Dù thi cử quan trọng thế nào chăng nữa nhưng bệnh đã đến nước này, Trần Hân đành bỏ thi xuống phòng y tế.
Uống thuốc xong, giáo y cho cậu về ký túc xá nghỉ ngơi, nói là nói thế, chẳng qua là để đi vệ sinh cho thuận tiện.
Thuốc uống vào không có tác dụng gì, lại càng đau quằn quại, cả người ướt đẫm mồ hôi, đi vệ sinh liên tục.
Trong bụng như điên như đảo, đi ngoài chỉ toàn là nước, hai chân cậu đã hết đứng lên nổi.
Trần Hân vô lực nằm trên giường, nhớ lại hôm nay mình ăn những gì.
Chợt nhớ đến bánh ngọt bà nội đem đến, cậu run rẩy lục lại chiếc hộp xinh đẹp kia.
Tìm một lúc mới thấy hạn sử dụng ghi dưới đáy hộp.
Cậu sợ hết hồn, thế mà đã quá hạn cả tuần lễ.
Nếu hồi trưa nhìn thấy, cậu đã không ăn bánh.
Mà..
có thể là cũng ăn, dù sao đó cũng là của ông bà nội nhịn miệng, đi đường xa đem đến cho mình.
Đau đớn từng hồi không dứt, lại chẳng ai hay biết, Trần Hân hết sức tủi thân.
Mãi rồi cũng nghe tiếng chuông báo hết giờ thi.
Trần Hân cười khổ, bài toán mới làm được mấy câu, không biết được bao nhiêu điểm đây? Đã nhận lời với Trình Hâm, việc cũng không xong, ngày mai còn hai môn Tự nhiên, Xã hội, không biết có gượng dậy nổi không.
Trần Hân đang miên man suy nghĩ, cửa phòng mở ra, Phương Tuyển gác thi vừa xong đã đến: "Trần Hân, thầy nghe nói em đau, em bị làm sao? Đã đỡ chút nào chưa?" Trần Hân nằm li bì trên giường, mới một buổi chiều mà sắc mặt đã vàng ệch, môi tái mét, mắt trũng sâu vô thần.
Phương Tuyển thấy thế đâm hoảng: "Trời ơi, sao để đến nông nỗi này? Còn không gọi thầy quản sinh đưa đi bệnh viện!"
Trần Hân mới nhớ ra.
Cậu đã quên mất thầy quản sinh, vì trường cũ không có giáo viên quản sinh.
Phương Tuyển vội vàng xốc cậu dậy: "Mau, mau đi bệnh viện!"
Mặt Trần Hân nhăn nhúm vì đau, cậu đẩy Phương Tuyển ra, lảo đảo nhào vào nhà vệ sinh.
Phương Tuyển nghe tiếng nôn dữ dội thì lo lắm.
Một lúc sau, Trần Hân mới ra, mặt cắt không còn hạt máu, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, trông như xác chết.
Phương Tuyển đỡ được cậu: "Phải đi viện ngay thôi!", nói rồi cõng cậu lên.
Vừa lên lưng Phương Tuyển, Trần Hân liền đau đến mức thét lên một tiếng, bụng cậu bị ép, không chịu nổi.
Phương Tuyển cuống quýt hỏi: "Sao thế?"
Trần Hân đau ứa nước mắt: "Bụng, đau bụng quá!"
Phương Tuyển hiểu ra, thả cậu xuống, khoác cánh tay cậu lên vai mình nâng lên.
Vừa bước được vài bước thì Trình Hâm đến.
Hắn thấy Trần Hân và Phương Tuyển, hỏi ngay: "Sao thế?"
Phương Tuyển nói: "Bệnh nặng lắm, phải đi viện ngay! Đỡ giúp bên kia!"
Trình Hâm ngửi thấy mùi nôn trên người Trần Hân, chần chừ giây lát nhưng cũng sang đỡ lấy tay kia.
Hai người dìu cậu ra khỏi phòng.
Trần Hân dậy thì muộn, cao chưa đến m, bị hai người cao lớn kè hai bên, chân không bước nổi xuống cầu thang.
Trình Hâm nói: "Không được rồi, phải cõng thôi!"
Phương Tuyển nói: "Không cõng được, bụng bị ép sẽ càng đau!"
Trình Hâm nhíu mày: "Phiền quá, để tôi!" Hắn khom lưng, quàng một tay qua lưng Trần Hân, tay kia đỡ đầu gối cậu, bế thốc Trần Hân lên.
Thì ra nhẹ hẫng.
Trình Hâm không nhịn được lườm Trần Hân, thật là..
Còn không bằng con gái.
Trần Hân bị bế lơ lửng, cả người căng cứng, không chịu nổi, giãy giụa muốn xuống.
Cậu cuống quýt, nói không nên lời: "Tôi, tôi tôi.."
Trình Hâm hung dữ: "Còn lộn xộn là tôi ném xuống cầu thang đấy!"
Phương Tuyển vội vàng nói: "Hai đứa chờ anh ở cửa ký túc xá, anh đi lấy xe".
Anh vội vã chạy đi.
Lúc này đang giờ nghỉ, ký túc xá khá đông đủ.
Rất nhiều người đều thấy Trình Hâm bế Trần Hân, liền xúm vào xem có chuyện gì.
"Bế ngang kiểu công chúa đấy!", "Trình Hâm bế ai thế nhỉ?"
Trình Hâm không thèm quan tâm, nhanh chóng bế Trần Hân rảo bước.
Phương Tuyển vừa đánh xe đến, Trình Hâm phóng tới, cả hai chui vào ghế sau.
Được cứu rồi! Trần Hân bình tĩnh lại, buông lỏng người rồi thiếp đi trên ghế xe.
Khi tỉnh lại, cậu thấy mình đang nằm trên giường bệnh, tay ghim kim truyền dịch.
Cậu nghe giọng Phương Tuyển: "Không ngờ em cũng biết quan tâm đ ến bạn học như thế, thật đáng khen!"
"Hừ! Ai thèm quan tâm, chẳng qua về phòng hít thở không khí một chút.
Cho em mượn di động chơi đi!" Trình Hâm ngửa tay trước mặt Phương Tuyển.
"Không cho!"
Trình Hâm bĩu môi: "Đồ nhỏ mọn! Đây cũng đâu phải ở trường.
Mà cái trường này cũng thật là, di động có gì đâu mà lại cấm!"
Phương Tuyển cười: "Nếu chúng mày không thức cả đêm chát chít, chơi game thì ai lại cấm làm gì? Mà đúng rồi, mày cũng có phần trong đấy đấy!".
Đam Mỹ Cổ Đại
Trình Hâm hất mặt sang một bên, lại phát hiện Trần Hân đã tỉnh, đang mở to mắt nhìn hắn.
Hắn bĩu môi đứng dậy: "Tỉnh rồi.
Đi đây!"
Phương Tuyển phất tay: "Về trường ngay! Không được la cà quán xá, nếu không tháng này đừng mơ được xả trại.
Tao sẽ hỏi các thầy cô khác đấy, đừng hòng qua được mắt tao! Trần Hân, em thấy trong người thế nào rồi?"
Trình Hâm đứng lại, chán ghét nhìn Phương Tuyển: "Rách việc quá! Ai bảo đi chơi đâu, tôi đi mua cơm mà, ông muốn ăn gì?"
Phương Tuyển nói: "Đi mua cơm thì được! Mua cho anh cơm gà đi.
Trần Hân, em muốn ăn gì?"
Trần Hân thượng thổ hạ tả, cả người rũ rượi, trong miệng chua loét, không muốn ăn tí nào.
Cậu nhẹ nhàng lắc đầu.
Phương Tuyển nói: "Không muốn cũng phải cố ăn cho lại sức.
Trình Hâm, em đi mua cháo hay canh đi, mua món gì thanh đạm dễ tiêu một tí!"
Trình Hâm nóng nảy: "Phiền quá, rốt cuộc muốn ăn gì hả?"
"Phiền thì mày ở lại trông chừng, để tao đi!" Phương Tuyển nhổm dậy.
Trình Hâm vội ấn anh ngồi xuống: "Ấy đừng, em đi, em đi là được chứ gì!"
Trần Hân yếu ớt nói: "Cám, ơn."
Phương Tuyển nhìn cậu: "Có gì đâu mà ơn với huệ, bị bệnh cũng không đến gặp thầy! Hết giờ thi thầy giám thị mới đến báo tin em bị ốm, bỏ dở chừng, thầy biết ngay là ốm nặng.
Bác sĩ nói em bị viêm dạ dày cấp tính.
Trưa nay em ăn cái gì?"
Trần Hân nhớ đến bánh ngọt bà nội đem cho, yếu ớt nói: "Ăn, ăn bánh ngọt, quá hạn.."
Mặt Phương Tuyển đầy biểu cảm "thì ra là vậy".
Anh nói: "Thế à, sau này phải chú ý, đừng ăn thức ăn quá hạn, ốm đau lại khổ vào thân!"
Trần Hân nghĩ đến bài toán chưa làm xong, áy náy nói: "Em, em xin lỗi.
Em chưa, chưa làm xong.."
Phương Tuyển phất tay: "Trời ơi, lúc nào rồi mà em còn bận tâm chuyện ấy! Bây giờ em phải lo nghỉ ngơi dưỡng sức, còn người là còn..
điểm, biết chưa?"
Trình Hâm mua cơm trở về, dùng đầu gối xô cửa, tay xách nách mang: "Mệt quá! Ông còn không mở cửa giúp tôi!" Hắn buông đống hộp cơm lên bàn.
Trần Hân nhìn đống thức ăn, đột nhiên nghĩ đến một vấn đề.
Cậu phải vào bệnh viện, nào tiền thuốc, nào tiền phòng không biết đến bao nhiêu.
Trong nhà khó khăn đơn chiếc, cậu luôn chú ý giữ gìn sức khỏe, không dám ốm đau, chỉ sợ tốn tiền thang thuốc.
Không ngờ lại đột nhiên ngã bệnh, lần đầu tiên trong đời phải nằm viện, chỉ sợ phải tốn đến mấy trăm đồng..
Nghĩ đến đây, cậu đâm ra lo lắng.
Phương Tuyển mở hộp cơm ra, hài lòng nói: "Cuối cùng cũng được việc một lần.
Trần Hân à, Trình Hâm có mua xúp trứng gà và cháo thịt nạc, em ăn một chút nhé, ăn gì nào?"
Trình Hâm cười khoe thành tích: "Tôi còn cố ý hỏi chủ tiệm người bị viêm ruột nên ăn gì, ông ấy đề cử hai món này đấy!"
Trần Hân lòng dạ rối bời chuyện tiền nong, còn tâm trí đâu mà ăn uống.
Cậu lắc đầu: "Không ăn."
Mặt Trình Hâm thoắt cái đen sì như Bao Công, hắn hung dữ phồng mang trợn má, Phương Tuyển dỗ dành: "Trần Hân à, em ăn chút gì đi, dù sao cũng mua về rồi, bỏ đi cũng phí, đừng phụ tấm lòng của Trình Hâm.
Vả lại, em ăn được thì sẽ mau khỏe lại."
Trần Hân nghe thấy vậy, lại nhìn sắc mặt đằng đằng sát khí của Trình Hâm, gật gật đầu.
Tục ngữ có câu: "Bệnh đến như núi đổ, bệnh đi như kéo tơ".
Trần Hân bị viêm ruột nặng, dù đã khống chế được bệnh nhưng cậu bị mất nước nghiêm trọng, bác sĩ đề nghị nằm lại theo dõi thêm một ngày.
Việc liên quan đến tính mạng học trò, Phương Tuyển cũng không dám qua loa.
Trần Hân nhất quyết đòi xuất viện, anh cũng không đồng ý.
Cậu không màng lắp bắp, lải nha lải nhải mãi, Phương Tuyển miễn cưỡng nhượng bộ một chút.
Ở lại đêm nay, xem sáng mai thế nào rồi liệu.
Truyền dịch xong, bệnh tình Trần Hân đã ổn định, Phương Tuyển muốn ở lại qua đêm, Trần Hân nói không sao, xin anh trở về.
Vì thế Phương Tuyển đành ra về, sáng mai lại đến.
Ra khỏi phòng bệnh, Trình Hâm ngáp một cái, bất mãn nói: "Nhóc cà lăm này sao nhiễu sự thế, ngoan ngoãn vâng lời có phải hơn không, cứ một hai đòi xuất viện làm gì!"
Phương Tuyển hai tay đút túi quần, thở dài: "Hoàn cảnh nhà em ấy khó khăn, chắc là sợ tốn tiền.
Mà người ta có tên đàng hoàng, đừng gọi cà lăm này cà lăm nọ."
Trình Hâm nhếch miệng xùy một tiếng: "Nhà khó khăn còn vào trường tư làm gì? Không gọi nhóc cà lăm chẳng lẽ lại gọi tên nó, có khác gì tôi tự gọi mình đâu?"
Phương Tuyển trừng mắt: "Mày tưởng người ta giống mày à? Em ấy đi học không tốn một đồng nào, nhà trường tài trợ học bổng đặc biệt!"
"Học bổng đặc biệt sao?"
Phương Tuyển khinh thường nhìn Trình Hâm: "Người ta đi học thôi cũng đã kiếm được tiền, còn mày, ngoài suốt ngày tiêu pha còn biết làm gì nữa?"
Trình Hâm ngẫm nghĩ, đúng là mình chỉ biết tiêu tiền thật, nhưng chẳng lẽ hắn lại chịu thua tên mọt sách lắp bắp kia sao? Thế là hắn đốp chát: "Vậy ngoài học ra nó còn biết làm gì nữa? Sau này ra trường, bộ dạng như thế thì làm ăn được gì?"
Phương Tuyển nhìn Trình Hâm như nhìn con ếch ngồi đáy giếng: "Làm được nhiều lắm, mày không biết đấy thôi!"
Trình Hâm nhún vai, không nói gì, nhưng cũng không đồng ý với Phương Tuyển.
Hắn từ nhỏ đã tiếp xúc với xã hội, thấy ai ai cũng xun xoe nịnh nọt, làm như muốn mọc thêm cái lưỡi nữa để ganh đua.
Còn Trần Hân thì sao, có một cái lưỡi cũng không dùng được cho tử tế.
Học giỏi để làm gì? Ngày nay muốn xin việc làm đều phải qua phỏng vấn, nào có ai muốn thuê một nhân viên ăn không nên đọi, nói không nên lời chứ?
Trần Hân được Trình Hâm bồng bế giữa thanh thiên bạch nhật, chẳng mấy chốc tin này đã lan ra khắp trường.
Trình Hâm vốn khét tiếng thay bồ như thay áo, bạn gái tin đồn của hắn đã xếp hàng dài dằng dặc.
Tuy rằng phần đông ai cũng biết Trình Hâm bế Trần Hân là có lý do đặc biệt, nhưng cũng không tránh khỏi có những kẻ nhắng nhít không chịu hiểu.
Dạo này hủ nữ như nấm mọc sau mưa, bình thường nhìn đàn ông con trai nào cũng thấy gian tình, huống chi là ôm ôm ấp ấp, lại còn bế kiểu công chúa nữa! Trần Hân vốn là học sinh chăm ngoan mới đến, ngoài các thầy cô và một số rất ít bạn học còn có ai biết đến đâu? Thế mà được người ta bế một lần, danh tiếng đã lên như diều gặp gió, họ tên còn giống y chang "đương sự", lẽ nào còn không phải thiên duyên tiền định hay sao? Thế là Trần Hân còn chưa xuất viện, không ít dân chúng trong trường đã lũ lượt kéo đến lớp A nhiều lần mong chiêm ngưỡng dung nhan của cậu học trò mới nổi, xem là thần thánh phương nào..