“Đây là chuyện tốt anh làm sao!” Chủ tịch Trọng Thiên cầm tờ tạp chí ném lên bàn làm việc của Trọng Lâm.
Đầu đề hôm nay: Tổng giám đốc hai tập đoàn lớn phát sinh tình cảm lưu luyến hôn nhau nồng nhiệt bên đường (hình minh hoạ).
“Hình chụp cũng không tệ, nhìn thoáng qua cảm thấy đúng là hôn rất nồng nhiệt.” Trọng Lâm hờ hững với chuyện này.
“Anh tốt nhất nói cho tôi biết, anh đối với cô ta không phải thật lòng!” Cha Trọng sắp không kiềm được cơn tức giận chuẩn bị bùng nổ.
“Chuyện của tôi không cần ông quản.” Trọng Lâm vì lời ông ta mà cảm thấy không bình tĩnh được nữa.
“Đừng trách tôi không cảnh báo anh, tôi tuyệt đối sẽ không đồng ý chuyện giữa các người.” Rốt cuộc ông cũng nén xuống không nổi nóng trong công ty.
“Tùy ông thôi.”
Cuối cùng chỉ nghe thấy cha Trọng thở dài một hơi ngoài cửa văn phòng.
“Sao hồng loan của đại tiểu thư chuyển động rồi!” Trình Dịch Phong cười thần bí nhìn Thu Ý Hàm.
“Thật không ngờ Trình phó tổng chúng ta ngoài tài năng kinh doanh còn nghiên cứu thêm tướng số nữa.”
“Xem ra hôm nay em chưa đọc tin tức, em thành nữ nhân vật chính nổi tiếng rồi, còn không biết gì nữa sao.” Trình Dịch Phong nói khi nhìn thấy biểu tình của cô.
“Tạp chí đâu? Đưa tôi xem chút.” Ảnh chụp trên báo là cảnh ngày hôm qua Trọng Lâm khẽ hôn cô.
Xem xong tờ báo, hiểu rõ tình hình, Thu Ý Hàm cầm lấy điện thoại trên bàn làm việc đi ra ngoài.
“Xin chào, xin nối máy với văn phòng Tổng giám đốc Trọng.” “Tôi hy vọng anh có thể ra mặt làm sáng tỏ chuyện này.”
“Vì cái gì, tôi cảm thấy tin tức này đối với chúng ta chỉ có lợi chứ không hại! Quan hệ thông hôn giữa hai tập đoàn lớn có thể giúp tăng cường địa vị cho cả hai bên, tôi nghĩ không ra lý do tại sao phải làm sáng tỏ chuyện này.” Hiển nhiên Trọng Lâm cũng không muốn nhìn thẳng vào tình hình thực tế của chuyện này.
“Tôi lặp lại lần nữa, tôi không muốn dây dưa không rõ với anh như vậy.” Thu Ý Hàm không nghĩ nhiều đến ý tứ trong lời của anh ta.
“Tôi chính là muốn dây dưa không rõ với em.” Tiếng nói trầm thấp từ đầu dây bên kia truyền đến. Thu Ý Hàm nhanh chóng cúp điện thoại, chỉ sợ lại cùng hắn thỏa hiệp.
“Thế nào rồi, nhân vật nam chính nói gì, có phải hắn ta sẽ chịu trách nhiệm với em hay không!”
“Nếu anh còn nói thêm nữa, Thu Ý Hàm tôi không coi anh như bạn bè.” Nhìn thấy khuôn mặt tươi cười ấm áp của Trình Dịch Phong, Thu Ý Hàm còn chưa ý thức được mình đang nói gì nữa.
“Em cuối cùng cũng thừa nhận anh là bạn bè rồi, trước kia không phải lúc nào cũng nói giữa chúng ta chỉ có quan hệ giao dịch thôi sao? Để tôi nói cho em rõ: em phải nhớ kỹ ý nghĩa của bạn bè, ít nhất em không phải chỉ có một mình; còn nữa, phải thật hạnh phúc!” Nếu có thể, anh hy vọng người đem lại hạnh phúc cho em là anh. Trình Dịch Phong rất muốn thốt ra những lời này, nhưng anh không thể, ít nhất hiện tại không thể. Cứ vậy mà trơ mắt nhìn tên kia ôm ấp cô hay sao, bản thân anh thật không cam lòng. Thôi, chỉ cần cô có thể hạnh phúc là được, hy vọng đến lúc đó không làm tổn thương tới cô.
“Anh làm sao vậy, đột nhiên lại nói những lời kỳ lạ, tôi nhớ kỹ mà, bạn bè.” Thu Ý Hàm quay lại cho anh một nụ cười, chính mình bất tri bất giác đã xem anh như bạn từ lúc nào, thật đúng là không biết tại sao? Cứ như vậy đi, lần sau không được lấy lý do này nữa.