Ninh Hân Nghiên, Em Phải Về Bên Cạnh Tôi

chương 108: hôn lễ ngọt ngào (hoàn)

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Phuket...

Trên bờ cát trắng trải dọc theo bờ biển đã được trang trí ổn thoả, tuy đơn giản nhưng không thiếu phần sang trọng. Dần đến hoàng hôn, ánh sáng mặt trời từng tia từng tia một chiếu xuống bờ biển xinh đẹp này, từng đoá hoa hồng trắng cũng được điểm tô thêm sắc màu rực rỡ từ ánh chiều tà. Cùng với cảnh đẹp thiên nhiên này thì không thể thiếu âm nhạc. Ở phía bên góc trái sân khấu có một chiếc bục tròn, trên đấy là một cây dương cầm màu trắng lớn và người nghệ nhân piano ấy đang không ngừng hoà tấu những bản nhạc nhẹ nhàng, du dương khiến người khác say đắm. Vì chủ đề của tiệc cưới ngày hôm nay chính là biển cả vì thế các vị khách đến đây đều phải mặc trang phục màu trắng hoặc màu xanh nước biển. Từ thiên nhiên đến con người hoà làm một tạo nên một khung cảnh tiệc cưới tuyệt đẹp và khó phai.

Sau khi chụp ảnh cùng cô dâu và chú rể, tất cả các vị quan khách đều đã ổn định được vị trí của mình, sẵn sàng chờ đợi và tham gia tiệc cưới được mệnh danh là "đáng mong ước" nhất của mọi cặp đôi. Và nhân vật chính ngày hôm nay không ai khác chính là cô dâu Ninh Hân Nghiên và chú rể Âu Trạch Dương. Âu Trạch Dương trước giờ là "người đàn ông vàng" trong giới kinh doanh và trong lòng biết bao nhiêu cô gái. Vừa tài giỏi vừa tuấn tú điển trai khiến ai cũng khao khát. Từ trước đến giờ ngoài tin đồn hôn ước giữa Âu Trạch Dương và tiểu thư Sầm gia Sầm Uyển Đồng thì bất cứ ai cũng không biết được đời tư tình cảm của hắn, đó cũng là đề tài xôn xao dư luận một thời. Rồi đột nhiên tin tức Âu Trạch Dương sẽ tổ chức hôn lễ mà cô dâu không phải là Sầm Uyển Đồng khiến mọi người bất ngờ hơn cả. Nhưng nhìn những tấm hình cưới đặt ở ngoài kia, xét về diện mạo quả thật không thua kém gì Sầm Uyển Đồng, sánh đôi cùng Âu Trạch Dương nhìn hai người thật xứng đôi vừa lứa khiến ai ai cũng ghen tị.

Giờ cử hành hôn lễ cũng đã đến...

Âu Trạch Dương trong trang phục vest đuôi tôm màu đen, áo sơmi trắng với chiếc nơ màu đen lịch lãm bước lên sân khấu, từng bước từng bước đi đến trung tâm, gương mặt không khỏi hồi hộp, căng thẳng hướng về phía lối đi, nơi mà cô dâu chuẩn bị bước vào.

"Hân Nghiên, hôm nay cậu rất xinh đẹp, như một nàng công chúa thật sự vậy."

Vưu Thục Ly trong chiếc đầm trắng bệt vai được thiết kế nổi bật ở phần ngực nhưng lại dần trở nên đơn giản, tinh tế từ phần eo trở xuống, form váy lại có đôi chút rộng rãi một chút phù hợp với người phụ nữ đang có thai. Cô nhìn Ninh Hân Nghiên đứng trước mặt mình, hạnh phúc và cảm động nhìn cô bạn thân. Hôm nay Ninh Hân Nghiên mặc một chiếc đầm cưới màu trắng tinh khiết phần cổ áo trái tim ôm sát khuôn ngực đầy đặn của cô, hai tay áo thiết kế với phần ren mỏng vừa tạo sự kín đáo vừa một chút gợi cảm khiến người đối diện không thể rời mắt. Đuôi váy được làm phồng nhẹ, cả chiếc váy được đính hàng ngàn viên pha lê lấp lánh thu hút mọi ánh đèn sân khấu, đảm bảo ngày hôm nay Ninh Hân Nghiên sẽ là cô dâu xinh đẹp nhất, nổi bật nhất. Phần voan đội đầu dài tầm m được thêu bằng tay tỉ mỉ tên của cô và hắn đan xen lẫn nhau như thể hiện rằng tình yêu giữa họ sẽ mãi kéo dài đến tận cùng không thể tách rời. Lớp trang điểm nhẹ nhàng nhưng vẫn tôn lên được nét đẹp thuần khiết của cô, mái tóc dài được búi gọn gàng, trên đỉnh đầu còn đội một chiếc vương miện do chính tay Ninh Hân Nghiên thiết kế. Hôm nay, Ninh Hân Nghiên chính là nàng công chúa xinh đẹp nhất, lộng lẫy nhất và hạnh phúc nhất. Nàng công chúa ấy sẽ bước vào lễ đường, sánh đôi cùng với chàng hoàng tử của đời mình, cùng nhau viết nên một câu chuyện tình yêu đẹp đẽ đáng ngưỡng mộ này.

"Cảm ơn cậu.", Ninh Hân Nghiên ôm lấy Vưu Thục Ly, xúc động nói.

"Tớ tin Âu Trạch Dương sẽ là người đàn ông đem lại cho cậu hạnh phúc. Hãy sống vui vẻ và hạnh phúc nhé người bạn thân của tớ."

Ninh Hân Nghiên là một cô gái tốt, sau bao nhiêu biến cố xảy ra cô xứng đáng nhận được hạnh phúc. Nhưng niềm hạnh phúc này sẽ trọn vẹn hơn nếu có ba mẹ cô ở đây, đích thân nắm tay cô bước vào lễ đường, trao cô cho người đàn ông tốt nhất, yêu thương cô và nguyện bên cạnh cô cả đời...

"Đến giờ làm lễ rồi. Đừng để Âu Trạch Dương đợi lâu. Đi đi, bước vào lễ đường của cậu, đến với người đàn ông cậu yêu thương nhất."

Vưu Thục Ly vén khăn voan che mặt lại cho Ninh Hân Nghiên, cầm lấy boá hoa hồng trắng trao cho cô, mỉm cười nghẹn ngào nói.

Ninh Hân Nghiên gật đầu, cầm váy cưới đi đến đoạn đầu sân khấu, đôi mắt xinh đẹp hướng về Âu Trạch Dương đang đứng ở phía xa kia, có lẽ hắn đang đợi cô, đợi cô đến cùng hắn viết tiếp chuyện tình yêu này. Khi Ninh Hân Nghiên nhấc váy định bước lên sân khấu thì có vẻ như có ai đó đã giúp cô cầm váy, còn nhẹ nhàng giữ lấy tay cô. Ninh Hân Nghiên bất ngờ xoay sang nhìn, gương mặt người đó thật sự khiến cô ngỡ ngàng. Là Âu Tân Vinh. Ông ấy xuất hiện ở đây, còn giúp cô nữa.

"Tôi sẽ dẫn cô vào lễ đường."

Rồi Âu Tân Vinh lấy tay cô khoác qua cánh tay ông, hai người từng bước bước trên sân khấu trong sự bất ngờ của Âu Trạch Dương và Thái lão phu nhân. Từ trước đến giờ Âu Tân Vinh không thích cô, ngày hôm nay ông xuất hiện ở đây, còn đích thân đưa cô vào lễ đường thật khiến Ninh Hân Nghiên vừa kinh ngạc vừa xúc động.

"Cảm ơn cô.", Ân Tân Vinh khẽ nói.

"Sao ạ?", Ninh Hân Nghiên ngước mắt nhìn ông. Âu Tân Vinh vừa nói cảm ơn cô sao? Về điều gì chứ?

"Nhờ có cô tôi mới thấy Âu Trạch Dương cười, một nụ cười hạnh phúc thật sự mà từ lâu nó chẳng có.", Âu Tân Vinh nhớ đến lời nói của Thái lão phu nhân. Mẹ ông nói đúng, ông lâu rồi không được nhìn thấy nụ cười ấy từ con trai của ông. Làm cha làm mẹ chỉ mong được thấy con mình mạnh khoẻ và hạnh phúc, vậy là đủ rồi. Mà người có thể làm con trai ông thay đổi thì chỉ có một mình Ninh Hân Nghiên cô mà thôi. Âu Tân Vinh ông tin rằng Ninh Hân Nghiên sẽ là phù hợp nhất, là người có thể ở bên cạnh con trai ông, cùng nó trải qua niềm vui nỗi buồn trong cuộc sống sau này. Ông cảm nhận được ánh mắt của Âu Trạch Dương ở phía xa kia dành cho Ninh Hân Nghiên, là đôi mắt thâm tình, yêu thương vô cùng. Giây phút này thì ông đã biết ông đã không quyết định sai khi đến đây và đích thân đưa Ninh Hân Nghiên vào lễ đường.

"Con cảm ơn bác đã chấp nhận con.", Ninh Hân Nghiên cảm động, nơi đáy mắt dần xuất hiện tầng sương mỏng.

"Đã là con dâu thì không phải nên gọi một tiếng "Ba" hay sao?", Âu Tân Vinh dừng chân trước mặt Âu Trạch Dương, từ tốn cất lời.

"Ba.", Ninh Hân Nghiên mỉm cười hạnh phúc gọi ông.

"Hai đứa phải thật hạnh phúc đấy nhé."

Rồi Âu Tân Vinh đặt tay Ninh Hân Nghiên lên tay Âu Trạch Dương, thật tâm chúc phúc cho con trai và con dâu của mình sau đó thì rời khỏi sân khấu, nhường lại cho nhân vật chính ngày hôm nay.

Âu Trạch Dương đưa tay kéo khăn voan che mặt Ninh Hân Nghiên ra phía sau, yêu thương nhìn cô, bàn tay to của hắn đặt lên má cô, xoa xoa nhẹ vài cái. Cuối cùng ở phía kia có hai đứa bé một nam một nữ nắm tay nhau cầm hộp nhẫn kết hôn đến đưa cho Âu Trạch Dương. Hắn nhận lấy, mở ra, bên trong là cặp nhẫn tượng trưng cho sự vĩnh cửu, tình yêu bền chặt của hai người. Âu Trạch Dương lấy chiếc nhẫn ra đeo lên tay cho Ninh Hân Nghiên và ngược lại, chiếc nhẫn còn lại cũng đã được cô trao vào ngón áp út cho hắn.

"Ninh Hân Nghiên, cảm ơn em đã xuất hiện trong cuộc đời của anh. Chính em đã cho anh biết yêu một người là thế nào, chính em đã cho anh biết hạnh phúc chỉ đơn giản là được ở bên cạnh người mà mình yêu thương. Cảm ơn em bảy năm qua đã không từ bỏ anh, anh sẽ ghi nhớ tất cả những gì em đã dành cho anh. Anh sẽ luôn yêu em, tôn trọng em, trân trọng từng giây phút bên em. Anh không biết nói những lời ngọt ngào như bao người đàn ông khác, lời nói này xuất phát từ tận đáy lòng của anh. Vợ ơi, anh yêu em, cùng anh đi đến hết con đường còn lại nhé?"

Ninh Hân Nghiên hạnh phúc rơi nước mắt, ngay giây phút này cô không biết phải nói gì, mọi thứ vỡ oà, những gì cô mong muốn chỉ là Âu Trạch Dương hắn, và hôm nay điều đó đã trở thành sự thật. Bảy năm, đó là khoảng thời gian không quá dài cũng không quá ngắn đủ để cô và hắn hiểu được đối phương quan trọng với mình đến nhường nào, rằng cô và hắn không thể sống thiếu nhau. Cô mong rằng không chỉ bảy năm, mười bảy năm, cô mong rằng tình yêu của hai ngừoi sẽ kéo dài mãi mãi không thể đứt rời.

Cảm xúc vỡ oà, Ninh Hân Nghiên đi đến ôm chầm lấy Âu Trạch Dương, gật đầu mãn nguyện cất lời.

"Chồng à, em yêu anh, thật sự rất yêu anh..."

Khung cảnh lãng mạn và tràn đầy cảm xúc này khiến các vị khách phía dưới không ngừng vỗ tay mỉm cười, mong rằng những lời chúc phúc tốt đẹp nhất sẽ dành cho họ, một Ninh Hân Nghiên và Âu Trạch Dương đã trải qua biết bao sóng gió mới có thể ở bên cạnh nhau, cùng nhau đi hết quãng đường còn lại. Câu chuyện cảm động này cùng với bản nhạc du dương ngọt ngào "Beautiful In White" đã khiến nhiều người không khỏi rơi lệ cảm động, ngưỡng mộ và ghen tị...

Sau khi dùng bữa tối xong, cuối cùng là đến màn mà biết bao nhiêu cô gái đang háo hức, chờ đợi. Đó chính là ném hoa cưới. Bất cứ cô gái nào nhặt được hoa cưới của cô dâu thì chắc chắn không lâu sau đó cô dâu tiếp theo chính là cô gái ấy.

Các cô gái bắt đầu tụ họp lại trên sân khấu, không ngừng di chuyển qua lại nhằm tìm vị trí đẹp nhất, tốt nhất để bắt được hoa cưới đáng giá đó.

Ninh Hân Nghiên đứng trên sân khấu, tay cầm hoa cưới không ngừng phấn khởi hô to.

"Đã sẵn sàng chưa nào?"

Cả mấy cô gái phía dưới đồng thanh.

"Sẵn sàng..."

"......", Ninh Hân Nghiên đếm ngược, cuối cùng thì dùng hết lực tung hoa cưới về phía sau.

Mấy cô gái đẩy qua đẩy lại ngước mắt nhìn theo bó hoa cưới bay trên không trung, ai nấy đều cố gắng nhảy thật cao, giơ tay cao lên để bắt được hoa cưới.

Bụp...

Mấy cô gái ngỡ ngàng nhìn bó hoa cưới bay qua họ, cuối cùng lại rơi vào người của một cô gái ngồi ở bàn tiệc. Trên gương mặt họ thể hiện sự hụt hẫng và thất vọng vô cùng, rõ ràng họ cố gắng như thế mà lại không thể bắt được hoa cưới trong khi cô gái kia chỉ ngồi không cũng có hoa, có công bằng không cơ chứ?

Nhưng ngược lại những vị khách ngồi chung bàn với cô gái ấy lại tỏ ra phấn khởi vô cùng, không ngừng chúc mừng cô ấy.

"Chúc mừng cô, Vưu Thục Ly.", Sầm Khiết Thần vỗ tay.

"Mấy cô gái kia chạy tới chạy lui không bắt được hoa cưới, cô ngồi im ở đây vẫn bắt được, ý trời đã định cô dâu tiếp theo sẽ là cô rồi.", Sầm Uyển Đồng ngồi bên cạnh Sầm Khiết Thần mỉm cười nói. Đúng là bất ngờ mà.

"Xem ra cậu không cưới cũng không được.", Âu Trạch Dương vỗ lên vai Trương Chấn Minh, nhấp một ngụm rượu vang trong ly thuỷ tinh trước mặt rồi thản nhiên nói.

"Tôi...", Trương Chấn Minh định nói gì đó nhưng đột nhiên có một lời nói vô tình cắt ngang.

"Không phải Sầm Khiết Thần vừa cầu hôn cô sao? Bó hoa này thuộc về cô mới đúng."

Vưu Thục Ly cầm lấy tay Sầm Uyển Đồng rồi đặt bó hoa cưới vào tay cô, sau đó cầm điện thoại nhấc váy bước đi, từ đầu đến cuối không thèm nhìn lấy Trương Chấn Minh đang ngồi bên cạnh dù chỉ một lần.

"Cậu đắc tội gì với Vưu Thục Ly sao?", Âu Trạch Dương tinh ý hỏi.

"Hai người cãi nhau sao?", Sầm Uyển Đồng thắc mắc hỏi.

Ninh Hân Nghiên cầm váy cưới từ xa đi đến bàn tiệc cũng ngỡ ngàng trước sự bỏ đi của Vưu Thục Ly, cũng đặt câu hỏi tương tự.

"Sao vậy? Có chuyện gì sao?"

"Tôi cũng không biết.", Trương Chấn Minh lắc đầu. Hắn và Vưu Thục Ly đâu có cãi nhau, vẫn bình thường cơ mà, nhưng sao cô lại hành động như thế chứ?

"Này, đừng để tôi đoán đúng nhé...", Âu Trạch Dương đấm một cái vào vai của Trương Chấn Minh, ánh mắt nghi hoặc nhìn người bạn thân.

"Sao?"

"Tôi thấy Thục Ly đeo nhẫn rồi, nếu bắt được hoa cưới cũng phải vui chứ. Người ta tự nguyện đeo hay cậu ép buộc vậy? Đã cầu hôn hay chưa?", Âu Trạch Dương hạ giọng hỏi.

"Tôi đã cầu hôn rồi mà?", Trương Chấn Minh phản bác.

"Cầu hôn thế nào?", Sầm Khiết Thần hỏi.

"Đeo nhẫn vào cho cô ấy rồi nói cô ấy cả đời này trốn cũng không thoát.", Trương Chấn Minh nhớ lại đêm cô và hắn bị Vưu Bàn phát hiện, hắn đã nhanh chóng nhân lúc cô không để ý đeo nhẫn cầu hôn vào tay Vưu Thục Ly.

"Trời ạ!", Sầm Khiết Thần lắc đầu than thở.

"Thế thì cậu chết chắc rồi. Nếu không mau đi dỗ Thục Ly thì tôi chúc mừng cậu, cậu sắp mất vợ và con rồi đấy.", Âu Trạch Dương ngán ngẩm nói. Vậy cũng được sao? Trước giờ Trương Chấn Minh rất rành tâm lý phụ nữ mà, sao lần này lại tệ như thế? Ngay cả con người khô khan như hắn còn biết cầu hôn, còn biết nói vài lời ngọt ngào vậy mà người bạn thân này của hắn...thật không nói nổi.

"Nhanh, anh mau đi dỗ Thục Ly đi.", Ninh Hân Nghiên đẩy đẩy Trương Chấn Minh về phía trước.

Trương Chấn Minh liền cầm lấy bó hoa cưới mà Vưu Thục Ly để lại sau đó bước lên sân khấu, cầm một chiếc micro sau đó cất lời.

"Vưu Thục Ly, anh biết em đang nghe anh nói."

Trương Chấn Minh một tay cầm micro một tay cầm hoa cưới bước từng bước về phía trước, vừa đi vừa nói.

"Phải, em là một cô gái kì lạ nhất mà anh từng gặp. Con gái gì mà chẳng biết nói lời ngọt ngào, thẳng thắn không sợ mích lòng ai nhưng ngược lại rất có cá tính..."

Vưu Thục Ly từ trong đám đông len lỏi đi đến trước mặt Trương Chấn Minh. Cô vốn định rời đi rồi nhưng khi nghe những lời nói này cô quả thật ức vô cùng. Hắn dám nói cô như thế trước mặt mọi người hay sao. Nhìn chằm chằm Trương Chấn Minh, Vưu Thục Ly bực dọc gọi tên hắn.

"Trương Chấn Minh."

"Chính vì vậy em rất khác so với những cô gái ngoài kia, có lẽ vì thế anh đã bị em thu hút lúc nào không hay. Từ ban đầu em giúp Ninh Hân Nghiên còn anh giúp Âu Trạch Dương, giúp họ hàn gắn nhưng cuối cùng anh lại phải lòng em. Anh thích em, nhiều lần thể hiện rõ nhưng em lại chẳng để tâm đến. Nhưng cũng thật may ông trời đã không phụ lòng anh, em cũng đã có tình cảm lại với anh. Phải, anh rất tự hào về khả năng hiểu tâm lý phụ nữ, cũng dễ dàng cho người khác lời khuyên nhưng khi anh đối diện với em, anh lại chẳng thể làm được gì, những kinh nghiệm kia đều trở nên vô ích. Người như em rất khó tìm, anh lại không muốn để em lọt vào tay người khác. Vưu Thục Ly, em đồng ý làm vợ anh nhé?"

Nói rồi Trương Chấn Minh quỳ một chân xuống, nâng bó hoa cưới lên chân thành ngỏ lời. Vưu Thục Ly cũng thật sự bất ngờ trước màn cầu hôn này của Trương Chấn Minh. Tuy những lời hắn nói khó nghe vô cùng nhưng lại làm cô cảm động đến phát khóc. Vưu Thục Ly hạnh phúc gật đầu rồi nhận lấy hoa cưới từ tay Trương Chấn Minh.

"Để anh giúp em đeo lại nhẫn."

"Điên quá, đã đeo rồi sao có thể tháo ra chứ. Có điềm đấy."

Vưu Thục Ly bĩu môi nói, chỉ cần là Trương Chấn Minh tự tay đeo cho cô là được rồi, chiếc nhẫn này dù bất cứ giá nào cô cũng sẽ không tháo ra đâu.

Trương Chấn Minh bật cười đứng dậy ôm lấy Vưu Thục Ly, cuối cùng hai người còn trao nhau nụ hôn ngọt ngào giữa chốn đông người. Lại thêm một cặp khiến người khác ghen tị nữa rồi.

Một buổi tối trên biển thật đáng nhớ, ngọt ngào, cảm xúc và lắng động, tất cả hoà làm một tạo nên một bức tranh hoàn mĩ về tình yêu với đủ cung bậc cảm xúc. Sau tất cả, mối tình đẹp và có hậu của họ đã minh chứng cho một điều chính là: Thời gian là câu trả lời duy nhất và đúng nhất cho một tình yêu. Đủ yêu thương, đủ thấu hiểu thì cho dù có chuyện gì xảy ra, đến cuối cùng tình yêu đó sẽ mang hai người trở về với nhau...

¥ HẾT ¥

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio