"Bây giờ hoàng thượng không có gì phải hối tiếc.
"
Gió mùa thu lặng lẽ thổi, mặt trời mọc.
Cả Cửu Châu Thanh Yến đều im lặng, sắc mặt người trên giường trắng bệch như tờ giấy, trải qua một đêm chữa trị đầy kinh hoàng, thật may mắn.
Hắn vẫn còn sống.
Nàng canh giữ cả đêm mắt đã sớm đỏ hoe, nàng cũng không dám thả lỏng, sợ hắn có gì không thoải mái, sợ bỏ qua hắn, càng sợ hắn lặng lẽ buông tay nàng, lặng lẽ rời đi.
Giang Dữ Bân nói, lần này đâm vào chỗ quan trọng ở ngực, mất máu quá nhiều nhưng hiện tại đã qua cơn nguy kịch, mấy ngày nay là thời điểm quan trọng, mọi người đều tập trung.
Nàng nhịn không được rùng mình hết lần này đến lần khác, tim phổi lạnh buốt, hoảng sợ như sóng to gió lớn ngập trời.
Trong lòng đau đớn, hít thở không thông, ngột ngạt, trong lòng nàng tựa như cũng bị một thanh chủy thủ sắc bén không có chuôi đâm vào, máu chảy ra, chôn vùi tất cả hy vọng, lấy đi tất cả ánh sáng trong lòng nàng.
Để kịp thời chữa trị, Giang Dữ Bân đã cắt xiêm y hoàng thượng đang mặc ra, máu của hắn hòa làm một với xiêm y kia, mềm mại hòa vào, như đau đớn sắp đứng không vững.
Nàng vẫn nhớ như in, sau khi hắn nói xong câu kiếp này không nuối tiếc bao lâu, lòng bàn tay vốn áp trên mặt nàng bỗng hạ xuống, nặng nề rơi xuống đất, hắn cũng mơ màng nhắm mắt lại.
Lúc đó nàng như người mất hồn.
Hoàng thượng nguy cấp, toàn bộ tiền triều hậu cung rối loạn, tiền triều có phó Hằng và các trung thần khống chế, Như Ý giao hậu cung cho Hải Lan, Mi Nhược hai người xử lý, ngay cả Cảnh Mặc cũng để Hải Lan chăm sóc, đúng vậy, nhìn hắn như vậy, ngay cả nữ nhi cũng phải bỏ sang mộy bên.
Như Ý đang lau mặt cho hắn, Dung Bội nhìn nàng tiều tụy như vậy, đến bên cạnh không biết mở miệng như thế nào, nàng cắn răng, nhẹ giọng nói: "Nương nương, người trong mật thất nói, nhiều lần Uông Phù Chỉ muốn tự sát.
" Đột nhiên Như Ý sửng sốt, có thể thấy được chán ghét trên mặt, chậm rãi nói: "Kêu Giang Dữ bân hầu hạ, đừng để người bên ngoài vào.
"
Ánh mặt trời chói mắt bên ngoài chiếu vào tĩnh thất đơn sơ của trời đen tối, phảng phất mang đến hy vọng vô hạn, nơi này tử khí nặng nề, làm cho người ta cảm thấy khó thở.
Uông Phù Chỉ ngồi trên đất, trong một đêm, nàng ta đầu bù tóc rối, rối, bị người ta dùng dây thừng thô ráp trói chặt, khổ sở không chịu nổi.bg-ssp-{height:px}
Khi nghe được từng tiếng giày đế hoa bồn trầm ổn mạnh mẽ, nàng ta ngước mắt lên nhìn, thoáng chốc lại trợn mắt.
Trong nội tâm Như Ý dần dần nổi lên hận ý, không hề lưu tình mà lạnh lùng đối đãi, nàng vẫn nhớ rõ, đây là bộ dạng ngày xưa nàng đối xử với Vệ Yến Uyển.
Uông Phù Chỉ hừ lạnh một tiếng, giọng điệu đùa cợt nói: "Tuy rằng bây giờ ngươi còn sống tốt như vậy, nhưng nam nhân ngươi yêu đang nằm trên giường bệnh, ngươi bi thương muốn chết ta cảm thấy rất thoải mái!" Trên mặt nàng ta lộ ra nụ cười đầy đắc ý.
Dung Bội đỡ tay Như Ý, chậm rãi đến gần nàng ta, trên mặt là nụ cười bình thản: "Phù Chỉ, ta cùng hắn sẽ mãi mãi bên nhau, đây cũng là nguồn gốc của tên Cảnh Mặc, ta nhớ rõ đã nói với ngươi biết, ngươi quên rồi sao?" Uông Phù Chỉ lắc đầu khẽ cười.
"Ta và hắn một lần tâm ý động, bây giờ, chúng ta sẽ mãi mãi sống bên nhau.
"
"Phù Chỉ.
" Nàng nhẹ nhàng gọi, là một giọng nói nhẹ nhàng, nàng ta quay đầu đối mặt với đôi mắt trìu mến của nàng.
"Ta muốn cảm ơn ngươi, ngươi cho ta biết quan điểm trước kia của ta đều sai, trước kia cho rằng tuổi trẻ tình thâm cũng có thể đi đến nhìn nhau chán ghét, còn có tình cảm ở trong cung này khó tìm được nhất, nhưng bởi vì ngươi, ta mới phát hiện mình đã sai.
"
Uông Phù Chỉ trợn hai mắt, nàng ts nghe ra được, người trước mắt đang nói cho nàng ta biết, nói rõ cho nàng ta biết, cuộc sống trước kia của cô ta hạnh phúc như thế nào, cô ta cùng người mình yêu có bao nhiều phần hạnh phúc.
Cũng nói cho bản thân, tất cả những điều này của nàng ta làm là vô ích! Nàng ta là một kẻ thua cuộc!
Uông Phù Chỉ không thể chịu đựng được, giận dữ gào thét: "Câm miệng!" Nụ cười của Như Ý thâm trầm: "Phù Chỉ, hôm qua hắn nằm trong ngực ta dùng hết sức lực nói, hẳn là ngươi cũng nghe được.
"
Sắc mặt Uông Phù Chỉ dữ tợn: "Nếu như ngươi có bản lĩnh, hiện tại mau giết ta đi!"
Như Ý phớt lờ nàng ta, quay đầu chậm rãi rời đi.
"Ô Lạp Na Lạp thị, kiếp sau ta sẽ sớm ngày đầu thai tìm ngươi báo thù!".