Những Năm Ta Ăn Cơm Mềm Đó

chương 14: c14: chương 14

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Sở Văn Lâm lại thở dài, Trần Nguyên tới đưa văn kiện bên cạnh nghi hoặc nhìn y: “Sở Tổng, gần đây ngài có chuyện gì phiền lòng sao?”

“Tôi hỏi anh, nếu một người một hai phải cho tiền anh bắt anh lưu lại bên cạnh hắn thì anh phải làm sao?”

“Sở Tổng.” Trần Nguyên sửng sốt một chút, nghiêm túc nhìn y chăm chú: “Có chuyện tốt vậy sao ngài không nói cho tôi với.”

Nhìn bộ dáng hai mắt tỏa sáng đầy khát cầu của lão, Sở Văn Lâm dựa trở về lưng ghế nhắm mắt lại.

Ai. Lão không hiểu.

Cửa đột nhiên bị gõ, bộ trưởng bộ quản lý đi đến: “Sở Tổng, chúng tôi đã phát thanh minh giải thích rõ ràng rồi.”

Chuyện cô đang nói là về Từ Thiến Thiến.

Gần đây tình cảnh Từ Thiến Thiến không tốt lắm.

Đầu tiên là có người đưa tin nóng nói lúc tuyển tú cô gian lận phiếu bầu, nhưng lúc ấy Văn Thanh còn chưa có bản lĩnh lớn vậy, phía ban tổ chức cũng đưa ra số liệu làm sáng tỏ. Nhưng hôm qua trên mạng lại đột nhiên tuôn ra một ít “tin hắc”, cơ bản đều là nói cô mang vốn vào đoàn, quan hệ với nhà đầu tư cũng không bình thường, còn chơi đại bài ở đoàn phim.

Hai sóng hắc liêu này đột nhiên tới, hiển nhiên là có người cố ý gây ra.

Tuy rằng cô xác thật cũng xem như mang vốn vào đoàn, nhưng những tin sau này đều là vu khống đoán mò.

Nhưng khi những thứ này chất đống bên nhau, cũng đã đủ để hủy diệt tương lai của một nghệ sĩ vừa xuất đạo không lâu như cô. Huống chi hiện giờ fans của Từ Thiến Thiến còn chưa có quy mô nhất định, mặc dù bọn họ phản hắc suốt đêm cũng vẫn khó dẹp yên được mọi chuyện.

Nhưng đêm đó, khi trên mạng đang ồn ào túi bụi, Phó Quân lại đột nhiên phát weibo: 【Trên đường đi tới khó tránh khỏi nghi ngờ, hãy để thời gian chứng minh hết thảy đi. 】

Những lời này trực tiếp làm sáng tỏ những tin nóng của những account marketing đó đều là từ không thành có, ai có thể hiểu biết sự thật hơn tiền bối cùng đoàn? Huống chi người này còn là Phó Quân, phong bình trong giới của hắn luôn luôn tốt, không có ai sẽ hoài nghi hắn.

Advertisement

Nhưng thật ra từ khi hắn xuất đạo đến nay cơ bản rất ít quản những chuyện như vậy, lần này cư nhiên lên tiếng vì một tân nhân, làm người cảm thấy có chút không thể tưởng tượng, thậm chí còn có một bộ phận nhỏ bắt đầu đẩy cp.

Lúc Sở Văn Lâm thấy weibo này liền vui vẻ. Nghĩ thầm rốt cuộc nam chủ này cũng ra tay rồi.

Mặt khác, đương nhiên Văn Thanh cũng phải có động tác giải thích rõ ràng chuyện mang vốn.

Loại chuyện này cũng không phạm pháp. Chỉ cần Từ Thiến Thiến diễn tốt không kéo chân sau, vậy người khác cũng không thể nói gì.

Sở Văn Lâm tin tưởng nữ chủ ít nhất cũng có năng lực này.

“Đã biết.” Sở Văn Lâm gật gật đầu.

Nếu nam nữ chủ cũng đã bắt đầu có chút manh mối, y liền tính toán hoàn thành cốt truyện liền rời đi, quay đầu nói với Trần Nguyên: “Hai ngày nay, anh giúp tôi hẹn Từ Thiến Thiến ra ngoài một chuyến, xem khi nào cô ấy có thời gian là được.”

“Sở Tổng.” Trần Nguyên trừng lớn mắt, kinh ngạc nhìn y.

Sở Văn Lâm khó hiểu: “Sao vậy?”

Trần Nguyên lắc lắc đầu, trong lòng thầm dựng một ngón cái cho y, phú bà bạn gái hai bên cân bằng, thật tra a: “Đã rõ.”

Từ sau khi bị cầm dao uy hiếp ở nhà ấm trồng hoa của Phó gia lần trước, Sở Văn Lâm liền biến ngoan chút, ít nhất sẽ không tiếp tục trốn tránh hắn. Du Khâm cũng đi đâu liền mang y theo đó.

Ánh đèn ở quán bar lờ mờ, thanh âm ồn ào, tất cả mọi người đều đang đắm chìm trong cảm xúc của mình, không ai chú ý tới nơi này.

Du Khâm liền ngồi cạnh y, dựa bên tai thường thường khẽ hôn y một chút, nhỏ giọng nói gì đó.

Sở Văn Lâm cúi đầu uống rượu, không muốn nói chuyện lắm.

Du Khâm vòng tay qua sau lưng y, sờ lên mu bàn tay y: “Ngày mai tôi phải về công ty, có lẽ sẽ rất bận, Thanh Thủy Loan cho anh đó.”

“A?” Sở Văn Lâm chớp mắt, đây là muốn kim ốc tàng kiều? “Không cần đâu.”

Du Khâm híp mắt nhìn y, không ép buộc: “Tùy anh.”

Một lát sau, Sở Văn Lâm cảm giác bản thân đã uống có chút nhiều, đứng dậy: “Tôi đi vệ sinh một chút.”

Y đi được nửa đường lại đột nhiên ngừng lại, nhìn quầy bar cách đó không xa. Hôm nay đám Hà Sinh cũng tới, nhưng bọn gã lại không hề nói gì với y, đều ngồi khá xa tự chơi đùa với nhau.

Lúc này Sở Văn Lâm mới ý thức được thì ra bọn họ đã sớm nhìn thấu tâm tư của Du Khâm. Chỉ có mình y còn tưởng giữa bọn họ chỉ đơn giản là tình anh em.

Ai.

Y chậm rãi đi qua hành lang dài u ám, đột nhiên nghe thấy vài thanh âm ái muội truyền đến từ một góc nào đó.

Sở Văn Lâm quay đầu, chuẩn bị xem như không nghe thấy, lại bỗng nhiên nghe thấy một tiếng khóc rất nhỏ.

Y dừng chân, nhíu nhíu mày, cuối cùng vẫn đi đến nơi truyền đến thanh âm.

Chỗ ngoặt có một gốc cây trồng trong nhà rất lớn, sau nó chính là phòng tạp vật, bình thường rất ít người tới đây, Sở Văn Lâm đi qua, đầu tiên là thấy dưới đất tràn đầy bình rượu cùng đầu mẩu thuốc lá, sau đó liền thấy hai tên đàn ông đang bịt miệng một nữ sinh định làm trò gì đó.

Nữ sinh bị che miệng thấy có người tới liền vội vàng giãy giụa cầu cứu, nhưng chung quy sức lực của một nữ sinh cũng khó địch lại hai tên đàn ông to lớn, chỉ có thể nhìn Sở Văn Lâm cầu xin, hy vọng y có thể cứu cô.

Hai tên kia cũng thấy người đến quần áo chỉnh chu, nhìn qua chính là khách nhân của nơi này, liền thấp giọng xua đuổi y: “Đi nhanh đi, ở đây không có chuyện của ngươi.”

Sở Văn Lâm dừng một chút, trả lời: “Mau buông ra, tôi đã báo cảnh.”

“Cái gì?” Một tên đứng dậy: “Mày thật muốn xen vào việc người khác? Mày tưởng tao lớn lên nhờ hù dọa đấy à. Lăn nhanh cho tao, có nghe hay không.”

Sở Văn Lâm tựa như bị điếc, đi lên trước muốn kéo nữ sinh lên.

Người đàn ông nhặt một bình rượu lên, đập lên tường vỡ nát, chỉ vào Sở Văn Lâm: “Nghe không hiểu tiếng người đúng không.”

Sở Văn Lâm không để ý tới gã, tiếp tục tiến lên trước.

Tên đàn ông thấy thế, có lẽ uống nhiều quá, không nói hai lời liền nâng tay lên tấn công y.

Đương lúc nghìn cân treo sợi tóc, một bàn tay đột nhiên duỗi ra gắt gao túm chặt cổ tay gã, gã kinh ngạc quay đầu nhìn lại, lại bị bẻ cổ tay đẩy ngã trên mặt đất.

Người còn lại thấy người nhiều lên, vội vàng đứng lên chuẩn bị trốn chạy, ở chỗ ngoặt lại bị một chân vướng ngã té lăn trên mặt đất.

Hà Sinh huýt sáo một cái, cười hì hì thu chân lại.

Sở Văn Lâm cởi áo khoác đưa cho nữ sinh đang cuộn tròn trong góc kia, nâng cô dậy.

Cuối cùng chủ quán bar nghe tiếng mà đến, xử lý hết những chuyện còn lại. Hôm nay cô gái này có chút sợ hãi, phỏng chừng cũng không thể đến đồn công an khai báo, cũng chỉ có thể để cô về trước nghỉ tạm.

Nữ sinh đỏ mắt nhìn Sở Văn Lâm, không ngừng nói cảm ơn.

“Không cần cảm ơn.”

“Vậy, áo khoác tôi giặt xong sẽ gửi lại cho anh——”

Tầm mắt Du Khâm bên cạnh bắn lại đây, Sở Văn Lâm trầm mặc một chút, “…… Không cần.”

Chúc Vĩ Mân đi ra, nói với nữ sinh: “Mau gọi bạn cô tới đón cô về đi, về rồi uống thêm chút nước ấm.”

Nữ sinh gật gật đầu, khoác áo khoác Sở Văn Lâm rời đi.

Du Khâm nâng mắt, cười như không cười: “Anh hùng cứu mỹ nhân?”

“……” Sở Văn Lâm không nói, đột nhiên y cảm thấy lấy loại tính tình này của Du Khâm, nếu biết y đi hẹn hò cùng nữ chủ, hậu quả có lẽ có chút không dám tưởng.

Nhưng y chính là biết rõ núi có hổ vẫn đi về phía hổ.

Thứ bảy y liền tìm một chỗ gặp mặt Từ Thiến Thiến.

Đây là một tiệm ăn tại gia thực bí ẩn, Sở Văn Lâm đã đặt trước một phòng.

Y vừa vào tiệm, liền gặp một người quen.

“Sở tiên sinh, thật khéo.” Từ Nghiệp híp mắt khẽ cười nói: “Hôm nay ngài cũng tới đây ăn cơm với bạn à?”

“Ừ, anh cũng vậy sao?”

“Đúng vậy, nghe nói đồ ăn nơi này không tệ.” Từ Nghiệp không hàn huyên quá nhiều: “Tôi đây cũng không quấy rầy ngài, mời ngài.”

Sở Văn Lâm gật đầu đi vào trong.

Từ Nghiệp nhìn bóng lưng y, khẽ nâng mắt kính, trong mắt hiện lên một tia sáng.

Tới phòng, Từ Thiến Thiến đã tới rồi, cô thấy Sở Văn Lâm tới, liền lấy kính râm xuống: “Hẹn tôi tới là có chuyện gì?”

“Không có việc gì, chỉ muốn mời cô ăn một bữa cơm thôi.” Sở Văn Lâm ngồi đối diện cô, đưa thực đơn cho cô: “Cô nhìn thử muốn gọi món gì.”

Từ Thiến Thiến nhăn mày nhìn y: “Rốt cuộc anh muốn gì?”

“Tôi chỉ muốn tâm sự với cô.” Thấy cô không tiếp, Sở Văn Lâm đành phải tự gọi vài món: “Hình như cô có chút hiểu lầm với tôi, tôi cảm thấy chúng ta vẫn có thể ở chung hòa thuận chút.”

“Không phải hiểu lầm, lúc trước anh đã giúp tôi khi xảy ra tai nạn, tôi thực cảm ơn anh, tranh chấp ở quán cà phê tôi cũng không muốn nhắc lại nữa, hiện tại quan hệ của chúng ta chính là ông chủ cùng cấp dưới. Anh tôn trọng tôi tôi sẽ tôn trọng anh.”

Có thể thấy được, sau khi trải qua nhiều chuyện như vậy, Từ Thiến Thiến cũng đã trưởng thành không ít.

Sở Văn Lâm khẽ mỉm cười, bắt đầu đi vào chủ đề chính: “Vậy có lẽ quan hệ của chúng ta có thể không chỉ dừng lại tại quan hệ giữa ông chủ cùng cấp dưới.”

“Cái gì?” Từ Thiến Thiến giống như không kịp phản ứng, sửng sốt một chút. Sau đó tựa hồ nghĩ tới chuyện gì, sắc mặt biến đổi, cứng đờ cự tuyệt nói: “Không cần.”

“Từ Thiến Thiến ——” đang lúc Sở Văn Lâm muốn dùng cách vừa đe dọa vừa dụ dỗ, đột nhiên cửa lại bị người mở ra, hai người nhìn ra ngoài, liền thấy một người dáng người đ ĩnh bạt, vòng eo mảnh khảnh, một đôi mắt hồ ly đi từ ngoài cửa vào.

Ánh mắt hắn chậm rì rì xẹt qua Sở Văn Lâm, liếc Từ Thiến Thiến một cái.

Loại ánh mắt không mang theo bất luận cảm tình gì này khiến trong lòng Từ Thiến Thiến vô cớ căng thẳng.

Du Khâm ngồi xuống bên cạnh Sở Văn Lâm, cánh tay đáp lên lưng ghế y, nhìn y cười một tiếng, chậm rãi lên tiếng: “Hình như tôi đã quấy rầy các vị rồi. Đừng để ý tới tôi, cứ nói tiếp đi.”

Sở Văn Lâm ngồi ngay ngắn trên ghế, nỗ lực giả bộ như chưa từng xảy ra chuyện gì, cứ thế chuyển đề tài: “Từ Thiến Thiến không phải kế tiếp cô còn hai cảnh sao? Tôi không giữ cô nữa.”

Vốn là có, nhưng vì hôm nay Sở Văn Lâm hẹn cô ra, cho nên đều hoãn lại. Từ Thiến Thiến không thể hiểu được mà nhìn y một cái, muốn nói gì đó, nhưng người nọ lại nhìn cô, trong nháy mắt đó, cảm giác của cô giống như bị một động vật máu lạnh nào đó theo dõi vậy.

Ngón tay Từ Thiến Thiến run run, cố giả trấn định đứng dậy: “Vậy tôi xin phép đi trước.”

Nói xong liền cầm túi xách mang kính râm lên, bước chân có chút mau ra ngoài.

Từ Thiến Thiến đi một lúc lâu, không khí trầm mặc trong chốc lát.

Du Khâm gác chân, tay phải nhẹ nhàng gõ lên bàn, giương mắt nhìn y, thần sắc nhàn nhạt: “Thích cô ta?”

Sở Văn Lâm lắc lắc đầu.

Nhìn ánh mắt kiên định của y, Du Khâm nâng cánh tay trên lưng ghế lên, xoa bóp vành tai y, từng chữ từng chữ nhẹ giọng nói: “Đừng để tôi nhìn thấy lần thứ hai.”

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio