Nơi tập kịch là phòng sinh hoạt của câu lạc bộ.
Diễn viên đều là những gương mặt mới toanh, chưa có chút gì gọi là kinh nghiệm sân khấu, lắm lúc vừa thoại vài câu đã bật cười.
Từ Tuấn Thưởng thì cười không được, khóc cũng chẳng xong.
Là biên kịch kiêm đạo diễn, chỉ có cậu ta là người am hiểu diễn xuất ở đây.
Từ Tuấn Thưởng cũng hiểu rằng không thể quá kỳ vọng vào dàn diễn viên "xung kích" này được.
Thế nhưng cậu ta và Trần Hân nhanh chóng phát hiện, vấn đề không chỉ tại diễn viên mà còn nằm ở khâu kịch bản.
Lời thoại không được tự nhiên, đúng ra là có phần khiên cưỡng, vai nào cũng lâm vào tình trạng "nói như đọc sách".
Mọi người vừa nén cười vừa vất vả cũng diễn xong một lượt.
Trình Hâm kết luận gọn lỏn: "Chả ra sao."
Từ Tuấn Thưởng và Trần Hân cùng ngồi lại, ráo riết chữa lại kịch bản, chú ý sử dụng ngôn ngữ đối thoại thường ngày.
Trình Hâm ngồi một bên, thi thoảng cũng chen vào vài ý kiến gọi là xây dựng.
"Ba cây chụm lại", sau hai ngày, kịch bản cũng chữa xong.
Lại quay sang tập, dựng.
Có chút kinh nghiệm, các diễn viên cũng quen vai.
Vở kịch dần dà đi vào quỹ đạo.
Tạ Thế Kiệt đến rủ Trình Hâm đi chơi, biết được hắn đi tập kịch, liền nằng nặc đòi xem.
Bất chấp sự kháng cự của tất cả thành viên đội kịch (vì ngượng quá là chính), Tạ Thế Kiệt đã trở thành khán giả đầu tiên như thế.
Trần Hân cố gắng lắm mới thích nghi được sân khấu, giờ đây thấp tha thấp thỏm nhìn về phía Tạ Thế Kiệt, rất sợ hắn ta nhạo mình.
Mà Tạ Thế Kiệt rảnh rỗi đến xem tập kịch để mua vui nên lúc nào cũng cười ngoác miệng.
Cứ thế, chỉ một câu thoại mà Trần Hân ấp a ấp úng mãi không xong, mồ hôi rịn đầy trên trán.
Từ Tuấn Thưởng vỗ tay: "Mọi người nghỉ giải lao!"
Trần Hân thất vọng ngồi phịch xuống ghế, mắt nhìn sững tập kịch bản.
Lời thoại tuy không nhiều, nhưng vẫn phải nói.
Từ Tuấn Thưởng đến hỏi han: "Sao thế? Hôm qua cậu đã diễn đoạn này ổn rồi mà."
Trần Hân cười gượng, bất chợt dõi mắt tìm Trình Hâm.
Trình Hâm đang nói chuyện gì đấy rất vui với Tạ Thế Kiệt.
Từ Tuấn Thưởng nhìn theo rồi hỏi: "Có người ngoài ở đây nên cậu ngượng à?"
Mắt Trần Hân rũ xuống.
Giọng Trình Hâm oang oang trên đầu: "Có gì mà ngượng? Sau này còn biểu diễn trước toàn trường cơ mà.
Đừng nghĩ nhiều quá, cứ xem nó là cọc gỗ đi, nhé." - Rồi hắn vươn tay sờ đầu Trần Hân.
Tạ Thế Kiệt đi đến, khoác vai Trình Hâm, cười khà khà: "Tao thế mà là cọc gỗ à? Có điều mọi người dựng vở kịch này thú thật đấy, nhỉ."
Trần Hân nhìn cử chỉ thân mật ấy, vội ngó sang chỗ khác.
Trình Hâm nhận ra sự lúng túng của cậu, cho là Tạ Thế Kiệt làm cậu ngượng, bèn kéo tay hắn ta xuống: "Kiệt ca, ra chơi bóng của mày đi, để người ta còn tập!"
"Sao lại thế? Tao còn muốn xem mà! Thôi tao không cười nữa, tao làm mỹ nam nghiêm trang là được chứ gì! Các cậu cứ tự nhiên, xem như không có tôi, nhé!" - đoạn chạy ra ngồi vào một góc.
Đuổi được Tạ Thế Kiệt ra xa, Trình Hâm bèn nói: "Đừng để ý đến nó, ta tập tiếp đi!"
Từ Tuấn Thưởng gật đầu: "Ừ, tiếp nhá."
Trần Hân ngồi cứng đờ, nhìn Trình Hâm, lại nhìn Từ Tuấn Thưởng, rồi bảo: "Tuấn Thưởng, hay là..
cậu tìm người khác, diễn vai này, được không?"
Từ Tuấn Thưởng chưa kịp đáp, Trình Hâm đã cuống lên: "Không được! Đã tập đến đây rồi cơ mà!"
Trần Hân nhìn Từ Tuấn Thưởng: "Tôi chỉ sợ, làm hỏng, kịch của cậu."
Từ Tuấn Thưởng cười, nói: "Có gì mà phải sợ hỏng? Đây là thú vui mà, đừng nghiêm trọng thế.
Sang năm lên lớp rồi đấy, biết có còn dịp tụ họp đông đủ thế này nữa không.
Chúng mình cùng nhau làm việc, gọi là chút kỷ niệm đẹp tuổi học trò."
Đầu Trình Hâm gật như bổ củi: "Đúng, đúng, đúng! Tuấn Thưởng chỉ được cái nói đúng! Sau này nhớ lại quãng thời gian này, sẽ thấy đẹp biết bao."
Trần Hân động lòng.
Đúng thế, nào có cơ hội để cậu biểu diễn trên sân khấu với các bạn nữa đâu.
Trần Hân hít sâu, liếc sang Tạ Thế Kiệt đang ngồi trong góc, nghĩ trong đầu: "Không nhìn thấy cậu ta! Không nhìn thấy cậu ta!" - rồi đứng lên: "Chúng ta, tiếp tục."
Nhờ cố gắng phớt lờ Tạ Thế Kiệt, vai của Trần Hân cũng khá êm xuôi.
Mọi người luyện tập nhân lúc nghỉ trưa và sau giờ cơm chiều.
Sau đó, nhà trường cho phép các học sinh tham gia hội diễn mừng xuân được ngủ muộn hai giờ nữa, thế là tập được thêm vào buổi tối.
Tập xong đã mười rưỡi, sân trường vắng tanh, chỉ còn người tham gia văn nghệ.
Bình thường siêu thị nhỏ đã đóng cửa từ lâu.
Tuy thế, chủ tiệm là người nhạy bén, quyết định buôn bán trễ hơn để đáp ứng nhu cầu của các khách hàng tập tành nhiều nên tiêu hao năng lượng.
Đội kịch tập xong cũng kéo ra để tìm món gì lót dạ, thế nhưng Tạ Thế Kiệt không phải tham gia văn nghệ lại thức theo cùng.
Trần Hân ngứa ngáy muốn hỏi vì sao, nhưng nể hắn ta là bạn của Trình Hâm, mà cậu cũng chả thân thiết gì, nên không lên tiếng.
Hôm nay, Tạ Thế Kiệt lại tuyên bố mọi người muốn ăn uống gì cứ tự nhiên, hắn ta khao tất.
Trình Hâm phì cười: "Thế thẻ mày có đủ tiền không?"
Tạ Thế Kiệt đáp: "Đủ chứ! Cứ việc vô tư, không đủ tao lại nạp tiền vào!"
Rốt cuộc thẻ không đủ tiền, bởi vì Trình Hâm mua không ít thịt bò khô.
Khô bò là món khá đắt trong cửa hiệu.
Tạ Thế Kiệt nói nửa thật nửa đùa: "Mày ăn hết nổi không đấy?"
Trình Hâm cười: "Tao nói trước rồi mà, thẻ mày không đủ!" - nói đoạn lấy ví ra.
Tạ Thế Kiệt dang hai tay ôm lấy Trình Hâm giữ lại: "Thôi, đã bảo tao khao mà lại.
Tưởng gì chứ mỗi đứa vài túi khô bò thì đáng là bao.
Chú ơi, cho cháu nạp vào thẻ nhá!"
Tào Kế cười hì hì: "Kiệt ca đúng là tình yêu đích thực của Hâm ca!"
Trần Hân nghe thấy thế, mặt tái đi, sau đó lặng lẽ trở vào trong, trả hàng hóa trong làn về trên giá.
Từ Tuấn Thưởng đuổi theo: "Sao thế? Không ăn nữa à?"
Trần Hân lắc đầu: "Tôi, tôi còn quả táo."
"Ăn táo làm sao no được? Cậu thích ăn gì cứ lấy đi, tôi mời."
"Thôi."
Từ Tuấn Thưởng vỗ vai cậu: "Tùy cậu vậy.
Bọn tôi mua nhiều lắm, chia nhau cũng thừa đủ."
Trần Hân mím môi, không trả lời.
Dù sao cũng là mua bằng tiền của Tạ Thế Kiệt, cậu không muốn ăn.
Biết thế Trần Hân đã về cùng Tào Kế Tiếp.
Tào Kế Tiếp đang giảm béo nên không ăn vặt khuya, đã sớm đưa hai nữ sinh về ký túc xá.
Đội kịch có hai bạn nữ, một là Liễu Hòa Thiễn, bạn nữ còn lại học cùng lớp bị Liễu Hòa Thiễn kéo đi diễn cùng.
Trần Hân cười trừ với Từ Tuấn Thưởng, sau đó bước đến cạnh cửa đứng một mình.
Sắp đến lễ giáng sinh, cửa hiệu đặt cây thông xanh giắt đầy đồ trang trí.
Dây đèn xanh đỏ nhấp nháy trong giá lạnh đêm đông.
Trần Hân cúi đầu nhìn: Quanh gốc cây bày những gói quà và nhiều tấm thiệp chúc mừng giáng sinh, chúc mừng năm mới.
Ngắm nghía những phong thư đủ màu, bỗng cậu bắt gặp một chiếc màu cam nhạt thật là quen mắt.
Trần Hân nhớ lại bài thơ kia - "Khi em già rồi".
Mua hàng xong không thấy cậu, Trình Hâm dáo dác tìm, thấy Trần Hân đang ngây người một bên.
Hắn bước nhanh đến, hỏi: "Trần Hân.
Cậu làm gì đằng đấy thế?"
Trần Hân quay lại nhìn hắn, khẽ mỉm cười.
Trình Hâm nhìn cây thông rực rỡ, chợt nhớ sắp sang năm mới rồi.
Mặc dù chỉ là Tết dương lịch thôi, nhưng gần đây trong nước cũng tổ chức khá rầm rộ, cùng với giáng sinh trở thành dịp vui của các cặp tình nhân.
Trình Hâm nhìn phong thư, rồi nhìn Trần Hân, cười bảo: "Ta về thôi."
Vừa đẩy cửa bước ra, gió đông rét mướt đã thốc vào người tê tái.
Trình Hâm quay lại, bảo: "Cậu nấp sau lưng tôi đi, để tôi chắn gió cho."
Trần Hân ái ngại, không làm theo.
Bỗng Tạ Thế Kiệt chạy đến, bá vai Trình Hâm: "Hâm ca, mày chắn gió giúp tao nhé, rét chết mất thôi!"
Trần Hân: "..."
Trình Hâm lườm Tạ Thế Kiệt: "Biến! Cái thân to đùng như con gấu còn khép nép nỗi gì!"
Gió thổi vù vù bên tai, Trần Hân không nghe thấy.
Nhìn bóng hai người đùa giỡn, Trần Hân lại thấy xót xa.
Trước đây, cậu phiền não cố giữ khoảng cách với Trình Hâm thì giờ đây cậu lại buồn phiền khi thấy Trình Hâm thân mật với người khác.
Mặc dù biết bọn họ chỉ là bạn bè, chiến hữu với nhau, nhưng trong lòng Trần Hân vẫn dâng lên một cảm giác khó chịu không cách nào giải thích.
Đáng nói hơn là cậu lại nảy sinh một sự bất mãn với Tạ Thế Kiệt.
Trần Hân chẳng hiểu vì sao mình lại trở nên hẹp hòi như vậy.
Trong lòng cậu rối rắm suốt mấy ngày.
Trái ngược với cậu, dạo gần đây, Tào Kế Tiếp rất thích chí vì được hộ tống hai người đẹp hàng đêm.
Trước còn lạ, hai cô ngoài chào hỏi ra không hé lời nào.
Đến ngày thứ ba, bạn của Liễu Hòa Thiễn hỏi, vẻ tò mò: "Cậu là anh hay là em thế?"
Tào Kế Tiếp thầm than thở.
Đón đưa suốt mấy ngày mà các "nàng" vẫn chưa biết tráng sĩ là ai.
Quả nhiên đây chính là nỗi khổ của những người không có dung nhan nổi bật.
Cậu ta đành nói: "Tôi là Tào Kế Tiếp, học A.
Anh tôi là Tào Kế, học bên A, ban Xã hội."
Cô bé lại hỏi tiếp: "Tôi lấy làm lạ, sao tên hai anh em cậu lại giống nhau đến thế.
Cậu có thấy thế không, Hòa Thiễn?"
Tào Kế Tiếp cảm thấy muốn độn thổ cho rồi: "Đừng nói nữa, nỗi đau của đời tôi đấy."
Liễu Hòa Thiễn bật cười thành tiếng.
Có thể làm người đẹp nở nụ cười, Tào Kế Tiếp liền cảm thấy khá hơn, kể lể: "Lúc mang thai, bố mẹ tôi đã chọn đặt cái tên Tào Kế, sau đó mới phát hiện là sinh đôi.
Nhẽ ra tôi tên Tào Thêm cơ."
Liễu Hòa Thiễn cười: "Tên cậu nghe hay đấy chứ."
Từ nhỏ đến lớn bị cười nhạo bao nhiêu, nay chỉ cần một câu nói này đã bù lại được.
Tào Kế Tiếp ngẩn ngơ: "Cậu thấy thế thật sao?"
Hai cô bé gật đầu: "Ừ, tên Kế Tiếp nghe hay lắm."
Đêm ấy, Tào Kế Tiếp không ngủ được..