi tiếp thì sẽ trở thành thủ lĩnh của những kẻ kia."
Tao ngộ: Tình cờ gặp gỡ
Đúng vậy, không chỉ không biến thành Satan chân chính, cậu ta còn đem những kẻ sau này vốn là "thủ hạ" của mình tận diệt hết.
Mấy người bọn họ hai mặt nhìn nhau, cuối cùng không biết nên khóc hay nên cười.
Đây có tính là kiểu thiên tài "Ta tự giết chính mình không?" Chính mình diệt toàn tộc.
Nhưng vui đùa đến tột cùng vẫn là vui đùa, vào tháng một năm sau, án của Bùi Xuyên cũng bí mật mở phiên tòa.
Trước khi mở phiên tòa, luật sư gấp đến độ không được nói: "Bùi Xuyên! Tôi cảnh cáo cậu một lần cuối cùng, nếu còn muốn mạng thì không thể là thái độ mặc kệ thế này được, cậu nghĩ kỹ đi! Cậu mới bao nhiêu tuổi chứ, muốn ngồi trong nhà giam cả đời sao? Tội của cậu không nhỏ, phạm tội năm tuổi là đã đủ tuổi chịu trách nhiệm hình sự rồi. Đã thế cậu còn là tội phạm IQ cao, quốc gia sợ nhất những kẻ như cậu đó!"
Bùi Xuyên không nói.
Luật sư Chân hô to một tiếng: "Bùi Xuyên! Vì sao cậu không tranh thủ để được ra ngoài sớm một chút?"
Bùi Xuyên không quay đầu lại, chỉ nói: "Luật sư Chân, cảm ơn ông đã vì tôi mà làm hết thảy nhưng dù có ra ngoài thì ở trong này cũng không có khác biệt."
Một người đã từng ngồi tù, đến tư cách đứng trước mặt cô cũng không xứng.
Chí ít nơi này, còn có thể bắt giam thân thể của anh, để anh không đến mức khó kìm lòng nổi lần nữa làm bẩn cô.
Luật sư Chân nhớ tới chuyện điều tra được mấy ngày nay, mở miệng nói: "Bùi Xuyên, chẳng lẽ cậu không muốn gặp lại cô bé đó sao? Cậu đáp ứng tôi thể hiện cho tốt, tôi sẽ cho cậu xem ảnh chụp mấy hôm trước của cô bé."
Bước chân thiếu niên bỗng nhiên dừng lại.
Luật sư Chân gặp được một lần có hy vọng, nhịn không được nói: "Cậu không muốn nhìn chút sao? Năm nay cô bé tuổi, tin tưởng tôi, tôi sẽ nghĩ cách mang được ảnh cô bé vào đây!"
Bùi Xuyên cắn răng: "Hôm nay...... tôi sẽ nói tốt."
Luật sư Chân cười, thằng nhóc thúi, bướng bỉnh như lừa.
Mà hôm nay tiểu tử thối quả nhiên trầm ổn hơn nhiều, rốt cuộc cũng nói một chút thông tin có lợi cho mình. Nói xong lời cuối cùng, Bùi Xuyên còn cung cấp một tài khoản: "Bọn họ gửi tiền đến đây, tôi một phân cũng không dùng đến. Tôi dùng tiền mình trước đây kiếm được do giúp mấy ông chủ viết phần mềm. Tiền bọn họ gửi đến đều ở trong tài khoản này, mật mã là , toàn bộ tiền đều nộp cho quốc gia."
Kết quả cảnh sát vừa thấy thì há hốc mồm! Khá lắm tiểu gia hỏa này.
Cái tài khoản kia ước chừng có ba trăm triệu!
Luật sư Chân cũng sợ ngây người, thiếu niên lại nhìn ông ta, mấp máy đôi môi tái nhợt: "Ông đáp ứng tôi rồi đó."
"...... Được, được."
Không quá hai ngày, luật sư Chân tuân thủ lời hứa, trải qua trùng điệp cho phép cũng đem được một tấm hình chụp trên diễn đàn được in màu vào cho Bùi Xuyên.
Luật sư Chân nói: "Xin lỗi, ảnh chụp không được rõ lắm, giấy cũng không quá tốt, cậu đừng để ý."
Bùi Xuyên lắc đầu, cầm lấy tờ giấy in ảnh.
Năm nay cô tuổi.
Mái tóc dài của thiếu nữ được buộc đuôi ngựa, đuôi tóc hơi cuốn, trông thực ôn nhu. Cô đang ở trong đình bên hồ đọc sách, đây là ảnh chụp tháng . Cô mặc một chiếc áo lông vũ màu trắng, ngoài đình đang có tuyết rơi, mặt hồ vẫn chưa kết băng.
Bùi Xuyên lướt đầu ngón tay qua khuôn mặt cô ở trên ảnh chụp, đôi mắt đen an tĩnh.
Luật sư Chân thở dài trong lòng, vỗ vỗ bả vai anh: "Tiểu Bùi, cô bé thật xinh đẹp, cũng thực đáng yêu, hình ảnh này là tải xuống từ diễn đàn trường của bọn họ. Cô bé chính là người đứng đầu trong cuộc bình chọn hoa hậu giảng đường! Cô gái nhỏ rất ưu tú, cậu biểu hiện tốt một chút, như thế sẽ có ngày gặp lại cô ấy có phải không? Cho dù chỉ đứng từ xa mà nhìn một cái."
Bùi Xuyên thấp giọng nói: "Tờ giấy này tôi có thể giữ lại được không?"
Cuối cùng người ta cũng thu mất tờ giấy, một "Nhân vật nguy hiểm" như Bùi Xuyên thì một cây cỏ cũng không thể để anh giữ lại được.
Anh nhìn luật sư Chân mang theo tấm "ảnh chụp" kia, muốn đứng lên lại bị người ta ấn ngồi xuống.
Năm này chân giả của anh còn không phải loại cải tiến nhất, chân bị ấn một cái liền đau đớn.
Luật sư Chân nói: "Muốn gặp cô bé thì hãy quang minh chính đại mà gặp, xem ảnh chụp thì có bản lĩnh gì chứ!"