Những Nhà Nơi Hẻm Nhỏ

chương 11: 11: ba em là giáo viên cấp ba

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Hẻm nhỏ ở Giang Nam.

Hướng Bằng Phi cứ thế ở lại nhà bác cả Trang Siêu Anh.

Cậu lập tức thích cả nhà bác cả, đặc biệt là Trang Đồ Nam và Lâm Đống Triết —— Trang Đồ Nam dẫn cậu đi xem phim, tham gia tụ hội với bạn bè còn Lâm Đống Triết mang theo cậu tung hoành khắp con hẻm nhỏ, tùy ý chơi điên cuồng.

Em họ Trang Tiêu Đình cũng rất tốt.

Cô nhóc có không ít truyện và sách khoa học thiếu nhi, chỉ cần rửa sạch tay, đảm bảo không làm bẩn sách là có thể mượn đọc lúc nào cũng được.

Bác dâu cả cũng tốt, đối xử bình đẳng với ba đứa nhỏ.

Hai anh em nhà họ Trang ăn cái gì cậu sẽ được ăn cái đó.

Hai anh em có đồ dùng học tập gì Hướng Bằng Phi cũng có một phần.

Hai anh em nhà kia hỗ trợ làm việc nhà thì Hướng Bằng Phi cũng phải cùng làm.

Chỉ có thời tiết và bài tập hè của bác cả là thật sự không tốt.

Mùa hè ở Giang Tô quá nóng —— dùng lời của Hướng Bằng Phi nói thì chính là, “Đời này của tớ chưa từng trải qua mùa hè nào nóng thế này.

Đêm hè ở Quý Châu tớ còn phải đắp chăn đó.”

Ban ngày bọn nhỏ ở nhà ngủ, làm bài tập hoặc đọc sách.

Tới chạng vạng, Trang Đồ Nam đạp xe ra ngoài tìm bạn chơi, Hướng Bằng Phi, Lâm Đống Triết, Ngô Quân thì chạy như điên trong ngõ nhỏ, nào là đánh con quay, bắt đom đóm……, trời tối lại tới nhà họ Lâm xem TV.

Bài tập của bác cả quá nhiều —— Hướng Bằng Phi năm nay khai giảng sẽ vào lớp 4 vì thế Trang Siêu Anh tìm sách giáo khoa của Trang Đồ Nam lúc trước rồi giao cho cậu mấy bài tập.

Anh phát hiện cơ sở của đứa nhỏ rất kém thế là lại dành mấy ngày sửa sang lại nội dung lớp 3 sau đó ngày ngày phụ đạo cho Hướng Bằng Phi một tiếng, lại bắt cậu làm một ít bài tập có liên quan.

Trang Siêu Anh giảng giải trọng điểm của năm 3 mà vừa khéo năm sau con gái anh cùng Lâm Đống Triết cũng sẽ lên lớp 3 thế là anh đơn giản gọi luôn hai đứa kia tới cùng nhau học tập, cùng làm bài, coi như chuẩn bị một lượt.

Lâm Võ Phong nghiên cứu WC nửa ngày mới thương lượng với Trang Siêu Anh và kéo một xe gạch về.

Năng lực làm việc của Lâm Võ Phong cực lớn nên anh là lao động chính còn Trang Siêu Anh không hiểu xây dựng nên đứng bên cạnh giúp đưa gạch và xi măng.

Hai nhà dùng nhà vệ sinh ở đầu hẻm và múc nước vào phòng lau rửa trong năm ngày.

Sau năm ngày bận rộn, Lâm Võ Phong giành giật từng giây xây một bức tường ở WC sau đó lại lắp thêm cái cửa chia WC thành nhà vệ sinh và nhà tắm.

Hai bên ngăn cách, lại có cửa riêng coi như có thể đồng thời sử dụng, không quấy nhiễu lẫn nhau.

Vì chia đôi nên hai bên đều chật chội.

Người ngồi trong WC phải kề sát cái tường mới xây.

Gian tắm rửa cũng chật, người tắm và xô nhựa phải đặt sát nhau.

Nhưng dù thế nào thì tình huống chen chúc trong nhà vệ sinh cũng đã được cải thiện.

Một buổi tối trong lúc ấy Lâm Võ Phong ở trong sân xây tường, Tống Oánh thì mệt quá nên muốn đi ngủ sớm.

Cô nói với đám nhỏ vẫn còn đang xem TV, “Dì đi làm cả ngày nên hơi mệt……”

Sau khi Lâm Võ Phong về phòng lại phát hiện Hướng Bằng Phi và Lâm Đống Triết vẫn mùi ngon mà xem TV còn Tống Oánh đã nằm ở giường lớn ngủ không biết gì.

Lâm Võ Phong không thể quát con cháu nhà hàng xóm nên uyển chuyển phê bình Lâm Đống Triết, “Đống Triết, con không thấy mẹ mệt đến độ ngủ ngáy rồi à?”

Hướng Bằng Phi tri kỷ trả lời, “Không sao đâu ạ, cháu mở TV lớn một chút là có thể át tiếng ngáy của dì.”

Lâm Võ Phong bị nghẹn không nói được gì.

Anh nhìn ra ngoài từ cửa sổ thì thấy Trang Siêu Anh đang ở trong phòng bếp nấu nước thế là cũng vội đi tới đó lấy nước chuẩn bị lau người.

Lâm Võ Phong múc nước vào phòng Lâm Đống Triết lau rửa xong mới trở về phòng ngủ.

Nhưng mọi thứ vẫn giống hệt như vừa nãy —— Tống Oánh ngủ không biết gì còn hai thằng ôn con kia thì vẫn xem TV không biết mệt mỏi.

Đi làm cả ngày lại phải xây tường cả tối nên Lâm Võ Phong vừa mệt vừa buồn ngủ.

Anh cứ thế nằm xuống bên cạnh vợ ngủ luôn.

Hai người ngủ một giấc tới hừng đông mới tỉnh.

Lâm Võ Phong tỉnh dậy trước và trở mình thế là Tống Oánh cũng tỉnh và mơ mơ màng màng mở mắt ra.

Tống Oánh mê mang trong một lát mới quay đầu nhìn nhìn TV.

TV đã tắt, bên trên che cái lồng.

Cô ngáp một cái và than, “Bây giờ em mới biết cái gì gọi là ‘mông nhỏ mà to’ rồi.

Thật đúng là không thể trách nhà họ Trương được.”

Sắp hết nghỉ hè Hoàng Linh làm cho Hướng Bằng Phi một bộ quần áo mới —— cô không có máy may nên sang nhà hàng xóm mượn máy làm.

Sau đó cô còn đưa cho đứa nhỏ 10 tệ để cậu đi mua quà cho bạn bè mình ở Quý Châu.

Trang Đồ Nam dẫn cậu đi mua sắm chút văn phòng phẩm và kẹo xí muội.

Các bạn ở Quý Châu có quà nên Hướng Bằng Phi cũng rất muốn mua chút quà cho các bạn ở hẻm nhỏ.

Cậu mang mấy đứa nhỏ tới quán kem ở bờ sông và để mọi người tự chọn vị mình thích sau đó mua cho mỗi người một cây kem.

Kem đậu xanh ba xu, kem quả quýt bốn xu, kem sữa bò năm xu.

Ngoài Ngô Quân mọi người đều thích ăn kem đậu xanh.

Bốn đứa nhỏ ngồi dưới bóng cây vui vẻ ăn kem.

Gió nóng thổi qua, ve kêu vang, nghỉ hè cứ thế trôi qua.

Hướng Bằng Phi lưu luyến mang theo quần áo mới và quà cùng một bộ sách tiểu học rời khỏi hẻm nhỏ.

Đám nhỏ cũng lục tục khai giảng, Trang Đồ Nam lên lớp 7, Trang Tiêu Đình và Lâm Đống Triết lên lớp 3.

Học sinh Nhất Trung tự phát mà làm một tờ báo tường.

Trường học cực kỳ ủng hộ, còn Trang Đồ Nam thì tự đề cử mình làm biên tập cho tờ báo.

Trang Đồ Nam thăng quan còn Lâm Đống Triết lại chọc phải phiền toái.

Trong giờ toán cậu nhóc quấy rầy các bạn học chung quanh, nói chuyện riêng, truyền giấy nên bị giáo viên phê bình.

Ai biết cậu lại đắc ý dào dạt đứng lên nói, “Cái này em học rồi, em cũng làm bài thi lớp ba rồi, được 90 điểm đó.”

Giáo viên toán —— chính là người bị quả lặc lè dọa sợ phát khiếp lúc trước —— tìm một bài thi của lớp 3 cho Lâm Đống Triết thi.

Vốn cô muốn giết gà dọa khỉ, chém ngang kiêu ngạo của thằng nhóc này nhưng lúc nhìn thấy thằng nhóc giải bài cô đột nhiên ý thức được một con đường xán lạn.

Có khi cô sẽ có thể thoát được thằng nhóc bất hảo này cũng nên.

Cô giáo toán tìm chủ nhiệm lớp là giáo viên dạy văn.

Vừa mới nhắc tới Lâm Đống Triết chủ nhiệm lớp đã thấy sầu thảm, “Lâm Đống Triết lại gây sự à?”

Không đợi cô giáo toán mở miệng thì chủ nhiệm lớp đã kể khổ, “Có phải ở trong giờ học nó chăm chăm nhặt lỗi, nói cô dạy không giống thầy Trang không? Hôm qua tôi lên lớp, nó ngồi dưới dám nói tôi dạy sai rồi, những lời tôi nói và lời thầy Trang nói không giống nhau.”

Chủ nhiệm lớp oán hận, “Lâm Đống Triết đi học thích nói chuyện riêng, bản thân nó không học thì thôi còn ảnh hưởng tới các bạn khác.

Một nửa tinh lực của tôi đều đặt trên người nó thế mà nó còn dám há mồm bảo tôi giảng sai.

Tôi vừa nghĩ tới chuyện phải dạy nó tới lúc tốt nghiệp tiểu học là đầu đã đau.”

Cô giáo toán mỉm cười nói, “Cô Vương, có một cách để thằng nhóc đó đổi lớp.”

Hai cô giáo hợp lực gọi điện mời Tống Oánh tới trường một chuyến.

Tống Oánh mang theo lo sợ bất an mà tới.

Vừa đến nơi cô đã tỏ vẻ sẽ nghiêm túc giáo dục lại Lâm Đống Triết, lúc cần thiết có thể mang gia pháp ra, quyết không dung thứ.

Hai cô giáo kia nhìn nhau cười sau đó ôn tồn trấn an Tống Oánh.

Rồi cả hai mang vẻ mặt ôn hoà mà đề nghị Tống Oánh xin trường cho Lâm Đống Triết nhảy lớp.

Trang Siêu Anh nghe nói giáo viên đề nghị Lâm Đống Triết nhảy lớp thì nghĩ tới hè này anh đã dạy phụ đạo cho mấy đứa nhỏ.

Năm trước anh dạy lớp cuối cấp đạt thành tích thi đại học xuất sắc của sở nên địa vị ở trường ngày càng quan trọng.

Vì thế anh cũng nhân tiện “Lấy quyền mưu việc riêng” và đề nghị khối tiểu học kiểm tra Trang Tiêu Đình và Lâm Đống Triết một lần.

Bọn họ dùng bài thi cuối năm của lớp ba để khảo sát học lực của hai bạn nhỏ.

Trang Tiêu Đình đạt 90 điểm cho cả ngữ văn và toán học.

Lâm Đống Triết cũng được 90 điểm toán nhưng ngữ văn lại chỉ được 70 điểm.

Hai cô giáo của lớp ba luyến tiếc tiễn cô học trò ngoan ngoãn học giỏi Trang Tiêu Đình đồng thời khua chiêng gõ trống tiễn Hỗn Thế Ma Vương Lâm Đống Triết.

Mùa thu năm 1979 Lâm Đống Triết và Trang Tiêu Đình song song nhảy lên lớp 4.

Chưa tới một tuần các thầy cô ở lớp 4 đã biết Lâm Đống Triết.

Chả là lớp ba đã bắt đầu học viết bài luận.

Trang Tiêu Đình và Lâm Đống Triết nhảy vọt qua lớp 3 nên không trải qua việc luyện viết này vì vậy giáo viên lớp 4 để hai đứa viết một bài văn nhằm mục đích đánh giá năng lực của cả hai.

Đề bài là《 ba em 》.

Cô giáo nhận được hai bài văn với ngôn ngữ và phong cách khác nhau.

Nhưng dù khác nhau thì rõ ràng cả hai đứa đều đang viết về một người ba chung, “Ba em là giáo viên cấp ba……”

Lâm Đống Triết vinh hạnh nhận được một trận đòn lên bờ xuống ruộng từ người cha ruột thịt của mình là Lâm Võ Phong.

Trong sân nhỏ gà bay chó sủa, một người ít khi tức giận như Lâm Võ Phong lúc này cũng không nhịn được lấy cái chổi đánh Lâm Đống Triết một trận nên thân, “Dám chép bài này, còn dám chép bài nữa không?!”

Tống Oánh đứng ở một bên mắng, “Con dám chép bài của Đồ Nam à? Chép toán thì cũng thôi đi nhưng đến văn cũng chép là sao? Mà đã chép thì cũng thôi đi nhưng sao lại chép y nguyên cả cái bài《 ba em 》nữa hả?!”

Lâm Võ Phong rít gào, “Con chép văn của Đồ Nam rồi còn dám nộp chung một lượt với Tiêu Đình nữa hả?!!!”

Tống Oánh giận quá thể, “Mẹ tới văn phòng thấy các thầy cô đều cười rũ ra.

Người hiểu thì biết là con chép bài, người không biết còn tưởng là mẹ lấy chồng lần hai, con trai cũng sắp đổi họ luôn rồi.

Võ Phong, đánh mạnh hơn cho em.”

Lâm Đống Triết khóc cực kỳ thương tâm, “Cô giáo bảo viết văn, con làm gì biết viết nhưng đi hỏi hai người thì chẳng ai để ý tới con.

Mẹ chỉ lo xem TV, ba ba thì ngủ.”

Lâm Võ Phong cầm cái chổi nhưng đánh không nổi nữa.

Lâm Đống Triết vừa thấy có hiệu quả là lập tức rống to, “Chú Trang thường xuyên giảng bài cho anh Đồ Nam và Trang Tiêu Đình còn hai người chả bao giờ quản chuyện học của con hết.”

Hoàng Linh ngồi trong nhà mình nhịn cười đến run rẩy, “Đống Triết nói lời này còn đáng thương hơn đứa nhỏ thất học.”

Trang Đồ Nam thì kinh hồn táng đảm, sợ Lâm Đống Triết không chịu được tra tấn sẽ tiết lộ vụ bọn họ kết phường cho đám nhỏ khác chép bài lấy tiền đi thuê truyện.

Đêm đó, Lâm Võ Phong tới nhà họ Trang trả đồ —— chính là sách bài tập của Trang Đồ Nam mà anh lục soát được từ phòng Lâm Đống Triết.

Lâm Đống Triết “nhận Trang làm cha” khiến Lâm Võ Phong nhìn thấy Trang Siêu Anh cũng xấu hổ.

Hoàng Linh vội gọi anh vào ngồi và nói, “Kỹ sư Lâm, trẻ con chép bài tập cũng bình thường, anh đừng để trong lòng……, ha ha ha ha ha ha……”

Cô cười chảy nước mắt, “Ha ha ha ha ha, tôi không nhịn được, hôm nay Tiêu Đình về nhà kể chuyện này thế là tôi vẫn nhịn cười tới tận giờ.”

Cô không kiêng nể gì mà cười một lúc lâu mới dừng lại, “Kỹ sư Lâm, anh chưa ăn cơm chiều đúng không? Trong nhà còn mấy cái màn thầu, để tôi mang lên cho anh ăn lót dạ.”

Hoàng Linh vừa cười thì Lâm Võ Phong cũng bớt xấu hổ hơn mà lắc lắc đầu, “Tôi và Tống Oánh đều ăn rồi.”

Hoàng Linh vẫn nhịn cười nói, “Anh và Tống Oánh đều ăn rồi nhưng Đống Triết còn chưa ăn, để tôi đi đưa cho thằng bé hai cái màn thầu.”

Trang Siêu Anh nói với Hoàng Linh, “Em đi lấy chai bia, anh muốn uống mấy chén với kỹ sư Lâm.”

Hoàng Linh bưng một bát màn thầu đi Lâm gia.

Trăng sáng treo cao, gió lạnh phơ phất, Lâm Võ Phong và Trang Siêu Anh bưng ghế nhỏ, cầm cốc thủy tinh ngồi trong sân uống bia.

Lâm Võ Phong một ngụm uống hết nửa cốc sau đó cười khổ nói, “Tôi còn bảo anh phải kiểm tra nhật ký của Đồ Nam, còn tôi thì về sau có khi phải kiểm tra cả bài văn của con trai mất.”

Trang Siêu Anh cầm chai bia trên mặt đất và rót đầy cốc cho Lâm Võ Phong, “Kỹ sư Lâm, có chuyện tôi vẫn nghẹn trong lòng thật lâu.

Tôi và Hoàng Linh còn lén thảo luận, hôm nay tôi cũng muốn hỏi anh một chút.”

Lâm Võ Phong sửng sốt, “Chuyện gì thế? Thầy Trang cứ nói.”

Trang Siêu Anh sắp xếp ngôn từ và châm chước nói, “Hôm nay Đống Triết nói anh không kiểm tra bài tập của thằng bé thế là tôi vẫn luôn thấy khó hiểu.

Anh là sinh viên, là người có bằng cấp cao nhất trong tất cả mọi người ở đây, nghe nói anh cũng là người nắm nghiệp vụ nòng cốt trong xưởng……, có khi tôi nghe anh nói chuyện phiếm với Đồ Nam thì không thể không bội phục tầm mắt của sinh viên đúng là không tầm thường.”

Trang Siêu Anh rất thành khẩn hỏi, “Anh từng kiến nghị để Nhất Minh đi bày quán, lại giúp Hướng Dương vào xưởng, tất cả đều thể hiện tầm nhìn xa của anh.

Nhưng sao đụng tới bài vở của Đống Triết anh lại hời hợt như vậy?”

Lâm Võ Phong giật mình đáp, “Tôi chỉ muốn để thuận theo tự nhiên thôi, không có chuyện tôi không để bụng.”

Trang Siêu Anh không tán thành, “Bọn nhỏ đều ham chơi, người lớn phải đóng vai phản diện mới được.

Người lớn coi trọng học tập thì đám nhỏ mới coi trọng, nếu không tụi nhỏ sẽ tìm mọi cách để chơi.

Tiêu Đình còn nhỏ nên tôi cũng không coi trọng thành tích của con bé cho lắm nhưng tôi vẫn thường xuyên kiểm tra bài tập.

Đó là cách tôi nói với con bé rằng ba ba rất coi trọng việc học của nó.”

Lâm Võ Phong nghe tới đây thì cũng hiểu và chuyển sang trầm mặc uống bia.

Trang Siêu Anh lập tức hóa thân thành chủ nhiệm giáo dục, “Học tập giống như đi ngược dòng nước, chúng ta phải nhân lúc bọn nhỏ còn chưa kịp phản ứng mà giúp tụi nó hình thành thói quen học tập tốt đẹp.

Nếu không chờ tụi nó lớn hơn làm gì chịu nghe cha mẹ nữa.”

Lâm Võ Phong nửa tin nửa ngờ, “Không đến mức ấy chứ.”

Trang Siêu Anh thầm nghĩ, “Đừng nói tương lai, hiện tại Đống Triết cũng có nghe lời anh đâu.”

Nghĩ thì nghĩ thế nhưng Trang Siêu Anh vẫn tiếp tục tận tình khuyên bảo, “Tôi chỉ học trung cấp vì thế luôn thấy tiếc vì lúc còn trẻ không có nhiều cơ hội học tập.

Hiện tại bọn nhỏ có cơ hội học tập thông suốt quả là tốt!”

Lâm Võ Phong buông cốc bia, “Thầy Trang, tôi hiểu ý của anh, nhưng có vài lời……”

Trong phòng Lâm Đống Triết truyền đến tiếng nghẹn ngào và tiếng khuyên giải an ủi.

Nghe tình huống thì có vẻ là Lâm Đống Triết đang khóc lóc kể lể còn Hoàng Linh và Trang Đồ Nam đang an ủi.

Lâm Võ Phong nói, “Thầy Trang, lúc Nhất Minh và Hướng Dương tới chúc tết anh có nhắc tới chuyện em gái mình vì đã học trung cấp, có công việc nên không thể về Tô Châu……”

Lâm Võ Phong trầm giọng nói, “Tôi là sinh viên khóa 65 nhưng chỉ chính thức học đại học được một năm còn sau đó cực kỳ rối loạn.

Sau khi tốt nghiệp tôi được phân tới đây.

Bản thân tôi học máy móc, xuất thân lại tốt nên được phân tới nhà xưởng.

Tôi có một người đồng hương thành tích tốt hơn tôi nhiều, lại học chuyên ngành tàu ngầm nhưng xuất thân không tốt nên bị phân tới một nơi khỉ ho cò gáy nghèo nhất tu sửa đường xá.”

Trang Siêu Anh hỏi, “Hiện tại thì sao?”

Lâm Võ Phong nhấp một ngụm bia và nói, “Anh ấy vẫn ở đó, hơn nữa công việc đó là được phân công, bản thân anh ấy không phải thanh niên trí thức nên không hề có chuyện được về thành phố.

Có lẽ cả đời này anh ấy sẽ phải sống ở đó.”

Giọng Lâm Võ Phong mang theo bao nhiêu là chua xót, “Mà tình huống như thế không phải ngoại lệ đối với thế hệ của chúng tôi, nói đúng ra thì đa phần đều là như thế.

Em gái anh còn được phân tới bệnh viện, còn đám sinh viên tốt nghiệp bọn tôi càng học mấy ngành tinh hoa càng không có chỗ nào để đi.

Đa phần đều bị phân tới nông trường hoặc mỏ than, tốt hơn chút thì tu sửa loa ở trạm phát thanh, tệ hơn thì sửa đường xá, đào than đá.

Hơn nữa một đi chính là cả đời, không thể có chuyện quay về.”

Lâm Võ Phong nói, “Một là mệnh, hai là vận, ba là phong thuỷ, bốn là tích âm đức, năm là đọc sách.

Tôi cảm thấy đọc sách có khi còn chẳng đáng được xếp thứ năm ấy.”

Trang Siêu Anh không còn lời gì để nói.

Lâm Võ Phong vẫn tiếp tục, “Tống Oánh học hết cấp ba nhưng tiền lương cũng xấp xỉ tôi.

Mấy đứa em trai em gái của tôi đều chỉ học hết tiểu học nhưng hiện tại chính sách tốt, tụi nó lại cần mẫn vì thế đều sống không tồi.

Vì vậy tôi cũng không muốn bắt buộc Đống Triết nhất định phải đọc sách.”

Lâm Võ Phong cầm cái cốc và uống hết bia trong đó, “Thầy Trang, cảm ơn anh đã khuyên tôi.

Những lời này nếu không phải bạn bè chân tình thì sẽ không nói.

Tôi cảm ơn anh.”

Trang Siêu Anh nói, “Kỹ sư Lâm, tôi lại khuyên anh một câu: xưa đâu bằng nay.”

Lâm Võ Phong không hề lên tiếng nữa.

Lâm Võ Phong nghe được lời Trang Siêu Anh khuyên bảo và quyết định quan tâm chuyện bài vở của Lâm Đống Triết nhưng anh quen làm người cha hiền rồi, trong lúc nhất thời không biết phải điều chỉnh thế nào.

Trong lúc anh còn chưa nghĩ được kế sách vẹn toàn thì Trang Đồ Nam đã làm đầu tàu gương mẫu mà xông lên dạy dỗ Lâm Đống Triết viết văn.

Trang Đồ Nam cảm kích Lâm Đống Triết nghĩa khí vì đã không bán đứng mình.

Cậu nhóc kia đúng là uy vũ bất khuất, dưới đòn roi của cha ruột vẫn không bán đứng đồng đội, tuyệt đối che giấu chuyện bọn họ kết phường bán bài tập cho đám trẻ con khác.

Vì thế Trang Đồ Nam quyết tâm giúp cái đuôi nhỏ của mình vượt qua cửa ải viết văn.

Lâm Võ Phong sợ tổn thương tình cảm cha con còn Trang Đồ Nam lại không hề có tâm lý lo trước lo sau đó, hoàn toàn không sợ tổn thương tình cảm anh em.

Không phải Lâm Đống Triết chưa học viết văn sao? Vậy thì dạy thôi.

Vào buổi chạng vạng của thứ sáu hàng tuần cậu sẽ để Trang Tiêu Đình dành mười phút giảng giải điểm mấu chốt trong viết văn cho Lâm Đống Triết.

Không phải Lâm Đống Triết chưa từng viết văn sao? Vậy thì viết thôi.

Sau khi giảng giải xong cậu sẽ giam đứa nhỏ trong phòng bắt viết.

Không phải Lâm Đống Triết không nghĩ được gì nên viết lan man hết bài này tới bài khác sao? Vậy thì sửa thôi.

Cậu cứ sửa mãi sửa mãi.

Không phải Lâm Đống Triết không muốn viết văn sao? Vậy thì đánh!

Phương pháp dạy học bạo lực của Trang Đồ Nam làm cho Lâm Võ Phong có cơ hội làm nhân vật chính diện, dùng lời lẽ ôn tồn nhỏ nhẹ để đề bút sửa bài văn cho con trai.

Trang Đồ Nam dùng thủ đoạn lôi đình còn Lâm Võ Phong lại như mưa xuân thấm đất.

Hai vị tôn thần cương nhu kết hợp, một người vai phản diện một người vai chính diện cùng giúp Lâm Đống Triết đuổi kịp tiến độ lớp 4.

Tết năm 1980 ước nguyện mộc mạc chân thành của Tống Oánh là ăn ít lặc lè ăn nhiều thịt đã thành hiện thực.

Tới gần Tết Âm Lịch quốc gia mở cửa cung ứng thịt lợn tại các thành phố lớn, coi như phúc lợi cho người dân.

Bọn họ không cần phiếu thịt cũng có thể tùy ý mua sắm thịt lợn.

Đám nhỏ ba nhà cuối cùng cũng không cần dậy sớm đi xếp hàng cướp thịt nữa.

Tống Oánh mua thịt ba chỉ làm cải mai khô kho thịt, nhà họ Trang làm món thịt rán, nhà họ Ngô làm sườn xào chua ngọt.

Ba nhà góp đồ ăn ngày tết thế là mâm cơm tất niên nhìn cực kỳ khả quan.

Ngoài chuẩn bị món ăn ngày tết Tống Oánh và Hoàng Linh còn mua thêm ít thịt làm lạp xưởng.

Từng cây lạp xưởng treo trên giá lặc lè, trong mắt Tống Oánh thì lạp xưởng đẹp hơn lặc lè rất nhiều.

Mùa xuân vừa qua đã có thêm bao nhiêu món ngon đánh vào thần kinh của đám người quanh năm thiếu ăn.

Tô Châu là thành cổ, từ xưa đã là trung tâm thương nghiệp và nút giao thông quan trọng của Giang Nam vì thế nơi này phồn hoa, giàu có và đông đúc.

Người Tô Châu cũng rất chú ý trong việc ăn, mặc, ở, đi lại.

Có rất nhiều cửa hàng bán đồ ăn ngon lâu đời, nhưng mười mấy năm trước bọn họ đều lục tục đóng cửa, không có cái nào may mắn thoát được.

Qua nhiều năm mấy cửa hiệu có lịch sử cả trăm năm kia lặng lẽ mở lại.

Hương vị quen thuộc lại lần nữa lan ra trong những con phố hẻm, kí.ch thích hồi ức và nước miếng của đám dân chúng quanh đó.

Đã trả xong tiền TV vì thế trên người Tống Oánh nhẹ nhàng hơn nhiều.

Cô hào phóng mang cả nhà đi ăn bánh bao chiên.

Lâm Đống Triết ăn đến độ miệng bóng nhẫy sau đó vui vẻ phấn chấn trở về khoe khoang với các bạn nhỏ thật lâu.

Tống Oánh thích trang điểm lại thích ăn ngon nên cô cũng thử học phối nhân, học chiên một nồi bánh bao và tặng nhà họ Trang nửa nồi.

Bánh này được mọi người hoan nghênh nhiệt liệt.

Đầu hẻm và chợ cóc đều có mấy hàng rong bán điểm tâm thế nên ngẫu nhiên anh em nhà họ Trang và Lâm Đống Triết sẽ được ăn bánh hoa mai.

------oOo------

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio