Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Sở Lệnh Tuyên ôm Trần A Phúc vào trong ngực nói: "Ngày mai Thụy Vương sẽ mang Thụy Vương Phi cùng đi phủ công chúa.
Nàng đừng xem Thụy Vương thích chơi đùa, kỳ thật cực thông minh, tam thẩm nói tính tình Thụy Vương Phi không tệ.
Về sau nàng tốt nhất có thể giao hảo cùng Thụy Vương Phi, kinh thành thẹm một người bạn tốt, cũng sẽ không tịch mịch."
Khẳng định không chỉ đơn giản nhiều thêm người bằng hữu như vậy.
"Được." Trần A Phúc khẽ hé đôi môi đỏ mộng nói.
Sở Lệnh Tuyên cảm thấy một cỗ mùi thơm cực kỳ tuyệt vời đập vào mặt, khiến hắn có một tia hoảng hốt, nữ tử trong ngực tựa như thật sự là tiên nữ từ trong hào quang bay ra ngoài, không chỉ đẹp đến hoa mắt, mùi thơm say lòng người lại có thể khiếp tâm hồn người khác.
Lại ngửi, lại tựa như là hương vị Trầm Hương trong phòng.
Liền không nghi ngờ gì, cười nói: "Mùi thơm tập kích người! Lục Diệp Trầm Hương này, còn giống như có một loại diệu dụng khác."
...
Ngày hôm sau, Trần A Phúc không ăn mặc được quá xuất chúng.
Lần này Sở lão hầu gia cùng Sở tam phu nhân hạ mặt mũi Vinh Chiêu trước mặt mọi người, đã làm cho nàng ta càng hận mình, ghen tị cũng có thể khiến người ta đánh mất lý trí.
Nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện, nàng không muốn chọc phiền toái cho mình và người Sở gia.
Nàng mặc một bộ bối tử gấm vóc hoa hồng hình thức bình thường, váy mã diện màu đinh hương thêu lá trúc.
Chải đầu búi tóc tròn, mang trâm vàng ròng ly rượu lớn như bươm bướm.
Nàng tự mình hóa trang, lông mày bằng phẳng, má phấn, đôi môi, màu sắc đều thiên đậm rực rỡ.
Ăn mặc tương đối vẻ chững chạc, mặc dù vẫn không thể che giấu dung nhan xinh đẹp như cũ, cũng không xông ra vẻ thanh lệ như lúc trước.
Sở Lệnh Tuyên nhìn nàng như thế, thương yêu nói: "Ủy khuất nàng rồi.
Cuối cùng có một ngày, ta sẽ để cho nàng thoải mái xuất hiện ở trước mặt nàng ta, không cần che giấu bất luận cái gì."
Trần A Phúc cười nói: "Vâng, thiếp tin tưởng."
Sở Lệnh Tuyên càng điệu thấp, mặc một bộ trường bào gấm vóc màu xanh lam tay áo mũi tên, chỉ mới tám phần.
Hôm nay sẽ còn hiếu kính Sở phò mã cùng Vinh Chiêu công chúa mỗi người một đôi giầy Trần A Phúc "tự mình làm".
Trần A Phúc trước đưa tặng giầy cho ba người Sở lão hầu gia cùng Sở Tam lão gia, Sở tam phu nhân, đều là nàng tự mình làm.
Mà Sở Nhị lão gia, Sở nhị phu nhân, hơn nữa Sở phò mã cùng Vinh Chiêu công chúa, giầy bốn người này đều là bọn nha đầu làm.
Kỳ thật, nội tâm của nàng rất muốn tự mình làm đôi giày hiếu kính Sở Hầu gia, hắn thật không dễ dàng.
Nhưng mà nàng sợ bị người phát hiện manh mối, liền đều để nha đầu làm.
Hai người thu thập xong, liền đi An Vinh Đường.
Lần này Sở Lệnh Tuyên chỉ để cho Trần A Phúc dẫn theo một nha đầu Hồng Phỉ, phái hai bà tử khác chừng ba mươi tuổi.
Hai bà tử này cao lớn tráng kiện, phải được một tay công phu.
Kỳ thật, Hồng Phỉ hình như tay chân cũng lưu loát hơn nha đầu bình thường một ít, vóc dáng cũng muốn cao hơn một chút.
Đi đến An Vinh Đường, Lý thị cùng Sở Trân đã ở chỗ đó.
Các nàng nói, Vinh Chiêu công chúa hôm nay cũng thỉnh các nàng.
Nhìn Sở Trân ăn mặc một chút, giống như cũng không xuất sắc.
Bộ dáng Sở Trân cũng coi như xuất chúng, bởi vì Sở Hoa lập gia đình, Hầu phủ chỉ có một mình nàng là đích nữ, lại vẫn muốn tìm vị hôn phu nhà giàu, bình thường ăn mặc đặc biệt hoa lệ.
Trần A Phúc ngẫm lại, cũng liền đoán được.
Vinh Chiêu công chúa và chồng trước Tiết phò mã có một nữ nhi Tiết Bảo Nghi, năm nay mười ba tuổi, vẫn luôn đi theo sinh sống với Vinh Chiêu công chúa.
Sở Trân khẳng định là sợ hãi Tiết Bảo Nghi, mới an phận như thế.
Xem ra, khuê nữ thân sinh của Vinh Chiêu cũng không phải là dễ chọc.
Mấy người ngồi kiệu đi ngoại viện, Sở Lệnh Tuyên cưỡi ngựa, các nữ nhân ngồi xe ngựa.
Sở tam phu nhân cùng một chiếc xe ngựa với Trần A Phúc, nàng kéo tay Trần A Phúc nói: "Không phải sợ, có tam thẩm.
Mặc dù nàng ta là công chúa, ta là quận chúa, nhưng ta không sợ nàng ta."
Trần A Phúc cười nói: "Con tin tam thẩm."
Xe ngựa đi nửa canh giờ, liền đến phủ công chúa.
Mọi người xuống xe, lại phải thay đổi chiếc kiệu nhỏ.
Kiệu nhỏ không giống xe, chỉ có thể một người một cái.
Trần A Phúc nhìn hai người bà tử nâng kiệu nhỏ, trong lòng có chút bồn chồn.
Ở trước mặt mọi người, Vinh Chiêu có lẽ không dám làm càn quá đáng, Sở Hầu gia và tam phu nhân cũng sẽ không dung túng nàng ta quá làm càn.
Nhưng ở trên đường, luôn sẽ có ngoài ý muốn...
Sở tam phu nhân cũng nhìn ra, nói với hai bà tử khỏe mạnh phía sau nàng: "Các ngươi đi hầu hạ bên kiệu tức phụ Lệnh Tuyên.
Đáng thương, nàng lớn lên ở quê hương, lần đầu tiên tới phủ công chúa vùng đất phú quý này, ta sợ nàng bị hù dọa."
Mấy bà tử là nàng mang về từ biên quan, đều là dáng người tráng kiện, thân thủ kiện tráng, là cận vệ của nàng.
Mọi người không chú ý hai bà tử nâng kiệu nhìn nhau một cái, thần sắc có chút bối rối.
Trần A Phúc trước đó có hai người bà tử, hơn nữa Sở tam phu nhân phái hai bà tử nữa, phân biệt đứng ở bên cạnh bốn góc kiệu, Hồng Phỉ đứng ở bên cửa sổ kiệu nhỏ.
Tim Trần A Phúc cũng liền để xuống.
Nàng vén một góc rèm cửa sổ lên nhìn bên ngoài, một đường ngọc thụ quỳnh hoa, hồ quang sơn thủy, nhìn không hết ganh đua sắc đẹp, nói không hết quang cảnh kiều diễm.
Bên trong sân không nhiều, không giống nhà, như vườn hoa.
Cỗ kiệu đi đại khái một khắc chung, bà tử phía trước liền "Ai da" một tiếng ngã nhào trên đất, tay đang nâng kiệu cũng buông ra.
Hai bà tử đi bên cạnh kiệu bỗng chốc tiếp thu thanh kiệu, cỗ kiệu mới không bị nghiêng ngã xuống, Trần A Phúc cũng chỉ là thoáng nghiêng về phía trước một cái.
Nếu như cỗ kiệu té xuống, Trần A Phúc nhất định sẽ bị ném ra cửa kiệu, không nói bị thương, xấu mặt là khẳng định.
Trần A Phúc tức giận tới mức cắn răng, nữ nhân đáng giận, ngay cả một chiêu hạ lưu này cũng có thể dùng tới, không trách được có thể làm ra chuyện không biết xấu hổ như vậy.
Hồng Phỉ hỏi vội: "Đại nãi nãi không sao chứ?"
Trần A Phúc nói: "Không sao."
Phía trước Sở tam phu nhân cùng Sở Lệnh Tuyên đằng sau cũng nghe được động tĩnh, biết rõ không sao cũng liền yên tâm.
Một bà tử thay thế bà tử ngã xuống tiếp tục nâng cỗ kiệu đi.
Không đi bao lâu, bà tử đằng sau lại vấp ngã, lại bị hai bà tử khác tiếp thu cỗ kiệu.
Trần A Phúc ngửa ra sau, như cũ không có chuyện gì.
Dọc theo đường đi xảy ra hai lần sự cố giao thông, còn may kinh sợ mà không nguy hiểm.
Đi
.