Đau lòng, là một thứ rất vi diệu.
Nó cần hai điều kiện tất yếu để tạo thành, đầu tiên, yêu thích một ai đó nhưng lại thông thành; thứ hai là bị một loại tổn thương nào đó.
Tôi đau lòng vì Bộ Phàm.
Điểm này tôi rất chắc chắn, mỗi lần Bộ Phàm uống một ly rượu, lòng tôi lại như bị thiêu đốt, rất khó chịu.
Tôi trơ mắt nhìn anh ta ngã gục trên bàn.
Bồi bàn hỏi: “Có cần tôi gọi xe giúp hai vị không?”
Cái này tôi hiểu nha, ý của bồi bàn này là chúng tôi uống xong thì nhanh chóng rời đi, dù sao thì khi say ăn nói sẽ không có chừng mực, ngoài ra còn dễ dàng gây sự.
Tôi nói: “Được rồi, cám ơn.”
Còn vấn đề nữa, tôi nên đưa anh ta về đâu?
Ký túc xá của tôi?
Không, tôi thực sự không dám.
Xe đến, Bộ Phàm nằm gục trên bàn không chịu đứng dậy, tài xế chờ rất lâu, thế là trực tiếp khiêng Bộ Phàm đem ra ngoài.
Tôi cũng không biết nên phản ứng như thế nào, vừa cảm thấy được bác tài xế thực sự rất khốc nga, lại vừa thấy Bộ Phàm vô cùng mất mặt, tôi lại càng khó chịu.
Tài xế cho tôi một cái biểu tình “Tôi hiểu mà”, tôi lại càng không hiểu chuyện gì, có chút mờ mịt về công việc phục vụ giao thông của bọn họ.
Đêm nay Bộ Phàm nói với tôi ba câu:
“Đến?”
“Tôi thoạt nhìn, rất thất bại sao?”
“Cậu đừng uống.”
Ba câu này, tôi lại nghe ra được hai nghĩa:
Đầu tiên, tôi tới cùng anh ta, nhưng tôi không thể uống say.
Thứ hai, cậu ta chắc chắn gặp trắc trở trong tình cảm hoặc sự nghiệp, theo trực giác của tôi hình như là sự nghiệp, đồng thời cũng liên qua đến sòng bài lần trước.
Bằng không, Bộ Phàm sẽ không tìm tôi.
Dù sao trong mắt Bộ Phàm, tôi chỉ là tên lưu manh thích đi đụng người.
Tôi đưa cho tài xế địa chỉ nhà, là nhà của người đại diện của tôi.
Người đại diện của tôi, là một thanh niên độc thân nặng kí, trong nhà chỉ có duy nhất mì ăn liền và thức ăn vặt.
Đó cũng là nhu cầu bình thường thôi, mọi người hiểu chứ.
Tôi muốn nói cái này là vì, y không hề để ý chút nào về sức khỏe của bản thân, đối với việc ý thức vệ sinh nhà cửa hằng ngày tương đối thấp, cụ thể là y chưa bao giờ chủ động quét dọn cả.
Có lần tôi nhìn thấy trong nhà y có con gián, số lượng của chúng là con số mà tôi chưa bao giờ tưởng tượng tới.
Cho nên, bình thường tôi sẽ không bao giờ đến nhà y.
Tôi trực tiếp lên lầu gõ cửa, tôi đứng ngoài cửa nghe được âm thanh của ‘Chibi Maruko-chan’.
Ừm, tùy rằng y là nam nhưng lại có một tâm hồn thiếu nữ a.
Người đại diện mở cửa “Chuyện gì?”
Tôi: “Cho tôi mượn cái ghế sopha.”
Người đại diện: “Hai người ngủ không vừa đâu.”
Excuse me??? người đại diện à, xin hỏi ngài đang nghĩ cái quái gì trong đầu thế?
Tôi: “Chỉ một mình anh ta thôi.”
Tôi ném Bộ Phàm lên ghế sôpha, người đại diện vẻ mặt cổ quái nhìn tôi.
Tôi: “Sao vậy?”
Người đại diện: “Đây là con trai của ông chủ mà, Phụ Ninh, trước đây cậu không phải người như vậy.”
Tôi không có cách nào giải thích rõ được, vỗ vỗ vai người đại diện “Chăm sóc tốt cho anh ta, tôi đi đây.”
Người đại diện vẻ mặt khó xử: “Nghe nói người này… Liệu anh ta có làm ra chuyện ‘gì gì gì’ với tôi không…”
Tôi: “…”
Mọi người tha thứ cho y nhé, dù sao đó cũng là người đại diện của tôi, y đã từng lớn tiếng nói là muốn cưới Phạm Băng Băng về làm vợ, à… thì y có chút tự tin.
Tôi hướng y cười thần bí “Vậy thì cậu hãy dùng cân nặng của mình đè bẹp anh ta đi.”
Tôi một mình đi trên đường…
Bộ Phàm một mình nằm trên ghế sô pha bốc mùi kia…
Người đại diện của tôi chắc chắn sẽ không có khả năng cho anh ta uống nước…
Tôi…
Thật sự rất lo lắng cho Bộ Phàm.