Lâm Tiếu hướng dưới lầu nhìn xuống, liền thấy Hứa Kiệt cả người đang rơi tõm vào ghế xô pha, khuôn mặt ngơ ngơ ngác ngác, dáng vẻ trông rất hứng thú, một cánh tay che khuất gương mặt, làm hắn liên tưởng tới cảnh một con mèo lười biếng nằm ngủ bên cạnh bếp lò, tuy rằng y lại trở thành bộ dạng như vậy, nhưng trong mắt Lâm Tiếu lại thập phần đáng yêu.
Hắn đi xuống lầu ăn điểm tâm, trên mặt bàn có đầy đủ cả đồ Trung quốc lẫn thức ăn phương tây, tất cả đều đa dạng, màu sắc lại vô cùng hấp dẫn rất lôi cuốn a ~~~! Không phải nói Hứa Kiệt không thích ăn cháo sao, nhưng như thế nào hết lần này tới lần khác đều ăn cháo, tất cả những món khác lại không chịu động tới. Lâm Tiếu thấy kì quái liền hỏi: “Hứa Kiệt không phải ngươi không thích ăn cháo sao?”
Hứa Kiệt lười biếng hỏi lại: “Ai nói ta không thích ăn cháo? Cũng không phải là cái gì không thể ăn được. Trong nhà ngươi tất cả mọi thứ đều rất tốt, nơi này của ngươi quả thật không tồi, ngay cả món cà lần trước ngươi làm cho ta ăn cũng rất ngon ngaz ~~~~”.
A, Lâm Tiếu nghe được những lời như vậy giống như mở cờ trong bụng, một bên lỗ tai trở nên tê liệt, cái gì cũng không có nghe rõ nữa, thật sự là không có tiền đồ mà, Hứa Kiệt mới có nửa câu tán thưởng hắn liền lập tức không biết Đông Tây Nam Bắc, so với được nhận huy chương gì đó còn cao hứng hơn rất nhiều,có thể thấy hắn phải kìm nén cảm xúc rất nhiều, chỉ thiếu điều không nhảy cẫng lên hoan hô, vui mừng. Kỳ thật nghĩ lại, không biết tính tình cũng đã thay đổi rất nhiều, lúc bắt đầu luôn luôn nghĩ như thế nào để hướng y thổ lộ, ở trong lòng luôn lo sợ bất an, nghĩ tới Hứa Kiệt sau khi nghe được lời tỏ tình của hắn không biết sẽ có phản ứng như thế nào nữa, chính mình tự ngây ngốc đứng cười một mình, rồi lại tự làm đau mình, quả thật luôn là một vấn đề lớn đối với hắn. Càng về sau hắn lại càng giống như tẩu hỏa nhập ma, tự cho phép mình bỏ qua quá trình thổ lộ, lại ảo tưởng nghĩ cùng y sinh hoạt trong một ngôi nhà như thế nào, như thế nào yêu y, sủng y, vì y mà làm hết tất cả mọi việc, nghĩ đến y sẽ biết ơn mà đáp lại hắn như thế nào, cuộc sống hạnh phúc như vậy hắn đã từng nghĩ tới rất nhiều, thậm chí còn nghĩ tới những cảnh cùng y cãi nhau, sau đó làm hòa như thế nào, tất cả những việc ấy hắn đều đã suy nghĩ tới mười lần tám lượt, tất cả đều chi tiết, tỉ mỉ, rất chân thật, đối thoại cũng rất cho là đặc sắc, làm cho hắn có cảm giác mình có thể đi làm biên kịch đạo diễn, ít nhất là viết kịch bản cho phim tình cảm, khẳng định rất nổi tiếng. A, thật sự là điên khùng mà, nên đi xuống thôi, đáng ra hắn phải ảo tưởng tới một kết cục bi kịch chứ, khiến cho nhiệt lệ âm thầm tuôn trào trong lòng người…….
Khó khăn lắm hắn mới từ trong ảo tưởng của bản thân thoát ra, Lâm Tiếu bắt đầu ăn điểm tâm, thịt xông khói và trứng, giăm bông, xúc xích cuộn, bánh mì nướng, một chén nhỏ cơm chiên, bánh bao nhân hạt sen (bánh bao ngọt) và các loại bánh khác……lần lượt nếm qua mọi thứ.
Hứa Kiệt từ trên sô pha thò đầu ra nhìn hắn hiếu kì hỏi: “ Một mình ngươi ăn nhiều như thế ư?”
Lâm Tiếu cười nói: “Sao lại một mình ta, đây là ta chuẩn bị cho cả ngươi, nhưng không nghĩ tới sức ăn của ngươi nhỏ như thế”.
Hứa Kiệt đáp: “ Ta không thoải mái nên không muốn ăn.”
Lâm Tiếu biết rõ trong lòng y không thoải mái, huống hồ đêm qua còn uống say, tự nhiên sẽ không ăn được là điều dễ hiểu, cũng không muốn miễn cưỡng hắn, chỉ là chính mình lại đột nhiên gắp thức ăn liên tục. Lâm Tiếu cảm thấy buổi sáng nếu không ăn no thì sẽ không có tinh thần. Bình thường nếu ra ngoài ăn sáng, bàn khác gọi một đĩa thức ăn dành cho người, còn hắn đã ngồi xuống thì một mình ăn hết đĩa, có khi còn cảm thấy chưa đủ, thật khiến người khác sợ hãi.
Hứa Kiệt âm thầm líu lưỡi, người này đem thức ăn trên bàn ăn cũng hết hơn phân nửa rồi, cái này xem như cũng có tài năng ăn uống a.
Lâm Tiếu sau khi ăn no, tiến lại ngồi trên xô pha, uống một ngụm trà xanh, cảm thấy vô cùng thoải mái, liền bắt đầu nghĩ làm thế nào để Hứa Kiệt vui vẻ trở lại, kỳ thật cũng không phải là khó, dù sao Hứa Kiệt hôm qua vừa chịu một trận đả kích xong, Sở Ưu cùng Triệu tiểu thư kết hôn là chuyện sớm muộn gì cũng xảy ra, bất quá Hứa Kiệt buồn cũng là chuyện đương nhiên vì y ở cùng Sở Ưu đã lâu nên tình cảm gắn bó chỉ mong là y sớm nghĩ thông suốt mọi chuyện, không nên buồn bực mãi như thế.
Nghĩ tới cũng cảm thấy trong lòng ê ẩm, trơ mắt nhìn người mình thương đau buồn vì người khác, chính mình cũng không thể vì thế mà khóc lớn một trận, còn phải vắt hết đầu óc ra suy nghĩ cách trêu chọc y cười nữa, đau khổ như vậy mà không có ai cảm thông, nghĩ tới thật thấy bất công.
Bất quá, cũng đành vậy thôi, dù gì y vẫn là quan trọng nhất, Hứa Kiệt có thể vui vẻ trở lại thì đắng cay này đối với hắn cũng không quan trọng.
Bắt đầu đẩy đẩy y: “ Đừng nằm nữa, đứng lên khoác áo vào, chúng ta ra ngoài.”
Hứa Kiệt quay người vào trong, không để ý tới lời hắn nói.
Cảm thấy thật buồn cười, con người đúng là có bản năng làm trái ngược với suy nghĩ của chính, chắc hẳn Hứa Kiệt cũng có thể cảm nhận được Lâm Tiếu trong lòng sủng ái y, cho nên mặc dù lúc này vẫn chưa thưc sự quen thuộc nhưng y cũng đã vô tình đối với hắn tùy hứng buông thả hơn rồi, càng về sau lại càng lợi hại, dù sao bất kể y như thế nào hắn cũng sẽ không sinh khí, nếu như là chính mình không đúng, làm sai việc gì, thì một lúc sau hắn vẫn quay sang làm mặt cười với y, cho nên y muốn làm gì thì làm, cũng không hề cảm thấy áy náy.
Lâm Tiếu đi lên lầu lấy giúp y một chiếc áo khoác màu xám, kéo hắn đứng lên: “Đến, mặc cái này vào, đưa ngươi đến nơi sẽ giúp ngươi thấy tốt lên”
Hứa Kiệt bán tín bán nghi, nhưng trong lòng cũng có cảm giác sẽ tốt. Suy nghĩ thoáng qua trong đầu làm cho y đứng ngẩn ngơ, thật sự là không muốn động đậy, bất quá Lâm Tiếu từ trước cho tới nay luôn giữ chữ tín, nói được thì làm được, nhìn hắn lần này lại có cái gì đó bịp bợm. Thì miễn cưỡng đứng lên mặc áo khoác theo hắn đi ra ngoài.
__