Những Người Như Chúng Ta

chương 73: chương 73 : hai chủ hai chiến tuyến.

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Tiếng xe hơi lăn bánh xa dần xa dần, ngồi trên căn nhà sàn cao nhìn ra con đường phía trước trang trại chỉ thấy ánh đèn pha mờ ảo âm thầm rẽ gạt màn đêm. Tâm trạng tôi tức khắc dịu lại , trái tim đập thình thịch trong nhất thời vẫn chưa thể tin được đại kế hoạch đã thành công một nửa.Vậy nửa còn lại thì tính sao ? Bất giác tôi ngước nhìn đồng hồ, lúc này vẫn còn cách giờ ước hẹn với người nhà Má Nuôi khoảng chừng nửa tiếng.Còn đang tính dùng điện thoại gọi cứu viện khẩn cấp, bỗng dưng nghe "bộp" tiếng rõ to. Gã nấu rượu xem chừng đã hết chịu đựng nổi, lúc bấy giờ đứng bật dậy ngó chằm chằm Geisha.Ở tuổi này quá trình mãn dục đã qua từ lâu nhưng Geisha ở trước mắt vẫn khiến lửa dục thiêu cháy hừng hực con người lão. Sẵn có thêm hơi men trong người, ánh mắt gã nấu rượu đục ngầu, lè nhè nói : "bây giờ vào phòng được chưa? vợ ơi vợ à."Geisha ngồi yên tĩnh sau lưng tôi, ánh đèn mờ soi tỏ gương mặt xanh tái.Mấy chiến hữu già cũng nhất loạt đứng lên , hình như mấy lão này vừa mới bàn nhau âm mưu dơ bẩn gì đó. Lão mặt phật sắn tay áo la lên : "bỏ mặt nạ ra đi, bà mẹ ! người đẹp gì mà đeo của nợ đấy vào. Con đĩ Lý điên rồi."Mấy lão khác lớn tiếng hô "bỏ mặt nạ ra, cởi đồ ra luôn nào."Bản thân tôi vẫn chưa biết phải đối phó với tình hình trước mắt thế nào. Đành trước tiên cầu cứu đồng minh thân cận nhất. Ấy là gã nấu rượu.Tôi nhìn gã , nghiêm túc hỏi "anh xem, bây giờ phải làm thế nào đây?"Cứ tưởng gã sẽ mở miệng khuyên giải một hai . Nào ngờ đâu Con Cóc ghẻ này chỉ trù trừ nói : "Bọn bay bình tĩnh lại đi, làm mẹ gì háu đói thế. Đây là vợ của tao mà.""ê ông bạn, ngay từ đầu đã nói hàng này là của chung rồi. bây giờ muốn độc chiếm luôn hả? thử nói lại tiếng nữa xem." – ngay lập tức, gã mặt phật trở mặt đòi gây hấn.Gã mặt lưỡi cày cũng không vừa : "mẹ kiếp, đằng nào cũng chỉ là con đĩ ở hải phòng. Mày nhìn cái mặt ngây thơ của nó tưởng là gái nhà lành thật hả? bố khinh !"Mấy lời này nghe thật chói tai, lại còn dám chửi bậy trước mặt Bánh Đậu Ngọt khiến Tắc Kè Bông rất lấy làm nóng máu.Tôi hiểu, đối phó với mấy thằng say này phải hết sức điềm tĩnh, nó quay cuồng thì ta phải tĩnh lặng mới chế phục được nó. Thế là tôi làm thinh không nói năng gì cả, trong lòng chỉ cầu trời khấn phật cho người của Ông Công và Gã Đồ Tể đến mau mau. Đến lúc đó mấy gã này không nát đầu cũng bị chém vài chục nhát.Một gã say bất thình lình sấn tới gần Geisha, tôi bật người đứng thẳng dậy túm áo gã quát : "chủ nhà chưa nói gì , ai cho phép ông lại đây!"Thằng cha đó toan hất ngã tôi, nào ngờ gã say nên không dùng hết lực, bị tôi giữ chặt lại . lão la ỏm tỏi : "con mẹ mày tránh ra, bố đập mày chết bây giờ. thằng bạn tao ko chén thì để tao chén trước."Lão mới nói hết câu, Con Cóc ghẻ đã tiến tới lôi cổ gã ra "anh làm cái chó gì mà nóng nảy thế? rồi ai cũng có phần. Đối xử với người đẹp phải từng bước ko thể nào vội vàng được đâu."Tôi cười nói : "các anh say hết cả rồi, để dặn tụi nhỏ làm ít nước uống giải rượu cho tỉnh táo cái đã, lúc đó làm ăn mới chất lượng chứ. Nào, mời chủ nhà hưởng trước." Nói dứt câu liền nắm tay Geisha đứng dậy, tôi nắm chặt bàn tay nó đến mức mồ hôi tay úa ra, đi được vài bước bỗng Lão mặt phật chắn đường quát : "cứ bỏ mặt nạ ra cái đã nào, bọn này tò mò lắm rồi. cởi mặt nạ ra rồi làm gì thì làm."Lời này dĩ nhiên ko tin được. bọn này thấy mặt Geisha rồi không nổi sắc dục mới là lạ. Tôi bèn đổi mặt nghiêm nghị nói : "hồng nhan họa thủy. gái Làng mới về nhà chồng mà xem mặt ngay là tối kị. vậy nên Làng mới phải cho con bé đeo mặt nạ vào. Ông anh có quyền tin hoặc không tin. Đây là quy tắc rồi, muốn xem mặt thì đợi lát nữa vào phòng cái đã."Thấy tôi nói cứng quá, gã nấu rượu biết không lay chuyển được mà bản thân lão cũng không muốn hàng của mình bị thằng khác khui trước nên thuận theo hô : "đúng rồi , thằng em nói đúng rồi. Bọn mày cứ ngồi đợi tí, súng đạn cứ sẵn sàng. Tao dẫn vợ vào phòng tân hôn cái đã."Đột nhiên Geisha bên cạnh tôi làm ra cử động lạ lùng, cụ thể là nó chủ động bước tới nắm lấy tay gã nấu rượu. Cái nắm tay này quá đột ngột, làm cho lòng người tê dại. Trong lòng tôi la hoảng , mà lòng gã kia lại càng hoảng hơn.Em gái tôi chủ động nắm tay gã chủ nhà vào phòng ngủ được chuẩn bị từ trước, đêm nay người ta đốt trầm hương rất thơm , cộng với ánh sáng dịu nhẹ hắt lên tấm rèm vàng, cả căn phòng lãng mạn tột cùng.Con cóc ghẻ cứ như người mất hồn răm rắp theo chân Geisha. Đến khi đã vào trong phòng ngủ lão cũng ko mấy để tâm đến tôi. Hình như đây là mục đích của Geisha, nếu đích thân Geisha chiều chuộng lão, lão sẽ ngoan ngoãn mà làm theo những gì con bé sắp xếp, bao gồm cả việc để cho tôi theo vào phòng. Hơn nữa, lão cũng ý thức rằng tôi là người huấn luyện con bé, nên nếu muốn có đêm như ý nguyện, cần rất nhiều sự trợ giúp từ tôi.Thế là người chúng tôi cùng vào trong căn phòng gỗ. Tôi nhanh tay chốt cửa trong, mấy lão già mất nết kêu réo không được đành im miệng , ngoan ngoãn chờ ở bên ngoài.Tôi không muốn làm phật lòng gia chủ nên chì một mực im lặng, tâm can nóng như lửa đốt. Gã nấu rượu đờ đẫn hồi lâu mới lắp bắp thốt : "em...em ngồi đi."Trong tình thế dầu sôi lửa bỏng này, Geisha hiểu được mấu chốt là phải câu giờ thành công cho đến lúc quân đồng minh tới, con bé liền chầm chậm , chầm chậm tháo chiếc mặt nạ vướng víu khỏi gương mặt. Đôi mắt Con Cóc Ghẻ trơ ra, bàng hoàng, thảng thốt, sững sốt, sau cùng hắn ta nuốt nước bọt nói "cho anh vinh dự được ôm em được không?"Con bé không nói gì, chỉ rút chiếc khăn tay, dịu dàng chấm mồ hôi cho Con Cóc Ghẻ.Tôi biết Geisha làm vậy để cắt đứt cơn hứng của gã nấu rượu. Khi một cô gái xinh đẹp tận tình chăm sóc bạn, khi đó bạn sẽ chẳng muốn làm gì khác, chỉ muốn lặng im chìm đắm trong dư vị tuyệt vời đó.Tôi dám chắc nhìn khuôn mặt lão điềm tĩnh thế thôi chứ thực chất bên trong cái của nợ đang kêu gào ầm ĩ lắm, bây giờ Geisha thi triển mấy thủ đoạn của Làng Cung Nữ là lão lên đỉnh tại chỗ cho xem.Trong lúc bàn tay vuốt ve gương mặt con Cóc Ghẻ, ánh mắt Geisha vẫn bí mật nhìn về phía tôi. Tôi có thể cảm nhận được tình càm em dành cho tôi những lúc như thế. Bất giác trong đầu lại tái hiện khung cảnh thuở thiếu thời, thời mà tôi và Bánh Đậu Ngọt còn sớm tôi bên nhau, tôi kể chuyện cho em nghe, hát cho em nghe, nấu cho em ăn và đưa em đến trường. Trong một trường đoạn của hồi ức, một khoảnh khắc của buổi đêm, chúng tôi cùng nhau hồi tưởng dư vị của quá khứ. Chiếc khăn trắng trong tay em kì thực đang mơn trớn nơi tôi mới phải.Bỗng nhiên , con cóc ghẻ chồm tới ôm cứng lấy Bánh Đậu Ngọt, sờ soạng hôn hít tới tấp . Lúc này đã là cực hạn của sự chịu đựng. Đôi bàn tay lão tham lam giày vò lên thân thể em tôi, kéo đứt cả vai áo của con bé."ê, khoan đã, bỏ ra mau!" - tôi túm lấy cổ áo lão kéo ngược ra sau. Geisha bị lão hôn mấy cái tái nhợt hết cả khuôn mặt, song ánh mắt nó vẫn không chút nào sợ hãi, vẫn rất bình tĩnh đưa tay lên che trước ngực.Nó không sợ hãi, bởi vì đã có anh cả ở đây rồi. Anh cả sẽ không để nó chịu nhục thêm nữa. Tôi túm mạnh lấy người lão già quật ngửa ra giường , la lên "tôi bảo ông dừng lại kia mà! nằm im đó !"Khuôn mặt gã nấu rượu sừng sộ đỏ bừng : "mày muốn làm gì !? tính lật lọng hả con chó?""không phải, chỉ là em vẫn còn công việc muốn bàn với anh. bà chủ đã dặn em phải tuyển lấy trong số đám vợ bé của anh đem về Làng Cung Nữ."Gã ta nghiến răng nói : "biết rồi! cút đi cho tao!" - nói xong lại tiếp tục chồm tới đè lên Geisha.Không chờ cho tôi ra hiệu, Geisha đã hiểu ý đứng bật dậy chạy vòng vòng quanh phòng, nét mặt con bé hết sức kinh hoàng.Gã nấu rượu vừa mệt vừa say đứng tại chỗ thốt : "đừng chạy, đừng chạy. em là vợ của anh mà. Tắc Kè, mày nói nó đứng lại đi."Tôi lấy từ trong túi áo ra một tờ giấy gấp làm tư, trải thẳng thớm lên bàn nói : "chỉ nói miệng chưa được. kí vào đây cái đã. em xin lỗi anh nhưng đích thân bà chủ chỉ định như vậy. Em cũng chẳng muốn đâu."Đây là bản hợp đồng thỏa thuận trao đổi vợ bé của gã nấu rượu. Ngoài ra trong này cũng viết rất khéo léo nhằm gài hàng lão, chiếm đoạt một số của quý.Lúc bàn giao chuyện này với tôi. Lý Ma Ma nói "Lý Nương này chưa bao giờ lỗ đâu. Nếu chẳng may kế hoạch không thành công lấy gì làm bảo hiểm đây? Xin về con vợ coi như đảm bảo là được rồi. Lý đây buôn gái khởi nghiệp từ tuổi trăng tròn đến bây giờ chưa bao giờ nhiệt huyết trong nghề giảm xuống. con bé kia khá xinh xắn, nhất định phải đem về đây!"Tôi và mụ Lý hợp lực đưa Con Cóc Ghẻ vào tình huống bất khả khước từ, dĩ nhiên gã ta ko còn cách nào khác đành chụp lấy cây bút kí rẹt rẹt "vậy đã được chưa? bọn Làng khốn nạn. bọn mày đừng tưởng dễ lấn lướt tao nhé. Chẳng qua tao đây có tới mấy chục con vợ thôi."Tôi thản nhiên đáp : "anh đừng nóng. em xin lỗi anh! nhưng mà tại vì con bé số mắc bệnh sợ người lạ. Khi anh tấn công dồn dập quá nó sẽ phản ứng tiêu cực. Còn nếu anh bảo nó làm vợ anh, nó sẽ nhỏ nhẹ nghe lời, tình nguyện làm đủ trò vì anh. Anh có muốn cả đời này nó thuộc về anh ko cách chi phản bội lại không?"Tuy gã nấu rượu làm ăn rất giỏi giang, nhưng đêm nay vì nhiều nguyên do chồng chéo , đầu óc lão đã sớm mụ mị . Nay nghe tôi giới thiệu như vậy bèn ko nhịn được hỏi : "có thật là có cách đó không?"Vốn lão sớm tự ti về ngoại hình, thế mạnh của lão là tiền lại không có mấy tác dụng với Vương Phi Làng Cung Nữ nên ở gần Geisha, lão ta thành ngươi yếu thế lúc nào không hay. Biết rõ suy nghĩ này, tôi gật đầu chắc nịch, nghiêm trang đáp : "đối xử với người đẹp quan trọng nhất phải hiểu được người đẹp. Thực ra ko hề khó , nhất là đối với gái Làng. Quan trọng phải làm đúng cách. Nói cho anh hay , cứ mỗi khi muốn gả một đứa đi, Làng lại phải tốn nhiều công sức huấn luyện lại đó. Bằng không, chim đã xổ g rồi, còn khuya mới mò trở về ."Thú thật là tôi đang nói mà bản thân chưa biết nên chém gió chủ đề gì. Lúc đó tình hình khá rối rắm, đành câu giờ bằng cách nắm lấy tay Geisha, nói :"trước tiên ,xin được làm rõ với anh, Geisha Làng Cung Nữ là vô giá!"Con Cóc Ghẻ gật đầu lia lịa : "vô giá ! vô giá! con bé này nếu đem ra đánh đổi chắc so được với đất rộng ngàn mẫu, người ta nói tấc đất tấc vàng, cũng ko bằng được từng miếng da thịt thơm phóc này."Lão này vốn là dân trồng trang trại nên nói chuyện đều đem đất, đem vàng ra ví von, khiến tôi và Geisha cảm thấy thật khôi hài.Tuy vậy, tôi vẫn rất nghiêm trang nói : "anh à, con mụ Lý già Làng lừa anh đó !"Tôi vừa dứt lời thì bên ngoài nghe tiếng la hét ỏm tỏi, cùng lúc điện thoại trong túi quần đổ chuông dồn dập.Con cóc ghẻ kinh sợ trợn mắt nhìn tôi : "mẹ kiếp, bọn mày giở trò gì phải không? Dám chơi tao à?"Tôi hạ quyết tâm nói "bà Lý thuê sát thủ tới giết anh đó. bây giờ tắc kè bông sẽ cứu anh , sau này nhớ lấy mà báo thù bà ta."Dứt lời liền chụp lấy cái bình gốm cạnh bàn phang luôn vào đầu lão.Ai ngờ đâu tình huống không giống như tưởng tượng, tôi phang trúng thì có trúng thật, nhưng lão đưa tay gạt được một phần lực, chỉ bị choáng váng. Lão bước lùi lại mấy bước gầm lên : "tụi bay đâu, cứu tao ! cứu ..." - "bốp !" cú đập thứ trúng ngay sau ót. Lão giật lên một cái lảo đảo. Thì ra Geisha bí mật ở sau lưng lão đánh lén. Con bé này trông thế mà nhanh lẹ quá trời.Tôi liền nhanh như chớp phóng tới phi cho lão một đạp văng vào góc giường, nằm thẳng cẳng.Bây giờ số mạng lão do trời định, nhìn máu me bê bết thế kia chẳng biết có sống được hay không. Xong việc, tôi nhanh chóng dùng chiếc áo măng tô đang mặc trên người khoác lên mình Bánh Đậu Ngọt. Lúc ban nãy áo nó bị người ta xé mất mảnh trông chẳng ra làm sao, trời lại lạnh thế này, tôi tuyệt đối không thể để em chịu khổ. Áo ấm đã mặc vào, anh em bấy giờ mới nhất loạt chạy ra phòng khách kêu lớn : "ai vậy ? ai tới ngoài đó? Bánh Đậu Ngọt đang ở đây!"Bên ngoài nhà lớn lao xao tiếng người , tiếng la hét chửi rủa.Tôi nghe rõ ràng nhất tiếng chửi của lão già mặt lưỡi cày dành cho đám người mới xông vào trang trại. Giọng lão vừa to lại vừa tục tĩu, tôi không muốn để Geisha nghe thấy mấy từ này, bèn bịt tai nó nói : "em đừng nghe làm gì, để lát nữa anh qua vả nó tét miệng !"Con bé này giống hệt Má Nuôi ở chỗ không thích nghe những thứ thô tục. Khi nhỏ tôi đi học cũng quậy phá, học được mấy từ ngữ bậy bạ liền cho rằng như thế là hay, đến khi đi chợ cùng Má Nuôi nghe người ta cãi nhau bằng ngôn ngữ chợ búa. Má Nuôi vô cùng chán ghét , đôi chân mày nhăn tít lại. Thấy cảnh đó, tôi bỏ luôn chửi thề.Đêm nay, biểu hiện của Bánh Đậu Ngọt giống hệt như Má Nuôi lúc đó, đột nhiên khiến tôi xúc động, cơn uất ức vốn đã ngủ say được dịp thức dậy.Nhưng tôi chưa kịp đập vào mặt lão say kia thì đã có người khác ra tay. chỉ nghe lão rú lên "mẹ mày, quân khốn nạn. bọn chó cắn trộm ! tao chém chết mẹ mày."Bên kia cũng có người gầm lên lớn tiếng. Anh em tôi vừa nghe giọng đã nhận ra ngay là Gã Đồ Tể. Gã đồ tể chuyên nghề mổ lợn, mổ trâu , mổ bò, kể cả mổ người gã cũng từng thử qua rồi. Gã thuộc dạng thước vóc như Từ Hải, hung hãn như Trương Phi, đụng việc là chém là giết không để ý đến chuyện khác, đặc biệt gã đã ghét ai thì cả đời ko làm huề dc. Năm đó , gã ghét tôi ."tụi mày đâu, đem khẩu hoa cải của tao ra. giết chết bố chúng nó cho tao. xông vào nhà tao à? tao bắn cho tét con đĩ mẹ chúng mày !!" - lại là mấy câu chửi thề thật chói tai. Hình như bên đang đánh nhau to, tôi nghe loáng thoáng biết được tình hình quân ta giả vờ lấy cớ xông vào đòi nợ. Sau đó dẫn dụ cho bọn người nhà này tự vệ rồi cũng cớ đó đánh thẳng tay luôn.Tiếng la hét, chửi bới ỏm tỏi vang lên chát chúa. tiếng bàn ghế , đồ dùng trong nhà bị đập vỡ vang lên đến tai tôi tạo thành tràng âm thanh hỗn loạn. Tôi biết đã có mấy người chạy vào tới trong nhà rồi bèn la lên : "Bánh Đậu Ngọt ở đây! con bé ở đây!"Một người lạ mặt chạy vào, nhìn thấy anh em tôi bèn la lên : "tìm ra rồi.kêu mấy thằng nữa qua đây." - nói rồi chạy tới túm lấy tay Geisha -"ê ê, có thật là Bánh Đậu Ngọt hay không? "Tôi xô hắn ra nói : "đây là em gái tôi, là cô của cậu không được bất kính."Ai ngờ hắn quật luôn vào mặt tôi một phát, chửi "đến lượt mày nói hả? chú Mạnh chưa đập chết mày là may."Đầu óc tôi quay quay cuồng cuồng, nghe thấy tiếng em gái hét lên "anh cả..." - ồ, đây là lần duy nhất nó mở miệng trong ngày.Tôi chống tay tựa vào tường đứng cho vững, mắt bên trái mờ đi , miệng la "mày dẫn tao đi gặp chú Mạnh. tao có chuyện cần thưa."Bỗng nghe mấy tiếng chửi bới tục tằn, chỉ cần nghe cũng biết là gã mặt lưỡi cày khốn nạn rồi . Gã này hình như là tên say nhất trong đám ban nãy, chính lão đòi lột truồng Geisha đây mà. "bọn chó má! tao biết ngay Làng tụi mày chơi bẩn. muốn ra khỏi nhà này phải bước qua xác tao !""đoàng" - tiếng nổ đanh đúa vang lên, thằng nhóc vừa đánh tôi bị trúng đạn hoa cải rú lên khủng khiếp tuy nhiên nó cũng đã kịp liệng cây hàng sắc bén về phía địch thủ.Tôi kéo em gái trốn vào góc khuất để tránh đạn lạc. Bên ngoài cửa có thêm nhiều người chạy nhanh vào, hình như ở cả phe địch lẫn phe ta."con mẹ bọn mày, đứa nào lên trước!? tao bắn vỡ sọ."Lão già cầm súng lại tiếp tục bắn thêm phát, lần này lão bắn ko chuẩn lắm, thế nên lập tức thất thủ rồi bị một gã cầm rựa phát rượt chém búa lua xua.Đang căng thẳng quan sát tình hình chuẩn bị trốn bỗng dưng bên vai tôi bị ai túm lấy đau điếng, rồi tiếp theo có tiếng Bánh Đậu Ngọt thốt lên kinh hãi,thì ra thằng thanh niên bị trúng đạn vừa túm lấy vai tôi, nó toan đấm vào mặt tôi thì bị tôi giằng tay ra, gạt chân té.Thình lình nghe tiếng la khủng khiếp bao trùm cả căn nhà lớn. Anh em tôi giật mình quay đầu lại tức thì chứng kiến màn vô cùng man rợ. Cha già mặt lưỡi cày cầm súng vừa bị rựa phát rạch đường ngang bụng. cái rựa này sắc bén vô cùng, nếu móc vào bụng ai thì chắc chắn xổ ruột ra ngoài.Máu từ trong ổ bụng phun rả đỏ lòm, lão kia vẫn gào la luôn miệng.Tôi ko muốn em gái chứng kiến cảnh ghê rợn này, vậy nên mau chóng đưa tay bịt mắt nó.Bỗng thấy Geisha nhoẻn miệng cười rồi nhăn mặt lại làm bộ ngây thơ lãng mạn. Trái tim tôi đập thình thịch, cảm thấy hơi kì lạ bèn nghiêng đầu nhìn kĩ lại, trong bóng đêm lờ mờ thấy Geisha rõ ràng đang mỉm cười, nụ cười tươi thắm làm say đắm lòng người. Vì nghe tiếng người bị móc ruột la hét gào khóc mà con bé cười ra chiều thích thú thì hình như hơi máu lạnh!Nhưng tôi ko có cơ hội đánh giá nhiều, lúc này là cơ hội tốt để đưa em gái đi ngay,liền kéo theo Geisha chạy như bay ra ngoài cửa chính. hi vọng của tôi lúc này là gặp được đám con cháu của ông Công, chỉ có bọn họ mới còn chút tình người với tôi.Bên ngoài căn nhà càng lúc càng thấy nhiều gương mặt lạ liên tiếp xuất hiện, bắt đầu có vài vết máu và tiếng người bị thương kêu khóc ỏm tỏi. Nghe loáng thoáng giọng gã đồ tể la "mẹ bọn mày, chưa trả tiền cho ông à? chưa trả hết tao búa chết mẹ."Tôi và Geisha chạy băng qua đám người đông đúc, chạy đến cổng trang trại thì bị chặn lại. dĩ nhiên bọn họ nhận ra chúng tôi, bèn thi nhau gọi to : "tìm được người rồi. tìm được người rồi.""Chú Mạnh, rút thôi, thu được tiền nợ rồi."Tiếp sau đó có , bóng người to khỏe đến gần hộ tống tôi và Bánh Đậu ra khỏi cổng an toàn. Bọn này có người kêu Bánh Đậu bằng cô, có đứa lại kêu bằng bà nhỏ. Tiếng kêu ầm ĩ trong nhất thời khiến con bé đỏ rần mặt, rõ ràng đang rất hoảng loạn và bối rối."cô có sao không? có bị thương chỗ nào không? đừng sợ tụi cháu đến cứu cô mà.""đứa nào đánh bà hả? có đứa nào làm gì bà không? cháu đâm chết nó!""...."Tôi ôm cứng lấy em, vòng tay đỡ lấy eo lưng nó, biết rằng như vậy sẽ khiến con bé an tâm hơn. Trên thế gian này Bánh Đậu Ngọt chỉ tin tưởng mình anh cả mà thôi.Đột nhiên có người xô vai tôi thô bạo "ê, thằng này. chú Mạnh đã dặn mày ko được đến gần cô tao.""ăn nói cho đàng hoàng, cậu nhỏ tuổi hơn tôi đó nghe.""vâng, thì ông anh. ông anh cảm phiền bỏ cái tay ra nếu ko em chặt tay anh đó ạ!"Nó lại còn đưa mã tấu lên trước mặt tôi dọa dẫm. đúng là đám người này ko coi tôi ra gì. kể cả bọn thanh niên mới lớn cũng xem thường tôi.Bỗng lúc đó nghe thấy giọng gã đồ tể oang oang "em gái nhỏ đây rồi. haha, tìm được em rồi. anh Mạnh đây , còn nhớ anh không?"Đi cùng với gã đồ tể là vài người đàn ông to lớn khác. ai nấy mặt mày đăm đăm vừa trông đã ớn lạnh. Tuy nhiên khi nhìn thấy bánh đậu tất cả đều hiện lên nét mừng trên gương mặt.vài người trong số họ bị thương khá nặng, cá biệt , người còn ngất lịm đi, máu đổ lênh láng, phải có người khác dìu mới đi được.Cũng may khu trang trại xa xôi vô cùng, đêm tối chẳng có ma nào qua đây, nếu ko động tĩnh lớn như vậy e là công an đã tìm tới tận nơi. Tuy vậy vẫn nên rút khỏi đây au vì biết đâu trong nhà đã có người gọi điện trình báo. Gã đồ tể tiến tới gần, thẳng tay tách anh em tôi ra , gã cúi thấp xuống trước mặt Bánh Đậu Ngọt xúc động nói : "gặp em anh mừng lắm. Anh ăn nói được với bà cô rồi. mẹ kiếp, em yên tâm anh sẽ trả thù cho bà cô. À, nghe nói em ko nói nhiều đúng ko ? ko sao, từ từ rồi sẽ quen. anh là anh Mạnh đây mà. hồi nhỏ em hay chạy qua nhà anh nhớ không?"Bánh Đậu Ngọt không đáp lại tiếng nào, chỉ gật gật đầu, tiếp đó chỉ tay về phía tôi, ra dấu muốn đi cùng với tôi.Gã đồ tể liền lạnh nhạt gạt phắt đi "không được đâu. cái thằng này tốt đẹp gì? nó chỉ toàn đem tới rắc rối thôi. em biết không? nó là đệ tử Lee Phong Lưu đó. Nếu ông Công ko bảo vệ nó thì anh đập chết nó rồi."Ánh mắt em gái tôi tức thì đỏ lựng lên, con bé vừa nghe thấy từ "đập chết" liền sợ hãi nói " đừng đừng, đừng đánh anh cả."Gã đồ tể gật đầu đáp " biết rồi, anh không đánh nó đâu, nhưng mà anh phải đem đứa về ấy ông bà già ở nhà xử."Gã dứt lời, liền có người nói "anh Mạnh, lên xe chạy mau rồi nói chuyện tiếp."Thế là đám người lục tục leo lên xe ra về. Tôi bị sắp đặt ngồi ở xe sau xe của Bánh Đậu. Đến khi lên đường vẫn còn nghe văng vẳng tiếng súng nổ, chắc người trong trang trại bắn trả thù, còn "phe ta" bọc hậu rút lui. không ngờ đám người nhà Má Nuôi ghê gớm như vậy, quả nhiên là gia tộc có thế lực bậc nhất.Ngày hôm nay là một ngày khó quên trong cuộc đời Tắc Kè Bông tôi. đây là bữa tôi đẫm máu và cũng là đánh dấu quãng thời gian tự do của Bánh Đậu Ngọt. Tuy vậy, tôi cũng ko chắc chữ "tự do" dùng đã chính xác hay chưa? chỉ e , ra khỏi cái g này lại vào một cái chuồng khác.Đoàn xe chúng tôi chạy mãi miết trong đêm, mắt tôi dán chằm chằm vào kính trước theo dõi chiếc xe chở Bánh Đậu, điều này chắc chắn rằng em gái luôn trong tầm mắt. nếu có kẻ muốn đưa nó đi, vậy phải bước qua xác tôi trước.Xe đi qua địa phận các xã trong huyện, qua từng khúc cua , cung đường vắng vẻ eo hẹp, một đường thẳng tiến tới nơi nào đó tôi cũng ko rõ lắm. Hình như là đến địa phận giáp ranh giữa hai huyện, xe tôi bỗng dưng rẽ vào lề dừng lại. Đây là một thị trấn nhỏ , có ánh đèn đường mờ ảo, trên phố lác đác bóng người, ngoài đường gió thổi xào xạc. Tôi đang ngắm cảnh phố đìu hiu thì có người vừa đẩy vừa kéo tôi ra ngoài. Một gã chỉ mặt tôi nạt : "từ nay mày tự lo liệu đi nghe chưa!? cô của tụi tao, tụi tao nuôi được, không phiền người ngoài như mày !""ê khoan đã , mấy người dám nuốt lời hả?tôi muốn gặp chú Mạnh, tôi sẽ thưa với ông Công."Tiếp sau đó vùng bụng bị thụi đấm thốn không tưởng- "cút đi ! trở về sài gòn mà bám váy cave, đòi ở đây bám váy cô tao hả? nhà tao giữ chữ tín sẽ nhận hết trách nhiệm vụ này. Mày cứ lo chuyện của mày đi." Chiếc xe chỗ lại tiếp tục phóng như bay trên đường lớn, để lại Tắc Kè Bông tôi đờ đẫn nơi vệ đường. Buổi khuya trời se sương xuống, gió lùa tới từng cơn ớn lạnh, vậy mà bọn nó cũng không thèm để lại cái áo ngoài !Khốn nạn quá! cũng may gần đây có nhà nghỉ, tôi mò mẫm tìm đường đến nơi thuê phòng nghỉ tạm. Điện thoại ko thể liên lạc với gã Đồ Tể được, bèn chuyển sang gọi cho ông Công. Bây giờ đã khuya lắm rồi nhưng tôi cũng đành làm phiền ông ấy thôi. Chuông đổ hồi lâu, lần này lại là cậu thanh niên hôm nọ nghe máy-hình như tên Phi. Tôi kể rõ sự tình với Phi, thằng nhóc nói : "sáng sớm ông dậy em sẽ báo cho ông hay tin. Anh cứ yên chí ở lại nghỉ ngơi đi. Dù sao cô cũng an toàn rồi, em nghe người lớn nói kì này sẽ đưa cô về hỏi han, nếu quả thực Lee Phong Lưu hại bà cả, các chú các bác sẽ tìm cách trả thù hắn. Còn Làng Cung Nữ của mụ Lý đó nữa, chắc chắn các ông bà ấy không bỏ qua đâu!"Tôi nghe thằng này gọi thẳng thừng mụ Lý tức là ko coi Lý Ma Ma là người trong nhà, quan hệ của bọn họ trong mấy năm nay càng thêm hận thù rồi. Như vậy sắp tới sẽ là thời kì loạn lạc của miền bắc với ít nhất phe phái lớn tranh đấu lẫn nhau. Tôi cũng chả muốn ngã theo bên nào, chỉ muốn bình yên đưa Bánh Đậu Ngọt ra khỏi miền đất tanh máu này. Có lẽ sau đó anh em tôi sẽ về quê - quê của tôi. Ngắt điện thoại tôi ngã lên giường cố gắng làm giấc để bù vào sức lực ngày hôm nay. Ngủ được hơn tiếng đồng hồ, tức là khi trời còn chưa sáng thì có tiếng điện thoại réo dồn dập. Là Nước Mắm Nhĩ gọi ! như vậy "quân" của làng cung nữa đã kéo tới tận đây rồi. Tôi biết phải giải thích về việc này thế nào đây?Nghĩ qua nghĩ lại, nghỉ dông nghỉ dài , chi bằng cứ nói thẳng sự thật luôn cho xong. đằng nào tôi cũng cùng đường rồi. Hơn nữa, Nước Mắm Nhĩ là người có thể tin tưởng được.Ước chừng phút sau thì có tiếng xe con ra vào nhà nghỉ. Tôi bước xuống sảnh lễ tân thấy phía dưới lúc nhúc người đang đứng. Đứng đầu là dáng người đẫy đà của Nước Mắm Nhĩ trong bộ áo măng tô to bự. Gã mặt bánh bèo nhìn thấy tôi ko hề đeo theo nụ cười như thường lệ, mà thay vào đó là gương mặt hết sức phiền muộn.Gã không bắt tay chào hỏi mà chỉ lạnh nhạt nói câu: "qua bên kia nói chuyện đi."Chúng tôi đứng trao đổi cách đám người Làng Cung Nữ khoảng cách nhất định. Bảo đảm không có chuyện tai vách mạch rừng.Nước Mắm Nhĩ nghiến răng lườm tôi sắc lẻm "vụ lùm xùm này là kế hoạch của mấy người phải không? cớ sao bây giờ còn đứng đây? bị lật thuyền rồi chứ gì?"Tôi cảm thấy có phần trách nhiệm , bèn gật đầu.Gã hỏi tôi "bây giờ chuyện này phải giải quyết thế nào? "Tôi đáp : "thì cứ báo rằng đã có đám khác lên cứu người rồi. Chỉ tại bà Lý phao tin ra ngoài Vương Phi Làng Cung Nữ đang ở trang trại nên bị người lạ cướp đi mất, chuyện giả thành thật .Tại bà ta cả thôi."Nước Mắm Nhĩ bực mình nói : "bà chủ bị điên chắc? ai chẳng biết tin tức đó chỉ là cái cớ. Trên đời này có người rảnh rang đi săn Geisha về làm chi? vậy có ngon thì bắt hoa hậu luôn đi."Gã lại hỏi tôi : "Con bé đó hiện đang ở đâu?""tôi cũng không biết""ôi trời, tắc kè ơi là tắc kè ! Mắm đã giúp tắc kè bao nhiêu lần rồi. nhưng lần này thật sự là ...trách nhiệm lớn quá, Mắm sợ gánh vác không nổi đâu."Tôi biết lúc này là lúc cần phải củng cố tinh thần cho gã quản gia, cũng nên tự hi sinh bản thân để cứu lấy Nước Mắm Nhĩ, bèn vỗ vai gã an ủi: "Mắm ko làm gì nên tội sao phải sợ. cứ về nói với mụ Lý là Tắc Kè làm phản rồi. Thông đồng với bên gã nấu rượu đánh đuổi người của Làng. Cứ đẩy tội cho tắc kè phản bội Làng chạy sang làm cho trên Lạng Sơn là xong."Nước Mắm Nhĩ ko cho là hay, bèn lắc đầu quầy quậy :"như thế coi sao được. Tắc Kè còn đường nào mà sống?"Tôi toan nói mấy câu nữa thì đột nhiên phát hiện ở phía bên ngoài , trong đám lính lác có mấy gã bị thương không nhẹ. "Mắm này, mọi người đã lên trên trang trại rồi hả?""Dĩ nhiên. Vốn tính trước là lên tới cổng rồi mới điện thoại cho Tắc Kè, ai ngờ tới nơi thấy trong ngoài sáng trưng. vừa vào hỏi mấy câu thì bị bọn nó vác đá, vác súng ra tố quá trời quá đất!"ôi trời, đây là lỗi tại tôi rồi, cũng may ko có ai thiệt mạng."thế ...Mắm có cướp được người không?"" con vợ bé gì đó hả? còn giữ được cái mạng là may.bên mình cũng chơi lại tụi nó trận chứ bộ. có điều tụi nó hung hãn dữ lắm , đành chạy thôi."Tôi chặc lưỡi , ban tối mới bị tập kích trận te tua dĩ nhiên vẫn còn nóng máu rồi. Không khéo bọn này đang bàn tính tìm thuê thêm mấy toán giang hồ nữa đi rửa nhục thì lớn chuyện đây !Sau cùng , Nước Mắm Nhĩ thở dài nói với tôi "thôi thì mọi chuyện đã thế này đành chịu thôi. Tắc Kè đã có tính toán chắc cũng biết lựa sức mà cáng đáng. Chỉ hi vọng tìm được con bé rồi thì chạy au, bây giờ phe ở miền bắc đều lùng Tắc Kè đó. "Còn nữa, nếu phe của bà cô chị Lý Ma Ma lên tiếng về vụ này thì Lý Ma Ma sẽ đoán được quan hệ của Tắc Kè và Geisha thôi. Chắc bây giờ Gái Hư hay tin cũng đang tìm đường tẩu thoát. Nếu Tắc Kè dính lứu thì người bảo đảm cho Tắc Kè là Gái Hư chết chắc !"Tôi nghe xong hết mấy lời này, tâm trạng rầu rĩ lại gật đầu.Nước Mắm Nhĩ hỏi :" bên kia có nói gì về vụ này không? bọn họ đi lâu chưa?""đi được mấy tiếng rồi. bọn họ nói sẽ nhận hết trách nhiệm. Còn riêng ông Công chắc lựa chọn im lặng.""haiz..." - gã Bánh Bèo đưa tay vò đầu tóc chặp gắt lên "thôi thì bây giờ Mắm sẽ kêu tụi đàn em trở về, nói rằng tới nơi thì bên đó lật lọng đánh bên mình. Rừng nào cọp nấy , vụ này đành phải bỏ thôi , từ nay ko cứu được Geisha nữa. Còn riêng Tắc Kè đã phản bội rồi."Gã nghĩ vẫn nghĩ vơ rồi nói tiếp :"Tạm thời cứ báo lại như vậy, đành chịu bị bà chủ đay nghiến vài ngày thôi.Chỉ sợ bà ta nghe được tin tức gì của bên phe phái Má Nuôi mấy người thì lớn chuyện, đến lúc đó chuyện gì kéo tới ko ai gánh được đâu nhé. Người tính ko bằng trời tính mà."Tôi gật gật đầu, đành vậy chứ biết làm sao. Mọi chuyện bây giờ không còn được như tính toán nữa. Kể từ giây phút tôi bị đám người kia tống cổ ra khỏi xe, xem như trong lòng tôi vừa đánh mất nửa phần đời còn lại. Cái cảm giác bao nhiêu năm trời ôm mối chân tình nhưng cuối cùng vẫn không một ai chịu thừa nhận. Cảm giác đó cũng giống như khi bạn phải mình chống lại cả thế giới.Tôi buồn, tôi lan man, nhìn sang phía Mắm Nhĩ, vô tình bóng người cao cao đứng cạnh nhau lại có chung một nỗi niềm.Bóng đêm tĩnh lặng phủ xuống gian phòng nhỏ nơi chúng tôi đang đứng. kẻ đồng mình giờ đây không còn chung một chiến tuyến. Giống như những gì tôi đang nghĩ, giống như một câu mà gã bên cạnh tôi từng nói :"Chỉ e, một gia đình tái hợp thì gia đình khác gian truân."Lúc này , dường như trong tâm gã quản gia đã có linh tính về quãng thời gian sóng gió phía trước. Tuy nhiên, gã không nói ra, mà chỉ lặng lẽ chôn sâu thật sâu. Một lúc lâu sau, khi tôi và Gã quản gia đang bàn tính kế hoạch ứng phó, thình lình bên ngoài nhà nghỉ có tiếng pô xe nổ đanh giòn. Tiếp theo là tiếng ai đó đập cửa ầm ầm : "ông Khanh, ông Khanh ơi , mở cửa hỏi cái này. Sao hôm nay tự dưng đóng cửa vậy?"Đám người Làng Cung Nữ im lặng như tờ, ai nấy nhìn nhau nghi hoặc. Nước Mắm Nhĩ ra hiệu cho tiếp tân của nhà nghỉ ra xem xét .Ông ta đứng trong cửa cuốn nói vọng ra :"hôm nay nghỉ. có chuyện gì không?"Người bên ngoài nói : "hỏi đường thôi, không có chuyện gì hết.""muốn hỏi đường đi đâu?" "lúc giờ nhà nghỉ đóng cửa chưa? có thấy mấy chiếc xe con nối nhau chạy như ăn cướp qua đây không? biển số Bắc Giang."Tiếp tân la "không thấy. Ai mà để ý đâu. vớ vẩn!"Người bên ngoài lại hỏi "vậy nãy giờ có mấy chiếc ô tô đập cửa hỏi phòng không?"Tiếp tân nhìn chúng tôi e dè, đoạn trả lời : "làm gì có! ai mà rảnh rỗi quá vậy? người ta đóng cửa rồi còn kêu réo cái gì!"Gã bên ngoài tức mình chửi thề mấy câu rồi leo lên xe đề máy chạy thẳng, tiếp sau đó nghe nhiều tiếng pô xe khác. Tôi chắc rằng đám người trên trang trại đang cho người lùng bằng được bọn Nước Mắm Nhĩ đây mà. Bởi vì người nhà Má Nuôi tấn công bất ngờ quá họ chưa kịp trở tay nên bọn này ko kịp truy cứu, bấy giờ đám Làng Cung Nữ lên suýt chút nữa lãnh đủ.Nước Mắm Nhĩ yên lặng nghe ngóng tình hình, khi nghe tiếng pô xe xa dần, gã suy nghĩ chặp rồi thốt lên : "không biết Má Nuôi Tắc Kè là người thế nào, nhưng bọn con cháu bên đó thì tùy tiện quá ! không coi ai ra gì. bà mẹ, chỉ tại bọn nó mà bây giờ đứt gánh hết. Từ nay chọn bạn mà chơi, cái thứ khốn nạn đó tránh xa ra. Chẳng bù cho Làng Cung Nữ, ai nấy đều...""thôi , Mắm đừng nói nữa. Tôi sinh ra là con của Má Nuôi, sau này thế nào cũng về phe bà ấy thôi. Mụ Lý hại Má Nuôi tôi, tôi chỉ cần biết như thế ! chuyện khác không quan tâm. Mà Mụ Lý cũng có tốt đẹp chó gì với tôi? sắp tới còn cái họa ám sát Lee Phong Lưu ko biết làm thế nào đây này? "Nghe hết lời tôi nói , Nước Mắm Nhĩ la ầm lên "hả? đến chuyện đó mấy người cũng biết rồi hả? làm sao biết được vụ hạ độc hay vậy ?"Nhắc tới vụ việc này lại thêm ẩn số không ai muốn nhắc tới. Thành thực mà nói , tôi không nghĩ kế hoạch hạ độc Lee Phong Lưu sẽ thành công. Nhưng ai mà biết trước được ? dù kết quả có như thế nào tôi vẫn phải tìm cho bằng được em gái rồi đưa nó đến nơi an toàn. Tôi sẽ hoàn thành từng bước từng bước kế hoạch bảo vệ người thân của mình. Những việc vặt vãnh khác, xem như trông vào số mạng.Số mạng là thứ gì đó hết sức diệu kì, con người ta có quyền tin hoặc không tin, nhưng sự hiện diện của nó là điều không thể chối bỏ. Tôi nhớ, sau khi phe cánh Nước Mắm Nhĩ nghe ngóng tình hình xong, bọn họ quyết định ở lại nhà nghỉ chờ tới sáng. Lúc rạng sáng cũng là lúc tôi nhận được cuộc điện thoại lạ.Cuộc điện thoại này của một người nhà ông Công, nói rằng bọn họ sẽ đưa tôi đi gặp Bánh Đậu Ngọt vì có tình huống bất ngờ phát sinh, hỏi tôi đang ở đâu sẽ tới đón ngay.Tôi chần chờ chặp xác định tình hình, cảm thấy chỉ có thể liều mạng thôi, bèn chờ cho đám người Nước Mắm Nhĩ vào phòng rồi, rút êm xuống dưới nhà.Trời vừa hửng sáng , có chiếc xe chỗ phủ đầy bụi tấp vào trước cổng nhà nghỉ, tôi do dự chặp sau cùng cũng leo lên xe. Người trên xe nói : "xin lỗi anh nhe, tại vì đám người nhà anh Mạnh nôn nóng chuyện cứu cô nhỏ quá cho nên cư xử chưa đúng mực. Bây giờ tụi em sẽ đưa anh đi gặp cô nhỏ và mấy chú mấy bác."Tôi không binh luận gì thêm , chỉ gật đầu : "chạy nhanh nhanh lên."Chiếc xe phóng như bay trên đường, để lại đằng sau từng vệt bụi đất.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio