Quán bar Midnight...
Trời đã đến giờ khuya cũng là lúc những nam thanh nữ tú con nhà giàu có đến với không gian tiệc tùng nhảy nhót đầy náo nhiệt. Ai nấy đều rất phấn khích, phóng khoáng hết mình dưới ánh đèn đủ màu sắc quay vòng vòng trên sàn nhảy. Cứ ngỡ không khí ấy sẽ bao trùm cả quán bar lớn và nổi tiếng bậc nhất này nhưng ở một góc nào đó vẫn mang một vẻ yên tĩnh cần có. Nơi chiếc bàn ở trong góc có một người đàn ông trầm lặng nâng từng ly rượu lên uống, đôi mắt trông về phía xa xăm, những âm thanh nhạc sàn đinh tai nhức óc kia có vẻ không thể làm ảnh hưởng đến anh. Có nhiều cô gái nhìn thấy liền không khỏi khao khát, tìm nhiều cách để tiếp cận anh nhưng đều bị anh đuổi đi. Vẻ mặt khó coi này của anh khiến người khác phải dè chừng, không dám liều mình chuốc họa vào thân.
"Đàn ông có vẻ mặt rầu rĩ như vậy chỉ có lý do. Một là vì tiền, hai là vì phụ nữ. Nhưng đối với Sầm thiếu thì tiền bạc chắn chắc không là vấn đề rồi."
Quách Bân nhếch miệng đi đến, vẻ mặt vô cùng thích thú trước bộ dạng này của Sầm Khiết Thần, lời nói vừa bỡn cợt vừa mang theo sự nghiêm túc. Nét mặt này của Sầm Khiết Thần, anh đúng là lâu rồi chưa thấy. Hơn nữa anh ta là người như thế nào Quách Bân không biết sao, cực kì không thích những nơi náo nhiệt. Nhưng hôm nay Sầm Khiết Thần đến đây, chắc chắn là muốn âm thanh náo nhiệt kia cuốn trôi đi những nỗi lòng của anh.
"Quách thiếu gia, cậu có vẻ rất hiểu tôi đấy."
Sầm Khiết Thần liếc nhìn Quách Bân, sau đó chẳng thèm để tâm nữa nốc cạn ly rượu trên tay.
"Đừng uống nữa. Tôi có tin vui cho cậu đây. Đảm bảo sẽ giúp cậu quên đi nỗi sầu."
Quách Bân ngồi xuống đối diện Sầm Khiết Thần, gạt ly rượu sang một bên, đưa một tệp tài liệu gì đó qua đến trước mặt Sầm Khiết Thần, tâm trạng vô cùng tốt cầm ly rượu bên cạnh lên nhấp một ngụm. Vì tệp tài liệu này Quách Bân bỏ không ít tâm sức, chắc chắn sẽ là thứ quan trọng giúp được cho Sầm Khiết Thần.
Sầm Khiết Thần cầm lên xem. Ngón tay thon dài lật sang từng trang giấy, đến trang cuối cùng dường như đã chứa đựng điều anh mong muốn. Sầm Khiết Thần nhếch miệng đóng lại ném sang một bên, ngước nhìn Quách Bân ở phía đối diện, trầm thấp cất lời.
"Bân, cậu biết làm gì rồi chứ?"
"Of course.", ngay từ lúc Quách Bân đưa Sầm Khiết Thần tệp tài liệu này thì anh đã biết mình cần làm gì rồi.
"Lần ở Nhật sẽ là lần cuối cùng tôi sơ sót, chắc chắn sẽ không có lần sau.", Sầm Khiết Thần báu chặt lấy ly rượu trên tay, đôi mắt đầy căm hận nhớ về ngày anh bị ám sát ở Nhật, thiếu một chút nữa thôi anh đã bị mất mạng rồi. Nhất định anh sẽ trả thật đủ cho những gì anh đã phải nhận trong suốt ngần ấy năm qua.
"Không phải sơ sót, mà là không nỡ. Tôi nói đúng chứ, Sầm thiếu."
Làm bạn của Sầm Khiết Thần đã lâu, Quách Bân rất hiểu anh. Anh chưa bao giờ sơ sót cả, chỉ là tâm vẫn còn chưa đủ cứng rắn mà thôi. Sầm Khiết Thần có thể dối trời dối người nhưng không thể dối được bản thân anh.
Sầm Khiết Thần không để tâm đến lời của Quách Bân, người bạn này biết quá nhiều thứ nên việc bị nói móc nói xỉa vài câu là chuyện thường tình. Chuyện tệp tài liệu ấy anh đã biết trước được một phần nào đó, đáng lẽ anh nên vui khi thấy được điều anh muốn chứ? Nhưng không, cảnh tượng trong buổi tiệc vừa rồi không ngừng bám lấy anh. Nhìn cảnh ấy, anh như muốn phát điên, nhưng cuối cùng anh cũng chỉ có thể ngoảnh mặt quay đi vì anh biết, ở trong một nơi nào đó, anh chẳng có chút vị trí nào cả...
Sáng hôm sau...
Tiếng búa vang lên liên tục dội vào phòng, Ninh Hân Nghiên mệt mỏi thức dậy, đưa mắt nhìn xung quanh để tìm ra nơi phát ra âm thanh đó. Tối hôm qua Âu Trạch Dương muốn cô cả đêm đến gần sáng cô mới có thể nghỉ ngơi chợp mắt. Nhưng chưa được bao lâu thì lại bị đánh thức. Đưa tay sang phần giường bên cạnh, hơi ấm đã mất, có lẽ hắn đã rời đi từ sáng. Ninh Hân Nghiên vào phòng tắm làm vệ sinh rồi đi xuống lầu, càng xuống đến dưới tiếng búa càng to hơn, đích thị là từ sân vườn truyền vào. Ninh Hân Nghiên bịt tai đi ra vườn hoa, thấy ở đằng kia, ngay tại một mảnh đất trống nằm giữa vườn hoa đang khoe sắc kia có mấy người thợ đang ráo riết làm gì đó. Ngay lúc này bác Lâm vừa từ ngoài vườn đi vào, thấy Ninh Hân Nghiên đứng ở đấy liền cúi đầu chào.
"Cô Ninh, chào buổi sáng."
"Bác Lâm, Âu Trạch Dương ra ngoài rồi sao?"
"Dạ nghe cậu Tần Phi nói sáng nay Kim Thiều có cuộc họp quan trọng nên cậu chủ đã ra khỏi nhà từ sớm rồi ạ.", bác Lâm nhìn đôi má vẫn còn ửng hồng của Ninh Hân Nghiên mà mỉm cười, chắc chắn cậu chủ và cô Ninh đã làm hòa rồi.
"Vậy còn mấy người kia? Họ đang làm gì vậy? Vườn hoa cần sửa chữa gì hả bác?"
"Dạ cậu chủ nói cô Ninh rất thích xích đu. Vì vậy cậu chủ đã ra lệnh cho người đến đóng xích đu gỗ cho cô ạ.", bác Lâm vừa nói vừa cười, hiếm khi thấy cậu chủ dốc lòng vì một cô gái, đó là điều vừa lạ vừa đáng mừng.
"Xích đu ạ?"
Ninh Hân Nghiên thích thú chạy ra vườn hoa, quả thật họ đang đóng một chiếc xích đu gỗ cho cô. Đặt tại mảnh đất trống ngay chính giữa vườn hoa, vị trí rất tốt, khung cảnh chắc chắn rất đẹp. Người làm nghệ thuật, thiết kế như cô rất cần một nơi như thế này để yên tĩnh suy nghĩ và cho ra đời những bản vẻ tuyệt đẹp. Cô còn nhớ lời nói thích xích đu này cô đã nói từ lâu, hình như từ thời đại học rồi. Cô từng nói với Âu Trạch Dương sau này nếu hai người về cùng một nhà, cô rất muốn có một chiếc xích đu nằm ở giữa vườn hoa, vậy thì sẽ tuyệt biết bao. Qua bao nhiêu năm, Âu Trạch Dương vẫn nhớ lời nói này của cô để rồi giờ đây hắn đang dần dần thực hiện theo ý muốn của cô. Trong lúc mãi suy nghĩ, chuông điện thoại cô reo lên. Là tin nhắn của Âu Trạch Dương.
"Xích đu đã gần đóng xong rồi. Em thích chứ? Đây là số điện thoại của tôi, tôi đã giúp em lưu lại rồi. Tốt nhất là em nên học thuộc nó đi."
Ninh Hân Nghiên đọc xong tin nhắn này của Âu Trạch Dương, lòng cô không khỏi hạnh phúc, nụ cười rạng rỡ hiện rõ trên gương mặt xinh đẹp. Số của hắn cô nhất định sẽ thuộc lòng mà. Nhớ lần trước ở Nhật, cô muốn gọi cho hắn mà không biết số, cũng may lần này hắn đưa cho cô rồi, từ đây muốn tìm hắn cũng sẽ dễ dàng hơn.
Tiếng chuông điện thoại một lần nữa reo lên, lần này là một cuộc gọi. Là của Vưu Thục Ly.
"Alo, tớ nghe."
"Tiểu Nghiên cậu quên hôm nay có hẹn với bên nhà sản xuất phim à?", Vưu Thục Ly có vẻ giọng nói vô cùng gấp gáp, khẩn trương.
"Chết. Tớ quên mất.", Ninh Hân Nghiên lấy một tay đập vào tráng mình, cô thật đãng trí mà.
"Nhanh đến DNJ, nhà sản xuất họ đã đến rồi nè."
Chừng phút sau, Ninh Hân Nghiên đã có mặt tại DNJ. Khi nãy nhận xong cuộc gọi cô vội vàng thay đồ rồi chạy nhanh đến đây, cô sợ nếu đến trễ quá sẽ làm cho nhà sản xuất phim đợi lâu, làm họ phật lòng cũng không tốt chút nào.
"Xin lỗi, tôi đến trễ."
Ninh Hân Nghiên đẩy cửa phòng họp bước vào, do chạy quá sức nên bây giờ cô mệt lả, thở gấp gáp cúi đầu xin lỗi nhà sản xuất phim.
"Không sao, cô không đến trễ. Là tại vì chúng tôi đến sớm hơn giờ hẹn mà thôi.", Khương Điềm- nhà sản xuất phim nhìn thấy Ninh Hân Nghiên miệng liền cười rõ tươi, không chấp nhất việc đi trễ của cô.
"Sản xuất Khương, đây là Giám đốc mảng thiết kế của chúng tôi cô Ninh Hân Nghiên. Hân Nghiên còn đây là nhà sản xuất phim nổi tiếng tớ đã nói với cậu trước đó.", Vưu Thục Ly lần lượt giới thiệu hai người với nhau. Đây được xem là một dự án tương đối lớn, mất cuộc hợp tác này thì thật là tiếc.
"Sản xuất Khương, chào ông."
Ninh Hân Nghiên để túi xách xuống bàn, lịch sự đưa một tay ra chào Khương Điềm. Ông ta thấy vậy liền đưa tay bắt lấy tay cô, được một lúc thì cô muốn buông tay ra nhưng hình như ông ta lại cố tình nắm lấy lâu hơn, đôi mắt cũng ẩn chứa điều gì đó khi cứ nhìn chăm chăm vào cô.
"Chúng ta bắt đầu được chứ?", Ninh Hân Nghiên cười ngượng rút tay ra khỏi tay ông ta, kéo ghế ngồi xuống.
"Phiền cô Ninh đợi một lát, vẫn còn chưa đủ người.", Khương Điềm trông ra cửa như đang chờ đợi một ai đó.
"Cô ấy là diễn viên chính của bộ phim lần này, cô ấy muốn tự mình lên ý tưởng cho nên là...", Khương Điềm giải thích. Đã hẹn h nhưng vẫn chưa thấy đâu, ông ta thở dài.
"Không sao, chúng ta đợi thêm một lát nữa vậy.", Ninh Hân Nghiên cười, nhấp một ngụm trà rồi trả lời.
Người trợ lý bên cạnh ra hiệu cho Khương Điềm. Ông ta xoay lại nhìn, cuối cùng cô diễn viên chính cũng đến.
"Cô Ninh, diễn viên chính của chúng tôi đến rồi."
"Được."
Ninh Hân Nghiên và Vưu Thục Ly cùng đứng lên để chào cô diễn viên chính mà họ đã chờ đợi nãy giờ. Nhưng khi cô diễn viên ấy đẩy cửa bước vào đã làm cho Ninh Hân Nghiên sững người, cô ngơ ngác nhìn cô gái ấy. Đến bây giờ cô mới thấy câu nói "trái đất tròn" là thật sự đúng. Vì người diễn viên chính đến DNJ lúc này không ai khác chính là Sầm Uyển Đồng- cô gái đã hôn Âu Trạch Dương vào đêm hôm qua...