Edit: Sakura Trang
Ở thời đại này, khoa cử là thành công của mỗi người đọc sách, cách để cá nhảy long môn, mười năm đèn sách, chỉ vì danh hiệu đứng đầu kia.
Tròn mười hai tuổi, Trầm tiên sinh nói y có thể tham gia thi Đồng sinh.
Thi Đồng sinh của Huy Triêu, người dự thi chẳng phân biệt được tuổi tác lớn nhỏ đều gọi đồng sinh, đồng sinh cần năm người kết thành một tổ, còn cần lẫm sinh đảm bảo cho bọn họ, bảo đảm gia thế trong sạch, không mạo danh ai.
lẫm sinh: học trò được hưởng bổng lộc, lương thực từ triều đình
Chẳng qua Mãn Mãn không cần cân nhắc những điều này, Trầm tiên sinh đã giúp mấy học trò của hắn giải quyết tốt, bây giờ bọn họ chỉ cần chuyên tâm ôn tập chờ bắt đầu thi là được.
Tháng một năm sau, huyện nha phát thông báo, đồng sinh đến lễ phòng của Huyện nha để ghi danh, do người dự thi tự mình viết lý lịch cá nhân, cam kết, thi Huyện do Huyện lệnh ra đề làm chủ thí. Ngày mùng chín tháng hai, Mãn Mãn và bốn niên trưởng đồng hành bước vào trường thi tham gia thi Huyện.
Vào sân có người phụ trách lục soát người, thấy Mãn Mãn còn nhỏ, thái độ coi như hoà nhã. Thi Huyện tổng cộng thi bốn tràng, mỗi tràng một ngày, trước bình minh, do giáo dụ gọi tên, đồng sinh mang giỏ thi, bên trong đựng dụng cụ thức ăn, thẻ đi thi, kiểm chứng hợp lệ thì được vào sân.
Trận đầu là chính tràng, tuyển chọn hơi rộng, người viết chữ rõ ràng là qua, các tràng còn lại tham gia hay không, do thí sinh tự quyết định. Từ tràng đầu tới tràng cuối, mỗi tràng thi cách mấy ngày công bố một lần, tràng đầu không đỗ thì không thể thi tràng hai.
Tràng hai thi nội dung là biết một bài luận về tứ thư văn, một bài về tính lý luận hoặc hiếu kinh luận, không được viết sai hoặc làm lại, tràng thứ ba nội dung viết một bài về tứ thư văn hoặc kinh văn, một bài luật phú, một bài thơ ngũ ngôn bát vận. Tràng thứ tư thì thi kinh văn, thi phú, kinh văn, biền văn. Cách mỗi một ngày sẽ treo bảng thành tích, mỗi tràng Mãn Mãn đều xếp hạng tiền tam, thực tế sau khi thi kết thúc, y đã bắt đầu chuẩn bị thi Phủ vào tháng tư.
Nội dung của thi Phủ tương tự thi Huyện, chẳng qua là càng nghiêm khắc, do Tri phủ các nơi chủ trì, vì đây là đất chỗ kinh giao, thi Phủ là do Kinh Triệu doãn chủ trì.
Huyện thành cách Dương Kinh không xa, do Trầm tiên sinh mang các học trò đi. Khảo thí chia ba tràng thiếp kinh, tạp văn, sách luận, chia ra thi ký tụng, từ chương và chính kiến thời vụ, tổng năm mươi người, phân hai loại Giáp, Ất, tiền mười được đặt tên là hạng Giáp. Mãn Mãn đọc sách rất tốt, nhận được hạng Giáp.
Thi Viện là ba năm hai lần, năm ngoái cử hành một lần thi Viện rồi, năm nay sẽ không cử hành nữa, chờ đến tháng tư sang năm tham gia vừa vặn có thời gian một năm để cho mấy người Mãn Mãn có thời gian ôn tập thêm, đây cũng là chuyện Trầm tiên sinh đã tính trước khi báo danh rồi.
Một năm thoáng qua, giữa tháng ba liền do Trầm tiên sinh mang mấy học trò đi thẳng đến nơi trực thuộc phủ tham gia thi Viện. Nội dung thi Viện tương tự thi Huyện, thi Phủ, thi Viện do học chính chủ trì, học chính là Hàn Lâm do hoàng đế ban đảm nhiệm, mỗi tỉnh một người; ở xa hơn trăm dặm thì sẽ do viện trưởng hoặc trợ tá đảm nhiệm.
Sau mấy tràng thi, Mãn Mãn rốt cuộc thành công trở thành một sinh đồ, cũng chính là tú tài mà mọi người hay gọi, hơn nữa còn là một lẫm sinh, mỗi tháng đều có lương thực và ngân lượng.
Thành công tiến vào giai tầng sĩ phu, đặc quyền được miễn trừ lao dịch, thấy Tri huyện không cần quỳ, không thể tùy tiện dùng hình. Chẳng qua chuyện để cho Mãn Mãn vui vẻ là, có thể miễn trừ thu thuế của một trăm mẫu đất trong nhà.
Trong ba năm, đất trong nhà đã từ hơn một trăm mẫu biến thành hơn ba trăm mẫu, trừ mấy chục mẫu vườn cây trái thì đều là đất ruộng, Chử gia đã thành địa chủ nổi danh Trường Phong, cho dù triều đình giảm bớt thuế, nhưng hàng năm vẫn phải đóng lượng thuế đáng kể. Miễn trừ thu thuế một trăm mẫu đối với trong nhà đã là tiết kiệm một khoản chi tiêu lớn.
Cửa hàng mặt tiền ở trên trấn cũng sớm đã sớm chuyển giao cho nhà ông nội, cửa hàng trong thành do Hác chưởng quỹ và An An đang xử lý, trong hai năm này, giúp nhà tăng thêm không ít thu nhập, hơn nữa ở trong kinh đô lại mua một cửa tiệm mặt tiền cho thuê. Dường như An An đặc biệt thích mua đất, mua nhà, mấy mảnh đất này phải có một nửa là An An quấn Chử Nghĩa đòi mua lại.
Trở thành tú tài còn có một chỗ tốt, chính là có thể đến trường học trên Huyện nghe học, như vậy, Mãn Mãn liền bắt đầu buổi sáng nghe giảng học tập ở trường trên Huyện, buổi chiều đến chỗ Trầm tiên sinh giải đáp, chuẩn bị ba năm sau thi Hương, cuộc sống trôi qua bận rộn mà phong phú.
Bây giờ y vẫn ở lại hậu viện của tiệm ăn Chử Ký, cha dẫn theo tiểu muội muội Điền Điền, phụ trách chăm sóc ba bữa ăn mỗi ngày của y, thỉnh thoảng phụ thân sẽ dẫn Tùng Tùng Bách Bách đến. Chỉ có Tảo Tảo, bây giờ còn đang đi học trên trường, bình thường không dễ gặp.
Điền Điền rất thích Đại ca, mỗi ngày Mãn Mãn tan học về nhà, Điền Điền đều quấn y nghe kể chuyện, đọc sách, bé con ba tuổi, đã sắp thuộc cả quyển Tam tự kinh rồi đó! Mãn Mãn cũng không ngại nàng phiền, mỗi lần sẽ kiên nhẫn dỗ dành.
“Con không chê nó phiền à, ngày ngày líu ríu không ngừng, cũng không biết sao mà nói nhiều được vậy không biết!” An Dương cười lắc đầu.
“Không sao đâu cha, Điền Điền thích nói chuyện với con, con rất vui. Muội cũng vui đúng không, Điền Điền?”
“Vâng, Điền Điền thích Đại ca nhất!” Nhìn hai huynh muội nói mấy lời buồn chán như vậy, An Dương lắc đầu một cái đi ra ngoài.
Thi đậu tú tài cũng không có nghĩa là có thể vô tư không lo, học chính là để thi, học đến cuối đời vẫn phải thi, thi không hợp cách hoặc là xuất hiện hành vi trái pháp hoặc làm chuyện xúc phạm phong hóa thì sẽ bị giáng hoặc cách chức tú tài. Cho nên để không bị hàng, vẫn phải tiếp tục học hành cực khổ ngày đêm! Trừ cái này ra còn phải tiến hành thi khoa, thông qua thi khoa tới chốt thí sinh thi Hương.
Cuộc sống trôi qua từng ngày, đảo mắt liền sắp tới thời điểm thi Hương, Huy Triêu thi Hương là do các tỉnh, tỉnh phủ trực thuộc nam, bắc đồng thời cử hành thi tại địa phương, địa điểm ở nam, Bắc Kinh phủ, cũng chính là Kim Lăng và Dương Kinh cùng với các tỉnh, tỉnh phủ.
Tháng tám, đến kỳ thi Hương.
Chủ trì thi Hương, chủ khảo có hai người, đồng khảo bốn người, điều hành một người, còn lại không có quy định số lượng. Thi chia ba đợt, tiến hành vào ngày mùng chín, ngày mười hai và mười lăm tháng tám, thí sinh vào tràng trước một ngày, ra sân sau một ngày. Nói cách khác, thi Hương sẽ thi liên tục chín ngày, tương đối khảo nghiệm thể lực và sức chịu đựng của con người.
Đề tứ thư và thiếp thí của thi Hương ở Dương Kinh do hoàng đế ra, nội dung thi còn lại do chủ khảo, cùng quan chấm thi ra đề, thi Hương ở các tỉnh đều do chủ khảo ra đề. Chính phó chủ khảo ở Dương kinh đều là Tiến sĩ xuất thân hàn lâm do hoàng đế chỉ định, đại viên nhất, nhị phẩm.
Giữa tháng bảy An Dương dẫn Mãn Mãn đến viện nhỏ ở Dương Kinh, quen thuộc hoàn cảnh trường thi, tránh xuất hiện có cái gì bất ngờ. Vì phòng bị quấy rầy, lần này ra cửa ngay cả Điền Điền đều không mang, trong sân chỉ có hai cha con, mỗi ngày Mãn Mãn đều học hành cực khổ ở trong thư phòng, An Dương sợ y áp lực quá lớn, liền bảo y đi ra ngoài phố xá đi lại, buông lỏng tâm trạng một chút.
Mãn Mãn đang đi trên đường, nhìn thấy phía trước có rất nhiều người túm tụm lại, y vốn không phải tính tình thích tham gia náo nhiệt, ngày đó không biết vì sao, y liền quỷ thần xui khiến đi xem náo nhiệt.
Giữa đám người là một nam một nữ đang dây dưa. Mọi người đều đang nhỏ giọng nghị luận cái gì, Mãn Mãn nghiêng tai nghe, thì ra là chiêu trò bán thân chôn cha, chẳng qua mọi người luôn đồng tình với người yếu.
Mãn Mãn ngẩng đầu nhìn về phía giữa đám người, cũng không biết có phải trùng hợp hay không, lập tức đã nhìn thấy nụ cười đắc ý nơi khoé miệng của nữ tử kia.
Suy nghĩ một chút, đại khái cũng biết là chuyện gì xảy ra liễu. Nam kia tử nhìn tuổi tác cũng không lớn, hơn nữa y phục sang trọng hoa lệ, không thể lừa dễ hơn.
Thật sự là không nhìn nổi, Mãn Mãn đi lên phía trước, “Cô nương, ngươi muốn bán thân chôn cha, nếu vị công tử này tốt bụng cho ngươi ngân lượng, cũng không cần ngươi bán thân làm nô, cầm ngân lượng đi an táng cha ngươi không tốt sao?”
Nữ tử kia nhìn Mãn Mãn một cái, hôm nay Mãn Mãn mặc áo ngắn bình thường, nữ tử kia nhìn liền cho rằng y là tên thư sinh nghèo kiết hủ lậu, muốn y trợ giúp mình.
Liền mở miệng nói: “Vị công tử này có chỗ không biết, nô là nữ tử, dù cầm bạc an táng cha, cũng không có năng lực kiếm sống, lúc này mới muốn vị công tử này làm người tốt làm đến cùng, thu nhận ta, dù là làm nô tỳ, cũng tốt hơn so với đói lạnh chết bên ngoài…” Nói xong còn khóc nức nở mấy tiếng, đáng thương vô cùng.
“Nhà ta không thiếu nô bộc, cô nương cầm xong bạc thì đi đi!” Nam tử mặc hoa phục kia khuyên, hắn không ngốc, bây giờ đã nhìn ra không đúng, nếu thật sự mang người về nhà, sẽ chịu đòn của ông nội mất.
Nữ tử cứ khóc mãi, không chịu buông bỏ. Mãn Mãn thấy vậy liền nói: “Nếu cô nương lo lắng chỗ đi sau này, không bằng về nhà cùng ta đi, nhà ta vừa vặn thiếu một người vẩy nước quét nhà, tuy không có tiền, nhưng có thể trôi qua cuộc sống an ổn.” Lần này đến phiên nữ tử kia trợn tròn mắt.
Người này liếc mắt một cái chính là một kẻ nghèo kiết, trở về cùng y? Trừ phi mình ngu. Không để ý tới y, tiếp tục thể hiện sự nhu nhược với nam tử mặc hoa phục kia.
Mãn Mãn thấy nữ tử này hết thuốc chữa rồi, vừa nãy y đã cho nàng ta cơ hội, nhưng rõ ràng là nàng ta tham mộ tiền tài thậm chí quyền thế của nam tử mặc hoa phục kia.
“Vừa nãy tại hạ cũng đã nói, nếu cô nương muốn cầu quãng ngày an ổn, vậy ta có thể giúp cô nương chôn cha, sau đó cho cô nương một chỗ an thân, vì sao cô nương cứ phải tìm vị công tử kia chứ! Chẳng lẽ tự làm tự ăn không bằng làm nô tỳ sao!” Mãn Mãn không nương tay nữa, trong miệng tuôn ra lời sắc bén.
Người chung quanh đều bắt đầu chỉ chỉ chỏ chỏ, mới bắt đầu có lẽ không nhìn ra cái gì, nhưng đến bây giờ ai còn không nhìn ra là nữ tử này mang lòng lừa gạt, muốn trèo lên người nam tử mặc hoa phục kia.
Tiếng chỉ trích càng ngày càng lớn, cuối cùng nữ tử kia chạy mất dạng, ngay cả thi thể trên đất cũng không mang đi, xem ra đây cũng không phải là thân phụ. Cuối cùng vẫn là nam tử mặc hoa phục kia bỏ tiền tìm người chôn thi thể.
Đám người dần dần giải tán, Mãn Mãn chuẩn bị trở về, ai ngờ nam tử vận hoa phục kia lại đi theo, “Ai, hôm nay cám ơn ngươi, còn không hỏi cao tính đại danh?”
“Vô danh tiểu tốt, không đáng nhắc tới, chuyện đã qua, chúng ta nên đi mỗi người một đường thôi!” Mãn Mãn không để ý tới hắn tiếp tục đi về nhà.
Nam kia tử liền lặng lẽ đi theo phía sau, nhìn thấy y đi vào một viện nhỏ, biết chỗ ở của người này mới rời đi.
Hiện giờ Phụ Quốc công chỉ có một cháu trai duy nhất, phu phu nhi tử duy nhất đã chết trận sa trường, Phụ Quốc công không thể làm gì hơn là dâng tấu thỉnh phong lập cháu trai duy nhất làm Thế tử, nam tử hôm nay chính là cháu trai duy nhất của Phụ Quốc công Tương Lâm Lương, hiện là Thế tử Phụ Quốc công Tương Thư Diễn.
Tuy nói lập vì Thế tử, nhưng thuở nhỏ hắn tự do quen, chỉ nguyện làm một người nhàn rỗi giàu sang, Phụ Quốc công đau lòng hắn thuở nhỏ mất phụ thân mất cha, cũng không muốn can thiệp quá nhiều, chỉ cần hắn biết đối nhân xử thế, không làm chuyện thương thiên hại lý gì liền tốt.
Hôm nay Tương Thư Diễn trở về nói chuyện này cho ông nội nghe, ông nội cũng gõ hắn một cái, nói hắn đúng là kẻ ngu, sau lại nhắc nhở hắn: “Thiếu niên ban ngày có thể nhìn thấu sự thật, nguyện ra tay giúp đỡ, thi ân lại không cầu báo, là một người quân tử hiếm có, ngược lại là đáng giá kết giao!”
Rất hiển nhiên, Tương Thư Diễn cũng cho là như vậy. Ngày thứ hai liền xách lễ vật đi viện nhỏ của Chử gia. An Dương nhìn trận thế này có chút ngây người, vội vàng gọi nhi tử ra.
Mãn Mãn vừa thấy là hắn liền cảm giác là một phiền toái, “Làm sao ngươi biết ta ở đây?”
Tương Thư Diễn không chút ngại ngùng nói, “Hôm qua ta đi theo ngươi một đường đến đây, nói thật ý thức đề phòng của ngươi thật không mạnh, ta đi theo ngươi một đường ngươi cũng không biết!”
Mãn Mãn bất đắc dĩ than thở, “Không phải ta đã nói rồi sao, không cần gặp lại.”
“Ủa, nào có? Rõ ràng chưa nói qua!”
“Hôm qua, mỗi một chữ ta nói đều có ý này, ngươi đừng nói ngươi nghe không hiểu!” Da mặt Tương Thư Diễn không đủ dày, không muốn tranh cãi thêm nữa.
“Ta tên Tương Thư Diễn, vừa nãy nghe cha ngươi gọi ngươi Mãn Mãn, ta gọi ngươi như vậy được không?”
“Chử Dung Cẩn, chưa hai mươi tuổi tạm thời không có tên chữ, gọi ta Dung Cẩn là được.”
“Dung Cẩn, vậy chúng ta sẽ là bằng hữu!” Tương Thư Diễn cười một tiếng, Mãn Mãn không để ý tới hắn.
Bắt đầu từ hôm đó, mỗi ngày Tương Thư Diễn đều đến cửa, cho đến khi Mãn Mãn nói muốn chuẩn bị thi Hương hắn mới không dám vác mặt dày đến làm phiền nữa.