Niệm Tiên Quyết

chương 121: giết nàng?

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Tu luyện Công Pháp là như thế.

Cuộc sống cũng toàn điều tệ hại là như vậy.

Bá Thiên Vũ sớm đã biết tất cả.

Và khi có được hơn năm sống của Khương Dịch, hắn lại càng biết rõ hơn về mọi thứ.

Nhưng…

Vẫn là câu sủa đó của hắn thôi, “nó có liên quan gì đến bố sao?”

Ờ, thằng điếm này chơi Niệm Tiên Quyết, xài Niệm Lực nên đúng là mấy thứ kia đều không thể áp dụng lên người hắn. Hắn cứ “cường hóa” một cái là xong, tất cả đều easy vô cùng.

Đúng là… đcm con chó mắc dạy.

Quay trở lại chính sự.

Trở thành Linh Nhân cảnh, Bá Thiên Vũ tất nhiên cũng cần một loại công pháp Hỏa hệ để tu luyện. Bất quá lão già Khương Dịch lại là người sở hữu Kim hệ nên thật xin lỗi hắn, hắn phải tự nổ lực đi tìm rồi.

Bá Thiên Vũ chợt nghĩ.

“Đi tìm công pháp Hỏa hệ? Tại sao bố phải đi tìm?”.

Thì tại vì lão già Khương Dịch không có công pháp Hỏa hệ, mà dù có thì nó nằm ở trong giới nhẫn mẹ rồi. Chẳng lẽ thằng mắc dạy mày có tính nhẫn nại, chờ bản thân đạt đến Quân Cảnh mới tu luyện công pháp?

Nếu đúng là vậy thì mày bị điên rồi con ạ!

“Này, này, sao lại nói bố như thế. Bộ đã quên bố là ai rồi hay sao?”

“Để bố nói cho mà biết. Công pháp là do con người tạo ra, vậy thì nó nhất định phải có nguyên lý riêng biệt của nó nên mới được chia thành năm đẳng Hoàng, Huyền, Địa, Thiên, Thánh và ba phẩm Hạ - Trung – Thượng”.

“Tìm hiểu nguyên lý trong nó để biết rõ đến căn nguyên. Từ đó tạo ra cho mình một loại công pháp đặc thù, chỉ giành riêng cho bản thân tu luyện chính là việc bố sẽ làm”.

“Trong ký ức của lão già Khương Dịch chưa từng học qua công pháp Hỏa hệ, nhưng có đọc qua vài loại công pháp Kim hệ, trong đó còn có một quyển Thiên cấp thượng đẳng mà lão vẫn đang tu luyện cho đến tận bây giờ. Việc phân tích, tìm hiểu công pháp Kim hệ để tạo ra công pháp Hỏa hệ, tựa như tìm hiểu động cơ máy cày để tạo ra động cơ xe hơi chính là sở thích của bố đấy, hiểu chửa?”.

!!!

Người vô hình thứ nhất: @@! (lập tức lau mồ hôi hột đang chảy xuống trên trán).

Người vô hình thứ hai: … (cứng đờ mặt, chẳng thể nói được gì).

Người vô hình thứ ba: flạp flạp fạp flạp… (vỗ tay với vẻ mặt mày là ai, tao không quen biết mày, mày đi ra đi).

Sau đó cả ba thằng:

ĐCM, VÃI LÒN!

Trình độ như thế thì mày lên sao hỏa mà sống với mấy anh xúc tua, sống dưới đây làm con kẹt cho chật đất!

Đéo thể tin được! Hư cấu đạt đến đẳng cấp “vô cực”!

Nhưng mà…

Nếu như vậy thì trong khoảng thời gian mày tìm hiểu, sáng tạo công pháp Hỏa hệ của riêng mày, kẻ địch tìm đến với đủ loại công pháp Hoàng, Huyền, Địa, Thiên, Thánh cấp thì mày lấy cái quần gì ra đánh đấm với người ta?

“Ngoại trừ Đại Đế cảnh lâu năm ra thì có lẽ rất ít người biết được. Nhân Hình Dị Tướng vốn dĩ không phải thứ để trưng, mà nó là một loại sức mạnh khác của những người được chọn, nếu biết sử dụng nó kết hợp vào trong chiến đấu thì chiến lực là vô cùng bá cháy, vượt xa cả Công Pháp chứ chả phải chuyện đùa. Đó cũng là lý do vì sao lão mặt nhồn Cự Bặc Tiên Ông lại bảo bố chỉ cần tung mấy chiêu cào cấu như Hổ thì bố sẽ trở thành một thằng vô địch trong cùng cấp”.

“Lão già Khương Dịch này có dị tướng là một thanh kiếm, lão cũng đã biết cách sử dụng nó dù là không mấy cao siêu lắm vì mãi đến năm tuổi lão mới biết và tập luyện. Nhưng một khi thứ gì đó đã rơi vào tay của bố thì cứ tin đi, nó sẽ rất nhanh trở thành một thứ vô cùng hư cấu”.

“Đó là lý do bố không thèm tu luyện công pháp lúc này. Chứ không thì bố cũng đâu khùng đến vậy, muốn bản thân được chết sớm trong khi mới dứt được có bốn em xinh tươi, vẫn còn hàng ngàn, hàng triệu em với đủ kiểu dáng vẻ, biểu cảm, hương sắc đang chờ đợi bố thưởng thức, nhè nhẹ ăn từng miếng, cắn từng chút một”.

“Ở bên thế giới kia. Bố thèm gái chết mịa nhưng lại không muốn chơi vì con gái ở đó mới , tuổi là nát mẹ rồi, đến năm tuổi thì bím đã thâm thì, hai cái mép giống như mào gà vậy, trông rệu rã, nhão nhẹt còn hơn cả bà già, mới tách háng ra nhìn thấy là thằng nhỏ yếu liền, sức đâu nữa mà chơi. Còn ở bên thế giới này, mấy em gái lúc nào cũng hết tu luyện thì cũng tu luyện, giống mấy ông thầy tu tối ngày trốn trong phòng tụng kinh, có biết chuyện nam nữ, chịch, xoạc là gì đâu, thành ra khi vừa tách háng mấy ẻm ra, nhìn bím một cáiiiii thôi là không thể ngậm được mồm luôn, nước dãi cứ trào, trào ra xối xả, con chim cu dựng như cột điện ngàn năm, dù là thiên thu đã trải qua vẫn không ngã”.

“Chưa kể. Mấy ẻm từ nhỏ đã tắm trong hương hoa, tắm trong linh thảo thơm ngát nên cơ thể bị ám mùi, thơm ngào ngạt, thơm một cách tự nhiên chứ không hề xài ba cái mỹ phẩm nước hoa toàn chất hóa học. Ở bên kia, lè lưỡi liếm một cái thì cẩn thận bị ung thư vì son phấn, còn ở bên đây mà lè lưỡi liếm một nhát là liếm hoài, liếm liên tục, liếm đến nỗi mà không biết từ khi nào cái đầu đã nằm trong háng mấy ẻm, mút chùm chụp, còn mấy ẻm thì dùng chân kẹt đầu mày lại, hai tay đè đầu mày xuống, không cho cái miệng của mày rời đi cho đến khi nàng bắn nước ngập mặt mày”.

Ba thằng vô hình: @@. Anh ăn gì để em cúng ạ?

Trình anh ghê quá rồi!

Thế anh không sợ mấy nữ nhân của anh sẽ đấu đá nhau hoặc đau buồn vì anh có nhiều nữ nhân bên cạnh hay sao?

“Yên tâm. Con củ liềng Bạch Cổ Hi sẽ lo giúp bố chuyện đó”.

Đậu xanh, con đó mới là vấn đề nan giải nhất đó anh ơi. Nó sẽ giết anh, nó sẽ giết luôn mấy con ghệ của anh nếu nó biết chuyện!

Anh chết chắc rồi!

“Á đù, nói mới nhớ! Thôi xong tôi rồi!!!”.

Bá Thiên Vũ thoáng lau mồ hôi trên trán. Hắn tháo chiếc giới nhẫn mà Khương Dịch để lại ra, tiến đến bên cạnh Đào Ánh Vân, đeo chiếc nhẫn vào tay nàng rồi trầm giọng, nói.

- Ta biết nàng vẫn đang tỉnh, luôn nhìn ta với một ánh mắt đầy căm hận và cay độc khi ta đột phá Linh Nhân cảnh. Ta cũng biết ta đã làm điều không đúng với nàng nên lời xin lỗi là điều vô nghĩa. Tuy vậy ta vẫn sẽ nói…

- Ta xin lỗi.

Đào Ánh Vân không hề phản ứng, đôi mắt nàng vẫn nhắm chặt như người đã ngủ.

- Đây là giới nhẫn của sư tôn ta, một vị Đại Đế cảnh để lại cho ta trước khi người qua đời. Nay ta trao nó lại cho nàng, là lời khẳng định nàng là nữ nhân của ta. Mong nàng hãy nhớ, khi nào trở thành Quân Cảnh mới có thể sử dụng nó vì bên trong có chứa rất nhiều thứ nguy hiểm.

- Ta chắc chắn sẽ đến Đào Hoa Phái tìm nàng, chờ ta.

Phừng!

Nói rồi, bàn tay hắn lập tức xuất hiện một ngọn lửa màu xanh lục, nó tuy không tỏa ra nhiệt độ nóng rực như những ngọn lửa khác nhưng lại rất hừng hực, đậm đặc cứ tựa như khói độc nghìn năm tích tụ thành.

Hắn đặt bàn tay này lên đầu nàng, đưa ngọn lửa xanh ấy bao phủ lấy cơ thể nàng.

Lúc này đôi mắt nàng mới chảy xuống hai hàng lệ, nàng cất tiếng cay đắng lại cũng không kém phần oán hận, đau khổ.

- Ngươi sẽ giết ta?

Hắn không trả lời, cũng không giải thích mà chỉ nói.

- Nàng đừng suy nghĩ nhiều, hãy yên tĩnh ngủ một giấc thật sâu…

Phừng!

Ngọn lửa bao phủ Đào Ánh Vân, đưa ý thức nàng rơi vào bóng đêm tĩnh lặng.

Cũng cùng lúc đó, tại bên ngoài cổng nam của trấn. Tên nam tử dẫn đầu nhóm hắc bào nhân đang nhìn vào đạo cụ chiếc gương, thấy chấm đen bỗng nhiên biến mất thì liền cười nhạt.

- Chúng đã thành công, ả ta đã chết.

///

Cảm tạ XiaoTnt, Findlov, laohacvip ủng hộ mình các kiểu.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio