Niệm Tiên Quyết

hổ đấu (2)

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Đoàng đoàng đoàng!

Uỳnh!

Lôi Long khổng lồ lao xuống, theo sát bên cạnh là hàng trăm tia sấm oanh kích vào mặt đất, bao phủ xung quanh Bá Thiên Vũ.

Mặt đất rạn nứt như mạng nhện, khắp nơi đã chằng chịt những lỗ to, nhỏ còn lốm đốm màu lôi lực.

GROỐONG!

Lôi Long hủy diệt ngày càng đến gần.

ÙNG!

Đại địa dưới chân Bá Thiên Vũ lún càng mạnh xuống. Uy áp tỏa ra từ Lôi Long tăng cao, dường như đã có thể dễ dàng đè bẹp bất cứ một ai trong tầm ngắm.

Bá Thiên Vũ đứng tại trung tâm uy áp, cơ thể hắn bị một loại sức mạnh kỳ dị khóa cứng, trên vai như gồng gánh sức ép của cả một ngọn núi lớn nặng ngàn vạn tấn đè ép, nhưng vẻ mặt hắn vẫn luôn luôn bình tĩnh, không hề nhăn nhó dù chỉ một chút.

Bởi hắn rõ, hắn nên làm gì, đang ở tình thế nào.

GRÀOOO!

Lôi Long từ trên cao đâm mạnh xuống đại địa, hoàn toàn nuốt trọn Bá Thiên Vũ.

ĐÙNGGGG!

Một vụ nổ lớn, tràn ngập lôi lực và lôi sát bạo vang.

Mặt đất lập tức rung rẩy.

Khung cảnh trở nên sáng rực.

Âm thanh rít gào vang vọng.

Không gian tràn ngập lôi phong như gió lốc, bạo tạt mọi thứ…

Cho đến khi ánh quang phai mờ, mặt đất hiện ra một cái hố lớn còn cháy rực mùi lôi sát, cũng là nơi Bá Thiên Vũ đã từng đứng để gồng gánh sức ép đến từ Lôi Long.

Phong Vân Lôi vẫn đứng ở chỗ cũ, hắn chưa bao giờ rời khỏi nơi ấy dù chỉ nửa bước chân, vỗ tay khen ngợi không thôi với thiếu niên không thể thấy đôi mắt vẫn đang đứng rất vững vàng cách hắn tầm thước, đôi chân cũng giống hắn, chưa từng di chuyển.

- Tốt, rất tốt!

- Chúng ta đều lần đầu tiên đến với Hạ giới, số năm có mặt ở Hạ giới cũng xem như bằng nhau. Ta cứ ngỡ ngươi không đủ năng lực để thích nghi được với những khả năng có thể làm được của bản thân ở hiện tại, chưa hiểu hết được quy tắc sức mạnh, hệ thống tu luyện của Hạ giới. Thế nhưng có vẻ ta đã lầm, ngươi thật sự đúng là người ta đang tìm kiếm trong cuộc đời này, là ngày nhớ đêm mong, vô cùng vô tận.

Bá Thiên Vũ nhẹ phất tay, một làn gió nhẹ khuếch tán ra xung quanh, đưa cảnh vật đổ ngã, mặt đất vỡ nứt, kể cả cái hố to lớn, sâu hơn trăm thước kia tan biến, trả lại hiện thực vốn có của nó. Hắn bình đạm đáp.

- Ta cũng vậy, luôn hy vọng ngày này sẽ đến, ta lại gặp được ngươi…

Ba từ “người bạn cũ”, hắn chỉ đành để trên môi chứ không nói.

Từ khi xuất hiện cho đến giờ, Bá Thiên Vũ và Phong Vân Lôi luôn luôn đứng tại nơi ấy, giữa hai người chưa từng xảy ra bất cứ một trận chiến nào trong thực tế.

Những thứ vừa rồi diễn ra, tất cả đều nằm ở một không gian ảo, nơi do chính hai người đồng nhất tạo thành. Tổn thương cơ thể trong đó cũng là tổn thương bên ngoài, nhưng địa hình tổn hại trong đó lại không phải địa hình bên ngoài.

- Ta đã giới thiệu xong, giờ đến phiên ngươi. Xin mời.

Phong Vân Lôi cười mời.

Bá Thiên Vũ cũng bắt đầu trích dẫn thông tin của bản thân. Tuy nhiên hắn không hề giống với Phong Vân Lôi, vừa đánh vừa nói, suy diễn ra vô số chiêu thức tấn công đến kẻ địch. Một con Hổ luôn đề cao tính thực dụng như hắn, hắn tự hiểu dù bản thân có xuất ra bao nhiêu chiêu thức đi chăng nữa thì đều trở nên vô dụng đối với Phong Vân Lôi.

Hắn không muốn phí thời gian một cách vô bổ chỉ để làm màu, làm mè.

Hắn vẫn duy trì tư thế lãnh đạm đến trầm lặng của mình, nói.

- Ta sinh ra không có thiên phú như bao người, nói là phế vật thì không đúng, dưới bình thường một chút hẳn không sai. Mọi thứ ta có đều trở nên thua thiệt hơn rất nhiều so với người khác. Nhưng thật may mắn, ta có cơ duyên ngay lúc tuyệt vọng nhất, từ đó trở thành một tồn tại mà không ai dám khinh thường

- Cuộc đời ta trải qua không nhiều thăng trầm. Chỉ là tiện ta đồ diệt tộc nhân, ra tay sát hại vợ mình, và cuối đời thì bị em trai giết chết, giờ may mắn được sống lại ở Hạ giới.

Đồng lúc này, hai tấm phong thư từ trên cao bỗng đáp xuống, lơ lửng trên đầu hai người. Một âm thanh hùng hồn cũng lập tức truyền thẳng vào não họ.

“Ngươi có thời gian một giờ để đi đến nơi vắng vẻ. Nếu không, tất cả mọi người xung quanh ngươi sẽ chết!”.

Thế nhưng cả hai đều không hề quan tâm, thậm chí chưa từng chú ý đến nó. Họ vẫn tiếp tục việc họ đang làm.

- Ta từng có một người bạn, hắn cũng như ngươi tu luyện sức mạnh Hồng Hoang Hỗn Độn. Nói chính xác thì hắn chính là THẦN đầu tiên, người đã khai sáng ra sức mạnh Hồng Hoang Hỗn Độn.

- Hai chúng ta gặp nhau khi đã lớn tuổi với một người là kẻ sinh ra đã có tất cả mọi thứ, đến đâu cũng là người chiến thắng, chưa từng bại trận nên luôn mang gương mặt quá mức tự tin đến đỗi bị người xem là kiêu ngạo, còn một người vì cuộc sống đưa đẩy, trải qua muôn ngàn khó khăn, đau khổ nên tâm hóa đen, vô cùng tàn nhẫn và độc ác chỉ để đạt được thứ mình muốn.

- Có người nói hắn là hiện thân của Chân Long, kẻ đứng trên cao nhìn xuống vạn vật. Còn ta là Chân Hổ, kẻ luôn dùng tất cả sinh mệnh để đối chọi với trời cao. Hai chúng ta như nước với lửa, gặp nhau ắt chỉ có chiến chứ không bao giờ có bình thản, umg dung nói chuyện như bao người.

- Và thực tế cũng không khác lắm so với lời họ. Ta và hắn đúng là có đánh nhau khi gặp mặt, nhưng đánh nhau không chỉ đơn thuần là bằng sức mạnh, mà còn là những cuộc chơi đầy thú vị, những chuyến phiêu lưu chết chóc, những cuộc tán gái ngáo cần (nghĩa là hai thằng giả ngu để tán gái), và còn vô số những cuộc thi tương tự. Có thể nói, hai chúng ta vừa là bạn, vừa là kẻ thù, cũng vừa là anh em cùng chung hoạn nạn.

- Bất quá cuộc vui nào cũng đến lúc phải tàn. Kể từ khi ta có được Sinh Mệnh Hỏa, hắn đã biệt tích và chết ở một nơi nào đó ta không rõ. Ta không tận mắt thấy cái chết của hắn, nhưng ta cảm nhận được điều đó.

Phong Vân Lôi bỗng mang theo nụ cười giễu cợt.

- Chứ không phải do ngươi dùng Sinh Mệnh Hỏa giết chết hắn hay sao? Diệt tộc, giết người yêu, chuyện tán tận lương tâm gì ngươi còn không thể làm?

Bá Thiên Vũ nhạt lời.

- Ngươi nghĩ thế nào đều được, ta sống không màn miệng lưỡi thế nhân mà chỉ vì tâm, tâm ta thế nào, ta tự biết. Còn bây giờ…

Xung quanh Bá Thiên Vũ, vũ bão xuất hiện.

GRỪUUUU!

Từ cơ thể hắn, một loại khí vô hình trong mắt người quan chiến nhưng lại hữu hình trong mắt kẻ địch thoát ra, nhanh chóng huyễn hóa thành một con đại Hổ dữ tợn bao trùm lên người hắn, nhe năng, nhăn mặt, nhăm nghe về phía con mồi Phong Vân Lôi.

- Một trận chiến thật sự!

Một loại áp lực cũng lập tức men theo ánh mắt săn mồi của con Hổ điên, khóa cứng cơ thể Phong Vân Lôi, và nếu như đây không phải là Phong Vân Lôi, một Chân Long thì có lẽ người đang trong tầm ngắm của con hổ đã phải mềm nhũng cơ thể vì trong mắt họ, con Hổ này quá mức khổng lồ, dường như là bao trùm cả bầu trời, còn họ chỉ nhỏ bé tựa một hạt cát giữa bình nguyên.

GRỐOONG!

Cũng tương tự Bá Thiên Vũ, từ cơ thể Phong Vân Lôi, một con rồng uy nghiêm, hùng vĩ, to dài như chạm đến vô tận xuất hiện, quấn quanh lấy cơ thể Phong Vân Lôi, gầm rống về phía những kẻ dám khinh nhờn trước mặt hắn.

Áp lực từ nó tỏa ra va chạm với áp lực đến từ con Hổ, cả hai đều hóa hư vô, tan biến.

Phong Vân Lôi dù đã nghiêm nét mặt nhưng môi vẫn luôn luôn cười ngạo nghễ, tự tin tuyệt đối, nói.

- Ta luôn sẵn sàng cho giây phút này. Thế, ngươi không định dùng Sinh Mệnh Hỏa trong người ngươi?

Bá Thiên Vũ nhất tiếng khẳng định.

- Nàng không phải một món vũ khí. Nàng là vợ ta, người ta vĩnh hằng yêu thương nhất cuộc đời!

- Nếu ngươi thật sự là kẻ kế thừa ý chí Chân Long của người bạn quá cố, ngươi rồi sẽ hiểu, Sinh Mệnh Hỏa, Tử Sắc Thiên Lôi hay Thần Khí, chúng không phải thứ khiến ta và ngươi mạnh hơn những vị THẦN khác.

Phong Vân Lôi lần đầu tiên dữ tợn nét mặt khi bị Bá Thiên Vũ nói “là kẻ kế thừa ý chí”, bởi đối với một người tự tin như Phong Vân Lôi, mọi thứ hắn đạt được đều là nhờ thực lực của hắn, hắn sẽ vô cùng khó chịu khi có người bảo thần phật đã phù hộ cho hắn. Hắn quát.

- Ta không phải kẻ kế thừa ý chí của bạn ngươi. Ta cũng không cần kẻ ở dưới chân ta nhắc nhở những điều hiển nhiên.

- Hôm nay, lúc này, chỉ có ta sống và ngươi chết!

GRỐNNNG!!!

Phong Vân Lôi đưa thân nhập vào con rồng, hóa thân thành Chân Long gầm thét bay lên bầu trời.

- Ngươi, không thể!

RỪUUUUG!!!

Bá Thiên Vũ cũng lập tức dung nhập thân thể, hóa thân thành Chân Hổ, bốn chân to lớn trụ vững trên đại địa, đôi mắt sắc bén trong gương mặt dữ tợn ngước nhìn trời cao, chờ đợi con mồi ngạo mạn kia lao đến để vồ hạ nó.

Lúc này, thời gian chân chính dừng lại.

Không gian nơi đây trở nên bất động ngoài Long trên trời, Hổ dưới đất.

Thiên – Địa chuyển đổi, trên dưới hóa thành một mặt phẳng nằm ngang dài vô tận.

Chân Long do Thiên sinh – Chân Hổ do Địa dưỡng đối mặt nhau, cùng tiến đến một trận chiến…

Nhưng, kết thúc lại quá nhanh.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio