Chuyển ngữ: Lạc Băng
Hôm nay là sinh nhật của Thu Ý Hàm, thiên kim tiểu thư của Tập đoàn Thu thị, dù chỉ là một bữa tiệc sinh nhật mà thôi, nhưng vẫn phải làm cho thật long trọng. Thu Ý Hàm không thể không tự giễu: lẽ nào đây là chỗ đặc biệt của những kẻ có tiền hay sao, ngay cả cơ hội cùng người nhà ăn một bữa cơm mừng sinh nhật vui vẻ cũng không có. Thu Ý Hàm không thích qua lại với những người này, bây giờ ai ai cũng đến nịnh hót mình chẳng phải là chỉ vì tiền của tập đoàn Thu thị sao, nhưng một người kinh doanh giỏi thì sẽ không bao giờ thể hiện cảm xúc thật trong lòng mình ra.
“Ý Hàm, sinh nhật vui vẻ!” Chủ tịch Chương Khiếu Thiên của tập đoàn Chương thị nở nụ cười chào hỏi Thu Ý Hàm.
“Cám ơn, chú Chương có thể đến dự, làm cho Ý Hàm vừa mừng rỡ vừa ngạc nhiên.” Cho dù lúc này trong lòng không cách nào kiên nhẫn được nhưng Thu Ý Hàm vẫn mang vẻ mặt vui vẻ nhất nói chuyện phiếm với ông ta.
“Vân Long có một người con gái như cháu thật khiến cho người khác hâm mộ mà, không chỉ xinh đẹp, mà còn giải quyết ổn thỏa mọi chuyện trong Tập đoàn Thu thị, đâu giống như đứa con trai hư hỏng của chú, suốt ngày chỉ biết chơi bời lêu lỏng.” Chương Khiếu Thiên trêu đùa.
“Chú Chương quá khen rồi, Ý Hàm còn phải học hỏi nhiều hơn nữa từ chú Chương và các cô chú khác!” Thu Ý Hàm nở nụ cười đối phó với lời nói của Chương Khiếu Thiên. Quả thật, hiện giờ việc kinh doanh của tập đoàn Thu thị hầu hết đều do tổng giám đốc Thu Ý Hàm quản lý, chủ tịch Thu Vân Long, cũng chính là Cha của Thu Ý Hàm đã thoái lui về phía sau, tuy đã thoái lui nhưng quyền hành vẫn chưa giao hết cho Thu Ý Hàm. Người cha này đang tính toán điều gì chẳng lẽ cô còn không rõ sao, Thu Ý Hàm cười mỉa. Chương Khiếu Thiên rốt cuộc cũng dời ánh mắt đến chỗ cha cô, cô cuối cùng cũng thoát khỏi vị khách này. Thu Ý Hàm tìm đại một nơi ngồi xuống, khi cô cầm một ly rượu lên chuẩn bị uống thì xung quanh đột nhiên tối đen không có ánh sáng.
Cảnh tượng cái đêm của mười năm về trước lại tái hiện ở gian phòng này. Lúc còn nhỏ, Thu Ý Hàm đã tận mắt nhìn thấy dáng vẻ gần như nỗi điên của mẹ đứng ở ban công, cô rất sợ, cô sợ mẹ sẽ bỏ cô đi bất cứ lúc nào, cô không ngừng kêu cha hãy cứu mẹ mình, hãy buông tha cho mẹ, cầu xin cha đừng chọc tức mẹ nữa, nhưng cha vẫn không động lòng chút nào.
“Cô muốn chết thì chết nhanh chút đi, không cần ở đây lãng phí thời gian của tôi.” Thu Ý Hàm không thể tin được những lời này lại do chính miệng cha cô nói ra, nhưng cô còn chưa kịp chất vấn cha, thì mẹ đã nhảy từ trên ban công xuống. Cô chạy theo cha xuống dưới, chứng kiến mẹ nằm trên mặt đất tràn đầy máu, máu nhuộm đỏ quần áo của mẹ. Cô muốn kéo mẹ ra xa vũng máu kia, để mẹ không bị máu làm bẩn người nữa, nhưng mẹ không nhúc nhích, sau đó cha lôi cô ra ngoài, nhốt ở trong phòng. Chờ đến khi cô được ra ngoài đã không tìm thấy mẹ cô nữa.
Dường như khi nhớ lại lúc đó, thấy mẹ cô cả người đầy máu đang nằm ở trong cái sân kia. “Mẹ, mẹ ngã xuống rồi, mình phải đi tìm mẹ.” Thu Ý Hàm thì thào lẩm bẩm, cô vô thức đi tới nơi lúc trước mẹ cô xảy ra chuyện. “Nhiều màu quá, mẹ đứng lên được không, Hàm Nhi đưa mẹ đi tắm dầu thơm nha, tắm xong mẹ phải tỉnh lại được không.” Nhưng người mẹ cô ôm trong lòng liền biến thành một vũng máu, Ý Hàm nhìn thấy hai tay của mình dính đầy máu. “Mẹ, mẹ, trên tay của Ý Hàm nhiều máu quá, mẹ mau ra đây đi, chúng ta cùng đi tắm dầu thơm được không, mẹ đừng đùa với Ý Hàm nữa. Đúng rồi, nhất định mẹ đang trốn ở trong đồi đất này.” Ý hàm không ngừng dùng tay đào đất lên.
Vốn dĩ Trọng Lâm muốn ra vườn hoa để hít thở không khí trong lành, nhưng vừa mới ra đến liền nhìn thấy ở đó có một cô gái đang thì thào lẩm bẩm một mình, anh nghe không rõ cô đang nói cái gì, rồi nhìn thấy cô lấy tay đào đất, thấy cô khóc nức nở như điên loạn, người vốn luôn mặc kệ mọi việc như Trọng Lâm lại từ từ đi về phía cô, hai tay cũng không kiểm soát được mà ôm lấy cô. “Ngoan, đừng khóc, đừng khóc”. “Mẹ, có phải là mẹ không? Mẹ, con biết mẹ sẽ không có bỏ rơi con, nhưng người Hàm Nhi nhiều máu quá, là máu của mẹ, Hàm Nhi sợ lắm.”
“Hàm Nhi” Trọng Lâm cảm thấy hình như mình đã từng nghe qua cái tên này, lại cúi đầu nhìn gương mặt của cô. Đây không phải là nhân vật chính của buổi tiệc sinh nhật ngày hôm nay sao, khóe miệng anh nở một nụ cười thích thú. Một cô búp bê mong manh dễ vỡ lúc này với thiên kim đại tiểu thư tự cao tự đại tràn đầy tự tin đứng trước mặt mọi người lúc nãy, là cùng một người ư.
Hiện giờ trong đại sảnh lại náo nhiệt như lúc trước, mỗi người đều đang đắm chìm trong niềm vui vẻ hưng phấn của buổi party, chẳng ai phát hiện ra nhân vật chính của buổi tiệc hôm nay đang ở chỗ này khóc lóc. Nhân vật chính của buổi party biến mất, hẳn là một chuyện rất thú vị!