Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Ngày này, Trần A Phúc cho người đón Sở Hàm Yên cùng tỷ đệ La gia đến Lộc Viên.
Hiện tại, La Mai bảy tuổi chính thức trở thành nhị đẳng nha đầu của Sở tiểu cô nương, dường như còn được chọn là nhất đẳng nha đầu hoặc là nha đầu hồi môn mà bồi dưỡng người.
Đây cũng coi như trong triều có người làm quan tốt, bao nhiêu nha đầu phấn đấu thật nhiều năm cũng không phấn đấu thượng vị trí, nàng còn nhỏ tuổi liền ngồi trên rồi.
Hôm nay thời tiết vô cùng tốt, mặc dù trong gió còn hơi ý lạnh, nhưng mặt trời rực rỡ cao chiếu, ánh mặt trời phơi nắng ở trên thân người ấm áp.
Trần A Phúc dẫn bọn nhỏ ở trong sân chơi đùa, bọn họ chơi là chim ưng bắt gà con.
Trần Đại Bảo làm diều hâu, Trần A Phúc làm gà mẹ, nàng phía sau là Yên Nhi, Yên đằng sau Nhi là tỷ đệ La gia cùng vài người nha đầu, hiện tại trò chơi này là mấy đứa hài tử yêu thích nhất.
Chỉ là, bởi vì Sở tiểu cô nương thân thể còn không tính là rất linh hoạt, Trần Đại Bảo không tốn được bao lâu đã có thể bắt được gà con.
Chơi một trận, Trần A Phúc liền dừng lại lau mồ hôi cho Yên Nhi.
Cô gái nhỏ mặt đỏ bừng, chóp mũi và trên trán còn rỉ ra một tầng mồ hôi mỏng.
Lau mồ hôi, lại lấy một khối vải nhung đệm ở phía sau lưng cho con bé.
Sau đó, lại lau mồ hôi cho Đại Bảo.
Đại Bảo còn vung cánh tay nói: "Nhi tử không yếu ớt như nữ oa."
Đột nhiên, Đại Bảo phát hiện bầu trời phía nam cuối cùng xuất hiện vài đội Yến Tử, đang bay tới nơi này.
Cậu chỉ phía nam hô: "Mau nhìn, Yến Tử."
Yên Nhi cũng phát hiện, hai đứa bé cùng nhau nhảy chân lớn tiếng hô: "Kim Bảo, Kim Bảo...!Chúng ta ở chỗ này...!nhà ở đây..."
Tiếp theo, La Minh Thành cũng hô lên theo.
Giọng trẻ con thanh thúy vang vọng ở trên không Lộc Viên.
Vài đội Yến Tử đi đến trên không bọn họ, lại không dừng lại, nhanh chóng xẹt qua chân trời bay đi hướng bắc bên cạnh, biến mất ở bên trong trời xanh mây trắng.
Đại Bảo và Yên Nhi thất vọng cực kỳ, đều khó chịu.
Đại Bảo ôm thắt lưng Trần A Phúc nói: "Mẫu thân, nếu Kim Bảo đã quên đường về nhà, vậy làm sao bây giờ?"
Yên Nhi vừa nghe, hù dọa chảy nước mắt, kéo tay áo Trần A Phúc nghẹn ngào nói: "Tỷ muội thích Kim Bảo, thích điểu điểu biết cười..."
Lúc này, không trung lại xuất hiện ba con chim, chúng nó lướt qua ba đường vòng cung lao xuống.
Ttiếp theo mà đến, là một trận tiếng kêu "Két két", cùng với một trận tiếng nỉ non dễ nghe.
Cái thanh âm này sao mà quen thuộc như thế đây?
Hai đứa bé tìm thanh âm nhìn sang, chỉ thấy một con tiểu Yến Tử nhanh chóng bay xuống.
Nó trước treo ở trên vạt áo Đại Bảo, kêu vài tiếng với cậu, trên lông vũ đen xen vàng dưới sự soi sáng của ánh mặt trời hiện ra kim quang.
Đại Bảo vui vẻ nói: "Kim Bảo, thật sự là Kim Bảo." Cậu kích động một phen chộp nó trong tay, siết đến Kim Yến Tử trợn mắt nhìn thẳng.
Kim Yến Tử thật vất vả thoát ra
.