Nơi Cuối Đường... Anh Chờ Em

chương 4

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Tiết học của năm nhất thường là các môn chung, thường phải học chung với những lớp khác của học viện vật lý. Phải biết rằng học viện vật lí là học viện có số người ít nhất cũng như tỉ lệ nam nữ chênh lệch đáng thương nhất toàn trường, ngay cả một phần trăm cũng không tới. Giảng đường dùng để lên lớp môn học chung thường là ngồi được người, tất cả sinh viên đến học cùng lắm là ngồi được hơn một nửa.

Tỉ lệ vắng mặt trong tiết thứ nhất buổi sáng luôn khá là khách quan, hơn nữa nếu gặp phải giảng viên ôn hòa không có sở thích nhiệt tình trong việc điểm danh thì vị trí trống trong lớp học cứ y như rằng. Phải biết rằng, cả cái học viện vật lí tổng cộng chỉ có mười chín nữ sinh, mà buổi sáng hôm nay cư nhiên chỉ có mình cô đến phòng học. Vốn dĩ nữ sinh ít đã dễ dàng gây sự chú ý , huống chi chỉ còn lại có một mình cô– lão sư vô luận như thế nào cũng sẽ không thể không chú ý đến điểm này–

Giảng viên quả nhiên bắt đầu điểm danh.

” Tô Thố.” Lão sư là người phương nam, nhả chữ cũng vô cùng dùng sức..

Tô Thố hô nhanh ” Có mặt “, lão sư ôn hòa tháo xuống mắt kính, chăm chú đánh giá nữ sinh duy nhất có mặt, sau một lúc lâu mới bắt đầu tiếp tục điểm danh. Dương Tuyết a,tớ thực có lỗi với cậu a…… Tô Thố nhịn không được bắt đầu lẩm ba lẩm bẩm, tớ là không có cách nào khác giúp cậu điểm danh .

Có người ở sau lưng đẩy đẩy cô.

Tô Thố quay đầu lại nhìn .

” Cậu chính là Tố Thố của khoa vật lí công trình ?” Tên nam sinh ngồi phía sau nói:” Giữa trưa cùng đi ăn cơm thế nào?” Hắn thái độ khẩn thiết, trên mặt tràn ngập hy vọng.

Tô Thố nhận ra hắn, là lớp trưởng lớp của khoa vật lí khí học- Lê Kiệt, mấy ngày hôm trước viết cho cô hai phong thư, cô cũng chưa xem qua. Cô nhìn chằm chằm bức tường sau lưng hắn, nửa ngày cũng chưa lên tiếng.

Lê kiệt tâm bắt đầu hoảng lên hỏi ,” Có được không?”

” Tớ có việc, không có thời gian.” Tô Thố lắc đầu,” Thực xin lỗi.” Cô vội quay đầu đi.

Khi đó Tô Thố chính là muốn tránh khỏi hắn mà bịa lấy một lí do lung tung. Nhưng sau khi hắn phát hiện ra cô ăn cơm một mình ở nhà ăn thì sắc mặt của Lê Kiệt trở nên rất khó coi .

” Cậu nói cậu có việc ” Hắn nói.

Tô Thố không hưởng ứng hắn, tiếp tục ăn cơm.

” Thư tớ viết cho cậu, cậu một bức cũng chưa hồi âm tớ,” Hắn tiếp tục nói,” Cậu bất luận thích hay không thích tớ, cũng nên nói cho tớ một tiếng ,làm như vậy, thực không lễ phép.”

Tô Thố buông đũa xuống, cười mỉm chi nói:” “Thực bất ngôn, thẩm bất ngữ”. Thế cậu hiện tại chạy đến trước mặt tớ làm phiền tớ ăn cơm, thì xem là lễ phép ư ? Cậu nói xem.”

Lê kiệt sắc mặt đột biến. Tô Thố tiếp tục ăn cơm, cô đáy lòng cũng hơi kinh ngạc, không ngờ chính mình lại có tài năng cãi nhau thiên phú như thế. Cô căn bản không định mở lời , mai mốt lên lớp chắc xem như tránh được hắn thì cứ tránh, chứ làm cho mối quan hệ thêm ngượng ngạo cũng không có lợi gì cho cô .

” Cậu không cần hiểu lầm, cô ấy đang chờ tớ.” Một giọng nói vang lên trên đầu Tô Thố ,” Mời cậu rời khỏi chỗ này, có thể chứ?”

Là Hứa Nhất Hạo. Hắn hôm nay mặc chiếc áo màu vàng nhạt, càng làm tôn thêm khí chất tuấn lãng của hắn .

Lê kiệt đứng nghệch mặt ra, hắn từ trên xuống dưới đánh giá Hứa Nhất Hạo, cuối cùng mới bỏ đi với khuôn mặt xám xịt.

Tô Thố thập phần cảm kích:” Sư huynh, cám ơn anh.”

” Không cần khách khí, tiện tay giúp đỡ, may mắn tớ hôm nay cũng đến nhà ăn ăn cơm.” Hứa Nhất Hạo buông khay thức ăn xuống, do dự một lúc cất tiếng hỏi ,” Cậu ấy muốn theo đuổi cậu à?”

” Có lẽ thế, tớ không biết.” Tô Thố nói

” Cậu có nghĩ tới sẽ yêu đương trong mấy năm đại học ?”

Tô Thố lắc đầu:” Tớ vào đại học chỉ với mục đích được đi học a.”

“Thật hiếm thấy người con gái nào thích vùi đầu vào học tập giống cậu.” Hứa Nhất Hạo cười rộ lên,” Tính ra thì tớ cũng xem như đã giúp cậu được một việc, thế thì cậu cũng phải giúp tớ cho công bằng ”

” Cái gì?”

” Học viện của chúng tớ sắp tới sẽ tổ chức hoạt động, ưmh, là cuộc thi khiêu vũ, nhưng tớ tìm không thấy bạn nhảy……” Hứa Nhất Hạo vừa nói vừa dùng cặp mắt lấp la lấp lánh đánh giá Tô Thố,” Cậu có thể hay không làm bạn nhảy của tớ?”

Tô Thố cười rộ lên, có điểm bất đắc dĩ .

” Tìm nhầm người, tìm nhầm người rồi,” Tô Thố vừa cười vừa giải thích,” Tớ là trời sinh là tên mù thể dục, độ linh hoạt của cơ thể gần bằng không, đừng nói đến khiêu vũ, ngay cả nhảy dây còn nhảy không qua. Sư huynh, cậu vẫn là tha cho tớ tìm người khác đi thì hơn.”

Hứa Nhất Hạo ngạc nhiên:” Nhưng mà tớ nhìn thế nào cũng nhìn không ra cậu là tên mù thể dục cả .”

” Là thật, không tin huynh đi hỏi anh tớ đi,” Tô Thố tiếp tục cười nói,” Nói thật, sư huynh cậu chỉ cần hô một tiếng, sẽ không ít nữ sinh nhảy vào đòi làm bạn nhảy của huynh. Tóm lại, chuyện tự làm xấu mặt mình ở buổi khiêu vũ thì tớ tuyệt đối sẽ không đáp ứng huynh . Nếu huynh có việc gì khác cần giúp đỡ thì cần tận tình mà nói , cứ việc khiêu vũ tớ chết cũng không thể đáp ứng , nó hoàn toàn nằm ngoài phạm vi tớ có thể giúp được ”

” Nhưng mà cậu không thể ngay cả một buổi khiêu vũ cũng không tham gia ” Hứa Nhất Hạo cười quỷ dị,” Trường học của chúng tớ có một truyền thống, gọi là “xóa mù khiêu vũ”, bất cứ một tân sinh viên nào đều phải trải qua khóa học nhảy, đó là qui định bất thành văn nơi này.”

Lần này đến phiên Tô Thố tròn mắt cứng lưỡi, cười không nổi.

” Nghe nói trường học của chúng tớ có cái truyền thống, kêu “xóa mù khiêu vũ”?” Buổi tối Tô Thố vừa về đến kí túc xúc, liền bắt lấy Dương Tuyết nhỏ giọng hỏi. Dương Tuyết hiện nay là một cán sự đầy nhiệt huyết của hội học sinh, không có thông tin nào mà cô ấy không nắm được .

Dương Tuyết khinh bỉ liếc qua Tô Thố:” Cậu còn không biết? Vũ hội có thể tự mang bạn nhảy, đến đó nếu không có bạn nhảy sẽ được ghép cặp ngẫu nhiên.”

Tô Thố ai oán kêu than

” Hơn nữa tối thứ bảy tuần sau sẽ có vũ hội ” Dương Tuyết tuyên bố một cách khoan khoái” Hôm nay chính lớp trưởng lớp tớ đã nói cho tớ biết.”

Hôm bầu cử ban cán sự lớp hồi đầu năm, với tinh thần nam nữ bình đẳng, mỗi bên nam nữ sẽ tự đề cử ra một lớp trường .Bên nữ chỉ có duy nhất người bon họ, cộng thêm Dương Tuyết có vẻ sôi nổi cho sự nghiệp cống hiến cho trường lớp , nên không cần bàn cãi gì đã hiển nhiên trở thành nữ lớp trưởng của lớp. Tô Thố cũng không nói không rằng giật giải khuyến khích, trở thành nữ lớp phó có danh không phận.

Sau khi nghe Dương Tuyết nói Tô Thố cũng không còn ai oán nữa, cô lẳng lặng trở lại bàn học, lấy ra bóp tiền ngồi đếm đếm

“ Làm gì ?” Dương Tuyết hỏi

“Tớ cảm thấy nên đi mua miếng đậu hũ đâm đầu vào chết luôn cho rồi”

“Chẳng lẽ cậu cũng có điều không muốn để người khác biết sao” Dương Tuyết nói mà không có nửa điểm đồng tình

“Tớ có thể xin nghỉ bệnh không tham gia không” Tô Thố hỏi

“Không thể, cả cái khoa chỉ có tớ với cậu là nữ, cậu không đi thì tớ đi để làm gì , biết kiếm ai để trò chuyện .Với tớ mà nói , nếu cậu bỏ tớ không tham gia thật sự là điều không thể tha thứ được .” Dương Tuyết dõng dạc tuyên bố : “ Với lại đây là hoạt động của học viện chúng tớ, cho dù cậu không nhảy được, cũng phải đến đó ngồi làm cảnh, Nếu không người tớ sẽ nói cậu làm giá không hòa đồng với mọi người , đối với việc xin học bổng sau này cũng không ích lợi gì. Về tình về lý, cậu cũng không được từ chối .nếu không, cậu xem sẽ chết với tớ như thế nào”

Tô Thố nghe mà khóc không thành tiếng, lần này … đúng là lên phải thuyền giặc rồi

Khi chân bị bong gân là lúc Tô Thố đang vừa xuống lầu vừa cầm cuốn sách mà đọc , bình thường cô đều như thế, có bị sao đâu nhưng hôm nay trời xui đất khiến thề nào mà vừa bước xuống bậc thang cô đã mất thăng bằng mà té xuống. May mắn thay là cô nhanh nhẹn nắm lấy thanh chắn cầu thang mới không tạo nên chấn thương nào nặng hơn nhưng viêc chân bị bon gân thì là điều không thể tránh khỏi. Tô Thố sau đó thuận thế ngồi luôn xuống bậc thang ở thư viện, đem đầu vui vào đầu gối, không để người khác thấy được cô đã đau đến sắp chảy nước mắt.

Đây là thời gian ăn tối nên thư viện lúc này vắng lặng như tờ, rất lâu cũng không thấy có bóng người xuất hiện, sau khi cơn đau nhói nhất đã qua đi, Tô Thố lấy điện thoại gọi cho Tô Trí, nhưng lúc lâu vẫn không có người trả lời

Đại khái chắc giờ bọn họ đang ăn cơm, vả lại trong nhà ăn đông và náo nhiệt thế nên không nghe thấy tiếng điện thoại reo. Tô Thố đành cắn chặt răng mà vịn thanh chắn từ từ đứng dậy, chân qùe chân thọt lê lết ra khỏi thư viện, thẳng tiến đến bệnh viện .

Khi đến bệnh viện Tô Thố mới phát hiện, chỉ trong vòng không đầy mười phút mà chân cô đã sưng lên to hơn cả cái trứng gà, nhìn vào thật kinh khủng. Sau khi bác sĩ kê đơn thuốc xong cũng là lúc điện thoại trong tay Tô Thố reo lên .

“A Thố, thật hiếm khi thấy em mở máy” Tô Trí vừa đánh cầu xong nên giọng nói có phần đứt đoạn không lại hơi, “ Em gọi cho anh có việc gì không ?”

“ Không có gì” Tố Thố sau hồi trầm mặc lên tiếng

“Không có gì sao? Em hồi đó giờ có bao giờ chủ động gọi anh đâu, hiếm khi gọi lại cư nhiên bảo không có việc gì ?” Tố Trí gừm một tiếng rồi nói tiếp “Bây giờ anh sẽ qua chỗ em”

“Hồi nãy em bị té bong gân” Tô Thố trả lời một cách miễn cưỡng “Nếu anh muốn đến thì đến bệnh viện ấy”

“Cái gì!” Giọng Tô Trí rống gần lỗ tới Tô Thức, khiến cô không khỏi nổi lên trận tê dại “ Em đi đứng kiều gì thế, mắt em mọc trên trán đấy à, hay là con đường em đi nó mọc gai ?”

“Bây giờ anh muốn mắng em hay là giúp em đây?” Tô Thố cũng không khách khí mà rống lại

Mấy chục phút sau , Tố Trí vội vội vã vã lao đến đến bệnh viện. Thân thể Tố Thố vỗn dĩ gầy gò, chân tay mảnh khảnh, bây giờ lại quấn thêm một tầng lại một tầng băng vải , nhìn cứ như là trên chân mọc thêm một quả banh bông .Tô Trí nhìn lại thở dài một hồi, chân mày bất giác nhíu lại. Tô Thố cứ nghĩ rằng lại sẽ bị ca một bản đây nên đã chuẩn bị tốt tinh thần , nhưng không ngờ lại nghe được câu “ Vẫn còn rất đau sao?”

“Không đau” Tố Thố bần thần nhìn vào Tố Trí rồi nói : “Chuyện nhỏ thôi, bác sĩ bảo không trở ngại gì , nghỉ ngơi một tuần sẽ khỏi”

Tố Trí vẻ mặt không tin, vẫn là kì kèo theo bác sĩ hỏi tỉ mỉ một hồi mới chịu thôi .

“Anh thật lằn nhằn, giống bà cụ quá a”

“Em nhìn chỗ nào mà bảo anh giống một bà cụ ? hay mình kiếm người nào hỏi xem sao nhá?” Tô Trí vừa đẩy chiếc xe đạp trước mặt Tô Thố vừa trừng cô mà nói “ Từ mai mỗi ngày anh sẽ sang đón em đi học tan học ăn cơm, em chuẩn bị đấy”

“Không cần phiền phức như thế , không phải bọn anh cũng rất bận rộn sao ….”

“Hai ngôi trường xem như một rồi, gần như vậy thì chút thời gian cỏn con đó vẫn dành ra được. Với lại, em đúng là người sinh ra trong phúc mà không biết hưởng phúc , anh là anh trai em mới bị em ức hiếp như thế, nếu không em kiếm đâu ra người ngày ngày tình nguyện đạp xe đạp chở em đi học chứ” Tô Trí vừa nói vừa bất mãn trừng cô em gái .

Tô Thố không phục đem cái trừng mắt trả lại “ Ai nói em kiếm không ra ?”

“ Với em đương nhiên là không vấn đề, chỉ cần em nói một câu, người trong phạm vi mười dặm đều nguyện ý làm việc khổ sai này, chỉ là….” Tô Trí cười quỉ dị “ chỉ là em có chịu cho người ta cơ hội không”

Tô Thố giả ngốc “ hiếm khi em bị thương như thế , mà anh còn dùng lời nói châm chọc em ,thật là anh trai tốt quá a”

“Anh không châm chọc, chỉ là nói sự thật thôi”

Anh vừa đạp xe vừa nói nên khi câu nói truyền đến tai Tố Thố đã như một cơn gió thoảng qua.

Rất nhanh sau đó Tố Thố phát hiện người được lợi nhiều nhất cho cái chân bị thương của cô không ai khác ngoài những nữ sinh trong kí túc xá. Ngay cả những cô bạn thường hay ngủ nướng cũng bất giác trở nên siêng năng dậy sớm như Tô Thố, sau đó đến nhà ăn ăn sáng và đến lớp sớm hơn nửa tiếng. Không ngờ sức hút của Tô Trí lại mạnh mẽ như thế, anh vốn dĩ đã là người có khiếu ăn nói, ngày ngày như rót mật vào tai các nữ sinh làm cho tâm họ phơi phới như trên mây, hoàn toàn bỏ quên cô em Tô Thố đang bị thương ở chân này.

Ngay cả Dương Tuyết cũng quyết định không đoái hoài gì đến việc Tô Thố không thể cùng tham gia vào lớp “xóa mù khiêu vũ” vào tối thứ bảy này. Cô ấy không ngừng lẩm bẩm “ Tố Thố a Tô Thố, cậu có thể bị thương thêm một tuần nữa không a, nếu không xuống được giường nữa luôn thì tốt nhất ” Tô Thố nghe xong suýt bị sặc, đúng là trọng sắc khinh bạn mà, không ngờ lời tuyên bố không tha thứ cho cô nếu không tham gia cũng không địch nổi một nụ cười của soái ca mĩ nam .

Bị thương không những làm cô đi lại bất tiện mà còn đem đến một hậu quả nghiêm trọng khác …Tô Thố rất không lâu sau phát hiện mấy đứa bạn cùng phòng đã rắp tâm đem cô bán đứng. Tỉ như mỗi ngày cô làm gì, ăn gì, đi đâu, ngay cả đi XX mấy phút đều được nhất nhất báo lại cho Tô Trí, nó còn chi tiết hơn cả bản báo cáo của những đặc vụ quốc gia.

Tô Thố bị việc này làm cho tức đến nghiến răng nghiến lợi. Cô quyết định thứ này sẽ hảo hảo giáo huấn Tô Trí một phen. Nhưng ngoài dự đoán của cô, người đúng giờ đứng đợi cô ở dưới lầu kí túc xá không phải Tô Trí mà là Trần Tử Gia.

Vì là thứ bảy nên Tô Thố tự cho mình cái quyền được bỏ rơi đám bạn trong phòng, một mình xách chiếc ba lô đầy sách đến thư viện tự học.

Đối với những ngày cuối tuần mà nói, bảy giờ sáng đã là rất rất sớm rồi. Vì là mùa thu nên buổi sáng thường có sương mù, mờ mờ ảo ảo như ngàn lớp sa mỏng treo lơ lửng trong không khí. Hơi sương mang theo hàn khí, khi thấm vào da buốt như là bị điện giật vậy. Lại thêm lâu lâu mới có bóng người đi qua làm cho không gian vắng lặng như tờ vô cùng quỉ dị.

Trần Tử Gia đẩy chiến xe tiến lại gần cô với nụ cười nhàn nhạt trên môi. Trên tóc anh vẫn còn vương hơi sương, tròng mắt long láng chuyển động , cái bộ dáng này nhìn quả thật không giống người phàm.

Tô Thố bất giác cắn chặt môi dưới, bất động ngây ngốc nhìn anh. Phải một lúc sau cô mới hoàn hồn lại và hỏi “Sư huynh, sao huynh lại ở đây? Anh em xảy ra chuyện gì sao ?”

Vẻ mặt đầy cảnh giác của Tô Thố khiến cho Trần Tử Gia có chút bối rối, bèn cười lên và nói “Anh em không có việc gì, chỉ là sáng hôm nay bị hội học sinh kéo đi làm osin, nên mới nhờ anh qua đây rước em”

“Anh cũng không bị kéo đi theo sao?” Tô Thố nghi hoặc hỏi

“Việc của anh đã xong từ lâu rồi, còn cậu ta cứ chất đống việc lại nên bây giờ phải vội vã đi giải quyết” Trần Tử Gia giải thích.

Tô Thố không biết nói gì hơn. Cô ngẩng đầu lên, phát hiện sương mù đã tan đi không ít, phút chốc mặt trời ló ra mang theo hàng vạn tia sáng ấm áp bao phủ cả không gian xung quanh.

Trần Từ Gia leo lên xe rồi nói “ Lên xe đi” Tô Thố ngoan ngoãn ngồi sau xe đạp, bất giác tay đưa ra nắm lấy góc áo khoác của Trần Từ Gia. Cô ngửi được mùi hương thoang thoảng tỏa ra từ anh thật khác với những bạn nam khác. Vai của anh cũng rất rộng, nếu dựa vào chắc sẽ rất là thoải mái, cứ như thể nếu trời có sập xuống thì cũng có thể chống đỡ được.

Không biết ai sẽ là người có diễm phúc dựa vào đôi vai ấy đây? Tô Thố vừa cúi đầu vừa suy nghĩ , trên môi thấp thoáng một nụ cười mỉm chi.

Sau khi ăn sáng xong, Trần Tử Gia chở Tô Thố đến cổng thư viện rồi dặn “ Buổi trưa anh sẽ rước em”

“Vâng” Tô Thố tiếp tục nói “Sư huynh, phiền anh như thế thật ngại quá đi, hay là buổi trưa em mời anh ăn cơm”.

“Anh và em cũng đâu phải ngày ngày mới quen biết, khách sáo thế làm gì?” Trần Tử Gia cười mỉm chi “Mà từ lúc nào em đã bắt đầu gọi anh là sư huynh rồi?”

“Anh vốn dĩ là sư huynh của em mà, em cũng đã học gần nửa học kì ở đây, nếu còn gọi thẳng tên anh như thế thì thật là không biết lớn nhỏ sao”

“Tùy ý em vậy” Trần Tử Gia sau hồi trầm ngâm đáp

Nếu như vào cuối ngày Dương Tuyết không vội vội vàng vàng xông vào thư viện và báo với cô rằng cô vẫn phải tham gia vũ hội thì Tô Thố cảm thấy hôm nay cũng không phải tệ lắm.

Dương Tuyết không nói không rằng đem sách và laptop nhét vội vào ba lô Tô Thố, sau đó kéo cô ra khỏi thư viện.

“Nhà ngươi nhất định phải tham gia, cho dù cậu đến đó chỉ ngồi làm cảnh thì cũng phải tham gia” Dương Tuyết y y nhắc lại lời nói của thầy cố vấn hội học sinh “Đây là hoạt động tập thể, thân là học sinh thì mỗi người đều phải có tinh thần tập thể, tham gia hay không hoàn toàn là hai vấn đề khác nhau”

“Tớ biết rồi vậy còn chưa đủ sao hả?” Tô Thố cười khổ

Sau đó quả nhiên Tố Thố phải ngồi ngây ngốc cả buổi ở sảnh khiêu vũ của trường. Trong cái ánh sáng mờ mờ ảo ảo của đèn chiếu và tiếng nhạc xập xình, cô quan sát thấy từng đôi từng đôi sinh viên vẻ mặt đầy háo hứng, người thì nhảy người thì theo giáo viên hướng dẫn học nhảy. Còn cô buồn tẻ đến nỗi uống hết lon nước này đến lon nước khác

Trong sảnh ánh sáng khá yếu ớt, những chùm đèn đầy màu sắc không ngừng chiếu qua chiếu lại. Số lượng người ở đó lại đông khủng khiếp, phải có đến - trăm người chứ không ít, nếu lỡ lạc vào chắc không còn đường ra, cộng thêm âm thanh lại vừa ồn vừa lớn, cả cái sảnh khiêu vũ như là cái lò lửa ồn ào, một câu nói cũng khó mà nghe thấy được. Tô Thố sớm đoán ra sự tình như thế nên đã thủ sẵn một tờ giấy , nếu có nam sinh nào mời cô khiêu vũ chỉ cần giơ ra cho họ thấy.

Không lâu sau cô thấy ngột ngạt nên ra hành lang hít thở khí trời

Bên hông hành lang vẫn còn một sảnh khiêu vũ khác, Tô Thố vừa ghé ngang mắt qua thấy, hai sảnh khiêu vũ cũng không có gì khác biệt, vẫn là đầu người nối tiếp đầu người, vừa đông vừa náo nhiệt như cái nồi nước đang nấu đầy sủi cảo.

Lang can tầng chính là điểm tận cùng của hành lang này, ở đó còn có cầu thang nối tiếp hai tầng với nhau. Vì ở đó là nơi lí tưởng nên có một cặp đôi đang ghé sát vào nhau, thì thầm với nhau những lời yêu đương. Chính vì ánh sáng tương đối yếu ớt nên Tô Thố chỉ có thể thấy được thân ảnh người. Hai người họ chìm đắm trong thế giới riêng của mình nên ngay cả Tô Thố xuất hiện cũng không cảm nhận được

Tô Thố bắt đầu ngồi xuống cầu thang, mở laptop ra viết phương trình, lâu lâu lại ngẩng đầu nhìn vào khoảng không tối đen như mực.

Ánh sáng xanh từ chiếc laptop truyền ra đã làm cho cô gái chú ý đến sự có mặt của Tô Thố, cô gái có chút hoảng loạn và nắm lấy áo bạn trai mà hỏi “ Anh, có ai ở phía bên kia?”

Tô Thố nghe thấy âm thanh run rẩy của cô gái thì không nhịn được cười: “ hai anh chị xin cứ tiếp tục, đừng để ý đến sự có mặt của em”

“Tô Thố à?”

Âm thanh rất quen, là ai nhỉ? Tô Thố ngẩng mặt lên từ màn hình lap top, tuy rằng trời rất tối nhưng cô vẫn thấy được ánh sáng kì lạ phát ra rừ đôi mắt sáng như sao của chàng trai. Cô kĩ lưỡng đánh giá anh trong màn đêm, thì ra là Hứa Nhất Hạo, Tô Thố cũng bất ngờ phát hiện ra cô gái đứng kế anh có một sắc đẹp yêu mị động lòng người, trên người mặc chiếc đầm dài thướt tha.

“Thì ra là sư huynh” Tô Thố ngẩng đầu , vẫy vẫy tay

“Em sao lại ở đây?” Hứa Nhất Hạo tiến lại gần cô hỏi

“ Đi xoá mù khiêu vũ a, hoạt động truyền thống của viện nên bị thầy cố vấn uy hiếp ép đến đây” Tô Thố vừa nói vừa để ý thấy ánh mắt của cô gái đằng sau ánh lên một tia kì lạ và đầy nghi hoặc “ Anh chị yên tâm , em vừa mới tới nên cái gì cũng không nghe thấy a”

Tô Thố đứng dậy, cầm theo lap top, từng bước từng bước khó khăn rời khỏi cầu thang

Hứa Nhất Hạo thấy bộ dạng của cô kinh ngạc chạy qua đỡ lấy cô rồi hỏi “ Chân em bị sao vậy?”

“Mấy hôm trước bị té bong gân a…”

Cô gái đằng sau nghe thấy cũng tiến đến đỡ lấy cô hỏi han: “ Có nghiêm trọng lắm không?”

“Rất tốt a, đã tốt lên nhiều rồi” Tô Thố thoát khỏi hai tay đang đỡ lấy mình, tự đi mấy bước quay đầu lại nói “ Nhìn em không phải đỡ rồi sao?”

Hứa Nhất Hạo khoanh tay không lên tiếng, cô gái kế bên lại chạy đến bên Tô Thố nói : “ Đúng thật là nhìn không sao lắm, Tô Thố, đi xem anh chị khiêu vũ nào, chị là Lâm Tranh, bạn cùng lớp của Nhất Hạo”

“Vâng” Tô Thố cười mỉm “ Nhìn thân hình sư tỷ đẹp như thế, chắc khiêu vũ cũng đẹp lắm “

Hứa Nhất Hạo cùng Lâm Tranh vừa bước xuống sàn nhảy, lập tức trở thành tiêu điểm nơi này. Tuy rằng họ cũng chỉ nhảy điệu vans truyền thống như mọi người, nhưng từng động tác nhảy đều hoàn mĩ vô khuyết, Hứa Nhất Hạo cứ như hoàng tử khôi ngô tuấn mĩ bước ra từng tranh dắt theo công chúa Lâm Tranh dịu dàng tao nhã lướt đi trên sàn nhảy. Sự phối hợp nhịp nhàng của họ tạo nên vũ khúc mê lực lay động lòng người, bất giác mọi người xung quanh đều ngưng lại mà nhường sàn nhảy cho họ. Ngay cả những sinh viên bên học viện Vật Lý cũng lũ lượt kéo đến xem họ nhảy.

Tô Thố đứng kế thầy hướng dẫn khiêu vũ, bất chợt nghe thấy thầy hướng dẫn nói: “Sai một nhịp rồi”

Xung quanh trở nên càng náo nhiệt khiến cho đại não của Tô Thố có chút gì đó xây xẩm. Thầy hướng dẫn trẻ tưổi đứng kế Tô Thố nghe thấy tiếng cô không ngừng lầm bầm “Không có sai a, lúc đấy Lâm sư tỷ đã sử dụng một tiểu xảo, nhưng vì cái đầm quá dài nên bị che mất, làm cho bước nhảy của chị ấy càng thêm linh hoạt và tư thế càng thêm ưu nhã”

Thầy hướng dẫn nghe thấy bất giác ngây ra, quay đầu nhìn nữ sinh vừa phát ra tiếng nói. Nữ sinh ấy cao gần bằng mình, nhưng chính vì quá ốm nên nhìn càng mảnh khảnh, gương mặt nho nhỏ như đôi mắt sáng lấp lánh lay động, trên tay vẫn ôm khư khư cái lap top. Anh vừa định bắt chuyện thì đèn trong phòng phụt tắt báo hiệu điệu nhảy kết thúc, khi đèn sáng lại thì đã không thấy bóng dáng của cô rồi.

Tô Thố lần đầu tiên không tìm được lời nào để phản bác Tô Trí, cô lần này thật sự là thảm bại, không phải bại một cách bình thường, mà là bại đến không còn mảnh giáp, toàn thân bị chém tả tơi.

“Nếu đã như thế thì,” Tô Thố nhỏ tiếng cầu xin “ Anh với Trần Từ Gia cho em điểm thấp thôi, thật thấp thật thấp, nếu như có thể thì anh nói với hội trưởng Vương Thẩm luôn, tóm lại là nhất định đừng để em lọt vào top được không được không ,còn sư tỷ của học viện chúng ta , anh cho điểm cao lên vào.”

Tô Trí nghe xong chấn định nói “ Em nghĩ cũng đừng nghĩ, anh có lẽ vẫn có thể giúp em gian lận, nhưng Trần Từ Gia và Vương Thẩm tuyệt đối sẽ không giúp em, anh vốn nghĩ em đã biết rõ điều này.”

Tô Thố cắn răng cười cười

Tô Trí dùng ánh mặt kì lạ mà đánh giá Tô Thố xong nói “A Thố, anh thật không hiểu ? Em rốt cục là sao vậy ? Tại sao lại sợ những hoạt động này như vậy? đứng trên đài biểu diễn chẳng lẽ khó thế sao? Em nghĩ em đem bản lĩnh của mình giấu đi thì sẽ coi như không có sao ?”

Tô Thố giả vờ như không nghe thấy, từ từ chạy đến hậu đài. Hội trường bắt đầu náo nhiệt hẳn lên, người không ngừng xuất hiện. Tô Thố bắt đầu cảm thấy đầu nhức như búa bổ.

Tô Trí trở về bàn bình thẩm, Trần Từ Gia hỏi “ Tô Thố sao rồi ? Sắc mặt cô ấy có vẻ không tốt lắm”

“ Tớ đoán là giờ sinh bát tự của nó xung khắc với cuộc thi này.”

Ở cửa hậu đài, Hứa Nhất Hạo và Lâm Tranh cũng xuất hiện, chào hỏi với Tô Thố. Tô Thố nhìn qua thì thấy Lâm Tranh đang ghé sát Hứa Nhất Hạo thì thầm điều gì đó, hai người đứng gần nhau má chạm má, nhìn vô cùng thân mật ám muội.

“Tô Thố”

“ Ồ” Tô Thố tránh không được chỉ còn cách đến trước “ Sư huynh sư tỉ.”

Lâm Tranh phong cách phóng khoáng, Hứa Nhất Hạo lại có vẻ ái ngại không dám nhìn Tô Thố, mặt chốc chốc ửng hồng. Lâm Tranh cười nói “Em biểu diễn tiết mục gì ?”

“ Em cái gì cũng không biết nên chỉ còn cách hát, loại biểu diễn không có tính tranh giải nhất.”

“ Không sao không sao.” Lâm Tranh nhìn Hứa Nhất Hạo, nụ cười phơi phới trên mặt. Phục sức của cô hôm nay phải nói là hoàn mỹ vô khuyết, nhìn vào khiến người ta thoải mái, nhất là khi cười. “Nhất Hạo có thế chấm cao tí cho em, đúng không?”

Đầu Tô Thố lại cảm thấy nhức nhức, thì ra Hứa Nhất Hạo cũng nằm trong ban bình thẩm! Chẳng lẽ những người cô quen biết hôm nay đều đến hết sao, còn ai chưa kịp xuất hiện chăng ? Cô vội vàng trả lời “ Đừng, vạn lần không nên, nên công bằng một tí a”

Cô lẩn lẩn đến hậu đài, cô là người thứ mấy lên sân khấu, đại khái còn phải đợi khoảng nửa tiếng nữa. Cô tìm thấy vị trí của mình, lấy laptop ra tiếp tục viết lập trình, may mắn chỗ nào khá vắng vẻ, người qua lại cũng không nhiều. Chiến hữu của Tô Thố, một nữ sinh khác của học viện vật lí đã đợi có phần không kiên nhẫn, không ngừng đi qua đi lại.

Tuy rằng vắng vẻ không có nghĩa vắng lặng, xung quanh vẫn nghe thấy những tiếng loa phóng thanh, tiếng nhạc, lâu lâu lại vọng lên tiếng vỗ tay và tiếng gieo hò cổ vũ.

Tô Thố khuyên cô “ Sư tỉ, nếu đã đến rồi thì không nên lo lắng.”

Cô quay đầy lại nhìn Tô Thố một cái, cô không thể bị một đứa sinh viên mới xem thường được, rất nhanh chấn tĩnh lại

“ Tô Thố em đang làm gì thế ?” Lâm Tranh đi đến hỏi thăm, vẻ mặt mang theo một tia khó tin “ Em vẫn còn lên mạng à? Thật sự tranh thủ từng giây a.”

Tô Thố đóng laptop lại, miễn cường nhướng lên một nụ cười “ Cũng không có gì, thầy kêu em viết một chương trình lập trình, sư tỉ khi nào lên sân khấu ?”

“ Vẫn còn người nữa”

Lâm Tranh đã thay xong trang phục, là một chiếc đầm hoa kiểu Ấn Độ, tay chân cô mảnh khảnh nhỏ nhắn , lại cao ráo tỏa ra khí chất yêu kiều.

“Điệu múa Manipuri của Ấn Độ” Tô Thố mắt tràn đầy nhiệt tình tán dương mà nói “ Sư tỉ, khẳng định tối nay chị là kinh diễm nhất toàn hội trường, em thật nghĩ không ra nếu chị không giành giải nhất thì ai giành đây, Hứa sư huynh nhất định rất tự hào vì chị. ”

Lâm Tranh không nói mà nhìn cô hồi lâu.

“ Sao thế ?” Tô Thố hỏi lại ”

“ Không có gì” cô cười “ Mong là như em nói.”

Sau khi Lâm Tranh đi khỏi thì Tô Thố lại mở laptop mà tiếp tục viết phương trình, cô vừa viết vừa dỏng tới lắng nghe những âm thanh bên ngoài, lúc sau tiếng nhạc lại nổi lên lần nữa, Tô Thố ngưng thần mà lắng nghe, một tràng pháo tay vang dội chưa từng có xuất hiện, không cần nghi ngờ cũng biết tiết mục biểu diễn cực kì thành công .

Điệu múa này rất khó để học được tinh túy của nó, nhưng nếu đã học tốt thì khi biểu diễn vô cùng mê động lòng người, vũ nữ múa kiều diễm say động lòng người như một đóa hoa rực rỡ. Lâm Tranh nhận được sự tán thưởng của nhiều người như thế cũng không có gì là lạ.

Tô Thố không thấy được Lâm Tranh đi đến hậu đài, cô cũng phải lên đài biểu diễn rồi. Tô Thố đi vào phòng thay ra bộ đầm dài màu nâu, lúc thay thì rất mệt nhưng vô cùng lộng lẫy, càng khiến cho thân hình Tô Thố mảnh khảnh cao ráo. Có thể nói đây là bộ đầm nhìn được nhất trong cái tủ đồ của mình.

Trong loa vang ra tiếng gọi tên của Tô Thố, cô bắt đầu đi lên sân khấu, nhưng bất ngờ khi không nghe được bất kì âm thanh nào, cũng không có người nào đưa micro cho cô. Chỉ thấy nhân viên hậu đài khiên lên cây dương cầm lớn đặt ngay trước sân khấu. Tô Thố bắt đầu nôn nao thấy không hay rồi, sắc mặt từ từ trắng bệch ra. Cô nghe thấy tiếng người dẫn chương trình cách màn sân khấu lưu loát nói : “ Thí sinh tiếp theo của học viện Vật Lí Tô Thố, tham gia độc tấu dương cầm , chương thứ của bản concerto thứ của nhà soạn nhạc Rachmaninoff.”

Khi bức màn của sân khấu được kéo lên, hàng ngàn ánh mắt đang chăm chú nhìn vào cô chờ đợi.

Trần Tử Gia học dương cầm đã lâu, đối với dương cầm vô cùng tinh thông. Sau khi nghe màn giới thiệt của người dẫn chương trình xong thì nghi hoặc mà nghiêng đầu nói với Tô Trí : “ Tôi không biết rằng Tô Thố biết đánh đàn dương cầm đấy , nhưng tại sao cô ấy lại chọn bản nhạc khó đến thế ?”

Vương Thẩm ngồi kế bên cũng thấy kì lạ “ Đúng thế, bản nhạc này hoàn toàn không dễ a.”

Tô Trí lắc đầu “ Tôi cũng không rõ cô ấy đang nghĩ gì, vừa nãy không phải nói rằng chỉ biểu diễn hát hò thôi sao.”

Trên bàn bình thẩm cũng có nhiều người thì thầm nói chuyện , Hứa Nhất Hạo vỗ vỗ vào vai Tô Trí đang ngồi cách đó người hỏi “ Cô ấy nói với cậu thế à ? Hoàn toàn không nhắc đến sẽ biểu diễn đàn ư ?”

“ Đúng vậy , theo như tớ biết thì cô ấy rất nhiều năm rồi chưa đụng đến cây đàn”

Đôi tay Hứa Nhất Hạo dùng sức nắm lấy góc bàn, ánh mắt nhìn chăm chăm vào phía sau sân khấu.

Không khí trong hội trường vốn dĩ vô cùng lặng im, bồng chốc có tiếng nhạc vang lên. Tô Thố đứng im không động đậy, sắc mặt trắng bệch nhìn chằm chằm vào cây đàn giữa sân khấu. Ngón tay cô nắm chặt, như đang đang đối mặt với mối thù hận làm cho ngón tay từ từ đỏ lên. Đôi mắt cô sáng lên, bên trong như chứa đầy phiền não, lúc ủy khuất, lúc phẫn nộ, thậm chí một tia nào đó là tuyệt vọng. Nhưng người quen biết Tô Thố bây giờ ai cũng ngẩn ra thấy lạ, trước giờ chưa từng thấy qua những biểu hiện phức tạp như thế của Tô Thố. Bây giờ cô đứng ngay giữa sân khấu đôi vai không ngừng run lên, ngực phập phồng như đang cố gắng ức chế cảm xúc của mình.

Tô Trí ngồi dưới sân khấu lặng lẽ nhìn cô. Anh hồi tưởng lại lúc nhỏ, cái dáng vẻ của cô khi ba mẹ anh lần đầu dẫn cô về nhà. Lúc đó bố mẹ cô cũng chính là chú và thím của anh mất vì tới nạn giao thông, lúc đó cô chỉ mới có - tuổi, nhỏ đến đáng thương, không nói không rằng im lặng đứng trước cửa nhà, trên tay ôm chặt một hộp cờ vây.

Thì thầm xì xầm to nhỏ bắt đầu vọng lên từ phía khán đài, nhân viên hậu trường từ hai bên cánh gà huơ tay múa chân, liên tục ra hiệu cho Tô Thố. Trong đám nhân viên đang gấp như lửa ẩn hiện một bóng người đi qua, bóng đen nhìn nhìn Tô Thố, trên mặt hiện ra một tia cười chế giễu.

Tô Thố trên sân khấu đột nhiên cúi chào một cái, sau đó quay người đi, từ từ đi về phía sau. Mọi người lúc này ai cũng nghĩ rằng cô sẽ rời khỏi sân khấu, nhưng cô bước bước tiến đến phía cây đàn, bước đi chậm rãi nhưng chắn chắc, ánh đèn theo bước đi của cô chiếu trên đỉnh đầu, lên mái tóc cô phát ra một luồng sáng đo đỏ.

Tiếng đàn từ tay Tô Thố bắt đầu vang lên, khiến những âm thanh hỗn tạp ở hội trường bỗng chốc chững lại để nhường cho tiếng đàn trầm bổng của cô, cao thấp mượt mà uốn lượn khắp cả hội trường, lúc nhẹ nhàng dịu dàng như tiếng ngâm nga thì thầm, lúc lại mạnh mẽ như tiếng thác vạn trượng đổ xuống, quật cường như đấng anh hùng đang đối chọi với vận mệnh, câm lặng mà than oán .

Khúc nhạc vừa kết thúc, cô từ từ đứng dậy, chấn định mà lui xuống hậu đài

Cả hội trường vang lên tiếng vỗ tay như sấm, đại đa số khán giả không hiểu về dương cầm nhưng họ nghe hiểu âm nhạc. Tô Thố trở lại hậu đài, lờ đi những tiếng chúc mừng tán thưởng từ mọi người, bắt đầu thu dọn vật dụng, thay cái đầm biểu diễn, chấn định đi ra khỏi hội trường.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio