Trần Hân xoay người đi, treo khăn mặt lên, xoa sát hai tay, rút trong túi ra tiền mà bà nội đem cho, giọng khản đặc: "Trả, trả cậu."
Trình Hâm không nhận tiền mà nhìn thẳng vào mắt cậu: "Tôi hỏi cậu có chuyện gì?"
Trần Hân sụt sịt: "Mất, mất thẻ cơm rồi."
Trần Hân không đeo kính, mắt mũi đỏ hoe, nước mắt chỉ chực trào ra.
Trình Hâm cảm thấy tức ngực, hơi thở nặng nề.
Mấy ngày nay hắn cương quyết dặn lòng rằng cảm xúc kia chỉ là ảo giác, cả hai chỉ là bạn học bình thường, thế mà giờ đây nhìn những giọt nước mắt của cậu, bao nhiêu quyết tâm cứng rắn kia bỗng sụp đổ trong thoáng chốc.
Trình Hâm bất thần quyết định nghe theo lý lẽ con tim, từ nay sẽ mạnh mẽ tiến bước, dẫu trước mắt có là núi đao biển lửa! Vừa mới quyết ý thương yêu người ta lại quát tháo ngay: "Mất rồi còn không biết ra căn-tin khóa thẻ, khóc lóc cái gì!"
Nước mắt Trần Hân vừa dừng, nghe thấy thế liền tuôn xuống: "Khóa, khóa, tiền, mất tiền."
Trình Hâm nhìn cậu rấm rứt khóc mãi, thương tâm muốn chết nhưng vẫn cố giữ bình tĩnh hỏi rõ sự tình: "Mất bao nhiêu tiền? Bị quẹt thẻ à?" Hắn không rõ trong thẻ Trần Hân có bao nhiêu tiền, bọn hắn thì mỗi lần chỉ nạp khoảng đồng vào thẻ, dùng hết lại nạp thêm.
Trần Hân thút thít nói: "Một, một nghìn ba." Nghĩ đến số tiền lớn như thế, Trần Hân lại nhớ đến học phí, sinh hoạt phí, đến ông bà nội nhịn ăn nhịn mặc, đến mẹ đang làm việc cực nhọc xa nhà, lại òa lên khóc hu hu.
Trình Hâm nghe thấy mất nhiều tiền như thế cũng đâm hoảng.
Giời ạ, ai lại dại dột nạp nhiều tiền vào thẻ cơm như thế! - Hắn thầm nghĩ.
Nhưng nhìn Trần Hân khóc thảm thiết lại không nỡ trách móc, bèn rút khăn giấy đưa sang: "Đừng lau mắt bằng tay áo nữa, dùng cái này này.
Sao cậu nạp nhiều tiền vào thẻ thế?"
Trần Hân khóc nấc một lúc lâu mới nói được nên lời: "Trường, trường nạp cho."
Thì ra là nhà trường tài trợ sinh hoạt phí cả học kỳ, nạp một lần đến cả nghìn đồng, cái trường này cũng thật là! Hắn lại hỏi: "Mất bao giờ?"
"Lúc, lúc cơm trưa..
hoặc lúc chiều."
"Chắc là đánh rơi lúc ăn trưa rồi.
Hừ! Mới vài giờ đồng hồ mà đã tiêu mất một nghìn mấy trăm đồng, đúng là quân bỉ ổi! Đừng khóc nữa, tôi sẽ giúp cậu tìm về.
Thẻ cơm chỉ dùng được một là dưới căn-tin, hai là bên siêu thị tiện lợi trong trường, cứ như thế mà điều tra, thể nào cũng tóm được tên khốn ấy!"
Trần Hân mở to mắt: "Thật, thật thế sao?"
Trình Hâm gật đầu: "Thật!"
"Nhưng, nhưng tiền kia mất, mất.."
"Đừng lo, chờ khi bắt được rồi tôi sẽ bắt nó bù lại cho cậu xem!"
Trần Hân nhìn Trình Hâm, có vẻ không tin tưởng lắm.
Trình Hâm nhìn đôi mắt hồng hồng như thỏ nhỏ, cười nói: "Để rồi cậu sẽ thấy, tôi bảo đảm.
Mà này, đã ăn uống gì chưa đấy hả?" Hỏi xong, Trình Hâm thấy mình thật ngốc.
Mất phiếu cơm thì lấy gì mà ăn.
Hắn lục trong đống vật dụng kếch sù ở nhà tiếp tế, lôi ra một chiếc hộp sắt giữ nhiệt đặt vào trong lòng Trần Hân: "Đây, cho cậu này."
Trần Hân ngẩn ngơ một lúc mới nhận ra mình đang ôm chiếc hộp: "Tôi..
tôi.."
Trình Hâm gầm: "Tôi tôi cái gì? Có ăn ngay không thì bảo?"
Vẻ hung hăng của hắn lại làm cậu thấy yên lòng.
Ít ra cậu ấy cũng không phớt lờ mình nữa! - Trần Hân nghĩ, rồi nói: "Ăn, ăn chứ."
Trình Hâm hài lòng, cầm hộp giữ nhiệt lên mở ra.
Mùi hương ngào ngạt lan khắp phòng.
Trình Hâm nhìn vào trong, lại là canh bồ câu đông trùng hạ thảo.
Hắn liền đặt lên bàn cậu: "Canh này tôi chán ngấy đến tận cổ rồi.
Uống hộ tôi đi!"
Tuy chưa ngửi thấy hương thơm như thế lần nào, nhưng bụng Trần Hân vẫn réo sôi ùng ục, nước bọt tứa ra, nhưng lại hỏi hắn: "Còn, còn cậu thì sao?"
Trình Hâm đang mải kiểm kê hàng tiếp tế: "Tôi ăn ngoài hàng rồi.
Cậu cứ ăn đi!"
Trần Hân do dự một lúc rồi đứng lên, cầm giỏ trứng luộc của bà cho, ngượng ngùng nói: "Cậu, cậu ăn trứng luộc không?"
Trình Hâm quay lại thấy trong giỏ có bảy, tám quả trứng.
Từ nhỏ khẩu vị hắn ưa đậm đà, không thích những món ăn thanh đạm.
Trứng luộc thì cũng nhạt nhẽo như cái canh đại bổ kia, mình khỏe như vâm thì cần gì! Nghĩ thế nhưng lại nói: "Cho tôi một quả nhé."
Gương mặt Trần Hân giãn ra.
Cậu cầm hai quả trứng đã nguội lạnh đặt vào tay Trình Hâm, ngập ngừng nói: "Trứng, trứng gà nhà tôi đẻ."
Trình Hâm tỏ ra hứng thú: "Nhà cậu nuôi gà à?"
Trần Hân gật đầu: "Ừ, nhà tôi ở, ở dưới quê."
"Trứng gà quê bổ lắm đấy! Mà cậu uống canh đi kẻo nguội!"
Trần Hân đắn đo: "Cậu, cậu uống đi đã." - Cậu hơi ngượng vì ăn của người ta.
Trình Hâm nhìn hai tai thỏ đỏ hồng, nói: "Cậu uống đi, chừa cho tôi một ít được rồi."
Trần Hân bèn đứng dậy, lục cà-mèn của mình đem rửa sạch, sau đó đổ một ít canh vào, lại sớt chút thịt bồ câu ra, sau đó đem hộp giữ nhiệt trả lại Trình Hâm: "Phần, phần cậu đây này, ăn, ăn, còn nóng."
Trình Hâm nhìn thoáng qua, tước mất cái thìa trong tay Trần Hân, sẻ ra một mẩu thịt lớn thả vào cà-mèn của cậu: "Thịt nhiều quá, tôi ăn không hết.
Ăn nhanh đi rồi cho tôi mượn thìa", nói xong cầm nắp hộp đậy lên.
Trần Hân ăn trứng gà cùng với canh thịt bồ câu, cảm thấy rất ngon, cậu lại đang đói nên chẳng mấy chốc đã ăn hết sạch, vừa ăn vừa tấm tắc thầm khen Trình Hâm đúng là một người bạn tốt!
Trình Hâm cầm một hộp sôcôla đặt lên bàn cậu: "Cho cậu này! Lúc đói có cái mà ăn!"
"Cái, cái gì thế?"
"Sôcôla đấy."
Trần Hân ngắm nghía chiếc hộp thiếc rực rỡ đúc nổi toàn chữ tiếng Anh.
Tuy cậu chưa từng thấy qua thứ như vậy nhưng thoạt nhìn đã biết là hàng ngoại nhập.
Trần Hân vội từ chối: "Thôi, thôi, tôi không cần đâu."
Trình Hâm đứng dậy: "Đã cho thì cứ lấy."
Trần Hân nghĩ: Đã ăn canh của người ta, giờ lại được cả sôcôla ngoại, đổi lại chỉ có hai quả trứng gà..
Cậu ngượng ngập lắc đầu.
Trình Hâm bước đến: "Ăn canh xong rồi à? Mượn thìa tí nhé!"
Hắn mở hộp giữ ấm ra múc một miếng thịt bồ câu.
Trần Hân ngăn lại cũng không kịp: "Ơ! Ơ kìa, chưa, chưa rửa."
Hắn ngậm thìa vào mồm, nhìn cậu, cười tinh quái: "Không sao đâu cưng!"
Trần Hân cảm thấy bối rối.
Lúc trước, cậu ấm chẳng cho ai động vào thứ gì của mình, thế mà giờ đây lại không ngại ngùng ăn bằng cái thìa cậu mới dùng qua.
Đúng là quá sức tưởng tượng!
Trình Hâm ăn trứng, uống canh xong, rút khăn giấy ra lau miệng: "Cơm no rượu say rồi, làm chính sự nào.."
Trần Hân đem sôcôla đặt lại lên bàn hắn: "Tôi, tôi không dám nhận đâu, đắt.."
Hắn dúi sôcôla vào tay cậu: "Xin cậu đấy! Cậu cứ xem như tôi bồi thường vì đã mắng cậu là..
là cà lăm trước lớp dạo trước.
Cậu mà không nhận tức là không chịu tha thứ cho tôi."
Trần Hân chớp mắt, việc ấy cậu đã sớm quên.
Nhớ lại lúc đó bị Trình Hâm bêu rếu đến phát khóc, cậu vừa ghét vừa sợ hắn.
Ai mà ngờ chẳng bao lâu sau, cậu ấy lại giúp đỡ mình nhiều như vậy! - Nghĩ thế, Trần Hân bất giác mỉm cười.
Trình Hâm tỏ ra e thẹn: "Thật ra thì, lúc ấy..
tôi uất ông Tuyển phá mất kiểu tóc" cun ngầu "của tôi, lại còn chỉ tay năm ngón, cho nên mới.."
Trần Hân nghĩ đến kiểu tóc bờm ngựa của hắn trước kia, không những không cảm động vì lời xin lỗi chân thành mà còn cười ra tiếng.
Trình Hâm liếc cậu một cái sắc lẻm: "Cười gì thế hử?"
Trần Hân cố nén cười mà không được.
Trình Hâm bèn đưa tay vần vò hai má cậu: "Cười gì, nói mau!" Thấy hai má con thỏ sờ rất thích liền tàn nhẫn chà xát mãi không buông.
Trần Hân cố gỡ tay hắn ra, nói lảng: "Đúng rồi, còn chưa đưa tiền cho cậu."
"Tiền gì cơ?" - Hắn ngơ ngác.
Trần Hân móc túi lấy tiền ra đưa, trong lòng nhẹ đi, may mà tiền này còn chưa mất! Cậu ấp úng: "Thì, thì lần trước cậu bế, à, tiền, tiền viện phí..
Cám, cám ơn."
"À.." - Trình Hâm nhận lấy nhét vào túi.
"Cậu, cậu đếm lại đi chứ!"
"Không cần, cậu đếm rồi còn gì!" - Trình Hâm nói: "Đi thôi, làm chính sự!"
"Nhưng chưa, chưa rửa bát.."
"Dào ôi, tối về rửa lo gì! Bây giờ phải đi siêu thị rồi còn về lên lớp tự học!" - Trình Hâm nắm tay cậu kéo ra cửa.
Trần Hân ngẩn người: "Siêu, siêu thị.."
Trình Hâm vỗ nhẹ lên trán cậu: "Đồ thỏ ngốc, sao cậu làm bài được điểm cao hay thế hử? Thử nghĩ mà xem, có đứa nhặt được thẻ cơm của cậu, quẹt một phát mất hơn một nghìn.
Có cho mười cái mồm cũng chẳng ăn cơm căn-tin được nhiều đến thế, dĩ nhiên là nó phải tiêu tiền ở siêu thị trường rồi!".