Editor: ChieuNinh_dd.lequydon
Trần A Phúc tức đến sắp lệch mũi, con bà nó, nam nhân này cũng quá xấu. Nếu như tay nàng có lực, nhất định sẽ lấy cái xẻng gõ thủng đầu chó của hắn. Dù sao bây giờ nàng là ngốc tử, ngốc tử đánh hỏng người, là không cần chịu trách nhiệm.
Nhưng tay nàng không có tí sức lực nào, xẻng cũng không nhấc dậy nổi, đừng nói đánh người. Hiện tại nàng luyện tập được tốt nhất chính là miệng, nàng vận động các loại bộ phận trong miệng.
Lại thấy tên nam nhân kia móc ra mấy khối đường đen thùi lùi từ trong lồng ngực, nhướng mày thấp giọng nói: "Đường này ngọt lắm, A Phúc muốn ăn không? Muốn ăn thì đi ra ngoài chơi cùng đại ca..."
Trần A Phúc mãnh mẽ nhổ một miệng nước miếng tích góp từng tí về phía người nam nhân kia, dùng hết khí lực.
Ngay sau đó mắng: "Hừ, nương ngươi - - mới ngực lớn - - cái mông lớn, đường này - - cầm đi cho nương ngươi ăn, ngươi chơi thật tốt với nương ngươi đi." Mặc dù nàng còn có chút nói lắp, nhưng thắng ở lớn tiếng, hơn nữa thanh âm như chiêng vỡ, nghe đích xác khủng bố.
Nam nhân kia trước đó bị phun ra đầy mặt nước miếng, lại bị mắng vài câu, giật mình. Hắn không nghĩ tới, ngốc tử này không chỉ biết phun người, còn biết mắng chửi người, thanh âm vừa lớn lại khó nghe, cùng tướng mạo thanh tú của nàng hoàn toàn không tương xứng. Lại nhìn đôi mắt của nàng, tức giận như muốn phun ra lửa.
Hắn lau mặt một cái, siết quả đấm mắng: "Cái ngốc tử nhà ngươi, còn dám phun ta, nhìn ta đánh chết ngươi không."
Vương thị ở trong phòng nghe được động tĩnh, vội vàng cầm lấy cây chổi chạy ra, vừa chạy vừa mắng: "Cái thứ không biết xấu hổ nhị bệnh chốc đầu nhà ngươi, nhìn ta đánh chết ngươi không."
Nhị bệnh chốc đầu thấy Vương thị cầm cây chổi trong tay, còn có mấy người đi đường nhìn ngó phía bên này, hoảng sợ bỏ chạy như một làn khói.
Vương thị bỏ lại cây chổi, kéo Trần A Phúc thấp giọng hỏi: "Người xấu kia có sờ con không?"
"Không có." Vì trấn an Vương thị, Trần A Phúc còn nói: "Con phun nước miếng hắn, còn mắng hắn."
Vương thị than thở nói: "A Phúc vẫn là trở về bên trong phòng ngây ngốc đi."
Trần A Phúc không muốn về phòng nhỏ, trong sân không chỉ không khí trong sạch, có lợi cho hoạt động, còn có ánh mặt trời bổ sung canxi, đối với nàng bình phục rất là quan trọng. Lắc đầu nói: "Con không quay về. Nương - - yên tâm, con không ngốc, sẽ không - - bị người khác lừa ra ngoài."
Vương thị lại cao hứng, cười nói: "Đúng vậy, A Phúc nhà ta đã khỏi bệnh rồi."
Trần Danh đã ăn cơm xong, đi ra nói: "Quyên nương, A Phúc muốn ở trong sân thông khí thì để cho nó ngây ngốc đi, ta ở đây với nó."
Nói xong, thì ngồi ở dưới mái hiên bện giầy rơm. Vương thị cầm lấy xiêm y bẩn đi bên dòng suối giặt rửa, sau khi giặt xong lại phải vội vàng trở về thêu hoa.
Trần Danh bện một hồi, thì muốn nghỉ ngơi một chút, ho khan vài tiếng. Tối hôm qua, tiếng ho khan của hắn thỉnh thoảng truyền đến, có lúc ho một cái thì không dừng lại được, phải ho đầy đủ một phút đồng hồ mới hoãn lại.
Đây hẳn là bệnh lao phổi, ở kiếp trước không tính là bệnh lớn, Tây y có thể trị khỏi hẳn. Nhưng ở cổ đại, loại bệnh này thì tính là bệnh nặng, trị không dứt căn, còn cần nghỉ ngơi kỹ, ăn ngon, rèn luyện tốt. Một cái không tốt, thì chết thẳng cẳng. Diendanlequydon Chieu^Ninh
Vị lão cha này đích xác không tệ, Trần A Phúc cũng không muốn để hắn chết sớm. Nàng còn nhớ, Lâm Đại Ngọc bị chính là loại bệnh này, giống như thường xuyên ăn tổ yến đối với loại bệnh này có chỗ tốt.
Nàng còn nhìn thấy từng ở trên web một cái truyền thuyết, Lý Thời Trân chẩn đoán được bệnh một vị phụ nhân là ho lao, bó tay không có biện pháp, nói không thể chữa trị. Bao nhiêu năm sau, phụ nhân kia lại xuất hiện ở trước mặt Lý Thời Trân. Thì ra ở thời điểm nàng nhảy xuống biển tự sát được một người đánh cá cứu lên, ngày ngày cho nàng ăn con lươn, cuối cùng bệnh của nàng thế nhưng khỏe lên, còn lấy thân báo đáp, sinh con dưỡng cái.
Cái truyền thuyết này mặc dù có chút khoa trương, nhưng y học hiện đại cũng chứng minh, con lươn có thể nâng cao miễn dịch, cải thiện âm hư, đối với phụ trợ trị liệu ho lao thật có rất cao hiệu quả trị liệu.
Nhưng mà, cái nhà này nghèo như thế, làm sao nào mua được tổ yến, con lươn cùng dinh dưỡng phẩm khác đây?
Còn có A Lộc, nghe Đại Bảo nói, là ba năm trước đây A Lộc trèo lên cây lấy trứng chim bị té xuống làm chân ngã què. Khi đó trong nhà không nghĩ nghiêm trọng tới như vậy, vừa vặn đoạn thời gian kia bệnh Trần Danh lại nặng lên, Trần Đại Bảo tuổi cũng nhỏ, cũng không quá nhiều chú ý tới hắn, nghĩ tới dưỡng dưỡng thì cũng tốt rồi. Nghĩ vậy nên làm trễ nãi thời kỳ trị liệu tốt nhất, tiểu A Lộc cũng liền què đi. Vì chuyện này, Vương thị đã khóc không ít, Trần lão thái mắng Vương thị cũng mắng đến lợi hại, cũng càng thêm không muốn thấy Trần A Phúc cùng Trần Đại Bảo.
Đệ đệ hiểu chuyện kia, Trần A Phúc nghĩ đến hắn cũng là đau lòng một trận.
Vẫn phải vội vàng rèn luyện tốt thân thể, kiếm nhiều tiền. Có tiền, cái nhà này mới có hi vọng.
Trần A Phúc vừa nghĩ biện pháp kiếm tiền, vừa không dừng lại để đi bộ, lại đá đá chân, duỗi duỗi cánh tay. Nàng đi đến hậu viện, hậu viện so với tiền viện còn nhỏ hơn, chỉ có một cái chuồng gà cùng nhà xí.
Diện tích cái nhà này quá nhỏ, phải khuếch trương sân nhỏ lại một chút, đắp thêm vài gian phòng ốc. Nàng lại chuyển tới tiền viện, nghe được cửa viện có gà đang không ngừng kêu.
Trần Danh nói: "Đó là gà mẹ nhà ta, sợ là muốn đẻ trứng. Mở cửa ra, để nó vào."
Trần A Phúc mở cửa ra, quả thật một con gà chạy vào như điên, lại chạy tới hướng hậu viện. Không qua bao lâu, hậu viện liền truyền đến tiếng kêu "cục cục tác", Trần A Phúc mò được một cái trứng gà ở bên trong chuồng gà.
Nàng cười đến mặt mày cong cong, nói với Trần Danh: "Cha, gà - - thật thông minh." Nói xong lời này, nàng cảm giác mình thật biến thành ngu ngốc, lại âm thầm hừ hừ hai tiếng.
Trần Danh ha ha cười nói: "Súc vật cũng có linh tính."
Trần A Lộc cùng Trần Đại Bảo buổi trưa mới vác củi lửa về nhà.
Sau khi ăn xong, trừ Vương thị tiếp tục làm việc bận rộn ra, mấy người khác lên trên giường nghỉ buổi trưa.
Lúc Trần A Phúc tỉnh lại, Trần Đại Bảo đã không ở đó. Nàng nằm ở trên giường làm vận động khoang miệng, nghe có tiếng bước chân truyền đến trong viện.
Tiếp theo là giọng của Trần Danh: "Nương đến rồi."
Một giọng nói của lão phụ nhân: "Lão Nhị, nhìn con một chút coi, mới khá hơn một chút thì cực khổ. Tức phụ con kiếm tiền không ít, con còn vất vả như vậy làm gì?" Diendanlequydon~ChieuNinh
Trần Danh cười nói: "Nhi tử ngồi không cũng khó thụ. Công việc này không vất vả, còn có thể đổi vài văn tiền dùng."
Trần phu nhân mất hứng nói: "Nuôi một đứa con ghẻ, còn phải nuôi một dã..."
"Nương." Trần Danh vội vàng cắt đứt lời Trần lão thái, mất hứng thấp giọng nói: "Nương đừng nói lung tung, Quyên nương là nữ nhân tốt, a... cũng là hài tử đáng thương, nương không nên nói một ít lời nói khoét trái tim này nữa, nhi tử không thích nghe."
Trần lão thái nói: "Nương là trông thấy tức phụ con cùng A Lộc, Đại Bảo đều ra ngoài, đứa ngốc kia lại nghe không hiểu, nương mới nói. Nương cũng không phải là nhẫn tâm, thật sự là đau lòng con cùng A Lộc, nếu như không nuôi mấy người rảnh rỗi, con có thể ăn nhiều thứ tốt hơn, chân A Lộc cũng sẽ không trì hoãn..."
Sau đó là một trận rỉ tai, Trần A Phúc chỉ nghe rõ ràng một đôi lời, cái gì tức phụ con hướng về trước cái gì đó, Trần Danh ngăn cũng không ngăn lại được, tức giận đến ho khan, lão phu nhân mới ngừng miệng. Còn thêm một câu: "Lão Nhị yên tâm, chuyện này ta và lão đại ai cũng chưa nói qua. Nuôi mấy chục năm, lão bà tử đối với nha đầu ngốc kia vẫn có vài phân tình cảm. Nhưng nhìn đến A Lộc què, đau lòng..."
Trần A Phúc triệt để tỉnh táo lại, thì ra thân thể này còn có cái thiên đại bí mật kinh hãi! Nếu đây là thật, lão phu nhân không muốn thấy nàng cùng Trần Đại Bảo, nói vậy cũng đúng. Dù sao trong nhà nghèo, người một nhà cũng khó khăn nuôi sống, huống chi là nuôi người ngoài.
Cho dù nàng mới vừa xuyên qua đến một ngày cũng nhìn ra được, Vương thị đối với nàng vô cùng tốt, ở tại cái nhà này đãi ngộ của nàng xếp hạng vị thứ hai, đằng sau Trần Danh. Hơn nữa, còn dùng tiền dưỡng nuôi một Trần Đại Bảo bảo đảm nửa đời sau cho A Phúc.
Trần Danh không chỉ không tức giận, còn xem hai người bọn họ làm thân nhân.
Người nam nhân này không chỉ lương thiện, lòng dạ còn rộng rãi.
Hết chương .