Buổi trưa, Lý Mạc Đình không phát giác gì mang theo Tổng giám đốc đại nhân đi tới hãng phòng ăn. Hạ Cẩm Hiên nói ra cho oai quan tâm cuộc sống nhân viên, nhưng vẫn là chỉ có Thái Gia Tuyền biết, chính là cái người phúc hắc này không muốn mình và Lý Mạc Đình đơn độc cùng nhau ăn cơm.
"Hạ tổng, nơi này đúng lúc ăn gà xào cay đinh, ngài nếm thử một chút ~" Thái Gia Tuyền vui vẻ đem một đĩa cay gà xé phay siêu cấp đẩy tới trước mặt hắn, cô biết hắn sợ cay, ăn nhiều dạ dày sẽ chịu không nổi, cho nên cố ý trả thù hắn.
Hạ Cẩm Hiên nheo mắt lại nhìn cô, vừa định nói chuyện, liền nghe sau lưng một thanh âm ngọt ngào nói: "Hiên anh ấy không thể ăn quá cay, cô không phải không biết?"
Nghe vậy, Hạ Cẩm Hiên nhíu mày một cái, cũng không có lập tức quay đầu về phía sau. Thái Gia Tuyền là ngơ ngác nhìn về phía mỹ nữ sau lưng hắn.
Vóc người cao gầy, khuôn mặt hình dáng cực kỳ lập thể, tựa như người phương Tây một loại mũi cao lõm mắt. Một đầu tóc dài màu nâu gợn thật to, cộng thêm một bộ trang phục vô cùng thời trang bó sát người lô ra ngực hấp dẫn, cô vừa xuất hiện liền đưa tới vô số kinh ngạc ánh mắt của người chung quanh.
Thái Gia Tuyền không khỏi cúi đầu, nhìn mình một thân màu lam đồng phục làm việc trà trộn ở một đám màu lam trong đại quân, một cái chớp mắt sẽ tìm không được, so sánh với trước mặt mỹ nữ, thật sự có chút tự ti mặc cảm. Nhỏ giọng nói: "Xin lỗi, tôi không biết, vậy tự tôi ăn là được." Vừa nói đưa tay lấy đi đĩa gà xào cay đinh kia qua.
"Tôi nếm thử, liền ăn không một chút không sao." Hạ Cẩm Hiên cũng là đưa tay đoạt trở lại, không chút do dự gắp một khối bỏ vào trong miệng, từ đầu đến cuối, hắn cũng không có trở lại đầu nhìn sau lưng mỹ nữ một cái.
"Không cần!" Thái Gia Tuyền nóng nảy, hận không được chạy tới đẩy ra cái miệng của hắn, đem khối kia gà cho đoạt ra , nhưng là hiển nhiên rất không có khả năng.
"Ha ha, Hiên, không cần lấy lòng nhân viên như vậy chứ?" Mỹ nữ hào phóng ngồi vào bên cạnh Hạ Cẩm Hiên. Quay đầu lại đối với Thái Gia Tuyền nói: "Xin chào, tôi là Khang Hinh. Cô tên là Thái Gia Tuyền đúng không? Tôi đã nghe nói về cô!"
Thái Gia Tuyền kinh hãi, thì ra là cô ấy chính là Khang Hinh trong truyền thuyết? Sững sờ nhìn cô nửa ngày cũng không thể phản ứng ra một câu.
"Ha ha, tôi rất đáng nhìn sao? Nhìn đến đều không nháy mắt rồi hả?" Khang Hinh cười nói, trong mắt có chợt lóe lên kiêu ngạo.
"Ha ha, chào cô." Thái Gia Tuyền cười hướng cô gật đầu một cái, trong lòng cũng rất không có cảm giác. Cô cư nhiên biết Hạ Cẩm Hiên không thể ăn quá cay, như vậy quan hệ của bọn họ tới trình độ nào rồi hả ?
"Sao em lại tới đây?" Hạ Cẩm Hiên cuối cùng mở miệng, hỏi dĩ nhiên là bên cạnh Khang Hinh.
"A, ba em kêu em tới xem một chút tình huống thiết bị mới. Không nghĩ tới vừa đúng gặp được anh rồi." Khang Hinh cười thật ngọt ngào, giọng nói cũng rất ngọt.
Hạ Cẩm Hiên cười nhạo một tiếng, không lên tiếng, thẳng cúi đầu ăn cơm.
Khang Hinh lúng túng cười cười, cô lấy cớ xác thực không ai sẽ tin tưởng."Ai nha, Hiên, đừng ăn ở chỗ này, chúng ta đi ra ngoài ăn đi. Em biết một nhà mỳ Ý mới mở, rất tốt nha. Em mời anh đi ăn?"
"Không cần, anh ăn những món này được rồi." Hạ Cẩm Hiên không ngẩng đầu nói.
"Mà em còn chưa có ăn đấy." Khang Hinh nhỏ giọng oán trách một câu, lại chuyển hướng tới Thái Gia Tuyền nói: "Thái tiểu thư, nếu không, cô giúp tôi mua một phần ăn nữa đi, tôi ăn ở chỗ này cũng được."
"À? A, được." Thái Gia Tuyền vội để xuống chén của mình đũa, đứng dậy muốn đi mua, tay lại đột nhiên bị bắt chặt rồi, quay đầu nhìn lại, hẳn là Lý Mạc Đình.
Lý Mạc Đình mỉm cười với cô, lộ ra đáng yêu răng khểnh, nói: "Cô còn chưa có ăn xong đâu, ăn mau đi, nếu không đứng xếp hàng trở lại cơm cũng lạnh. Tôi đi là tốt hơn." Vừa mới dứt lời, người cũng đã nhanh đi ra.
Thái Gia Tuyền đột nhiên cảm thấy tiểu tử này thật sự rất thân thiết, vội hướng hắn bóng lưng hô to một tiếng "Cám ơn", ở nhận được một mỉm cười đáng yêu của tiểu Lý, mới ngồi trở lại chỗ ngồi, chuẩn bị tiếp tục ăn cơm.
Nhưng Thái Gia Tuyền mới ngồi xuống, chỉ thấy Hạ Cẩm Hiên buông chén xuống đũa, đối với bên cạnh Khang Hinh dịu dàng nói: "Không nhìn ra em còn rất có thể nhập gia tùy tục , buổi trưa trước uất ức em, buổi tối nữa dẫn em đi ăn món em muốn ăn ."
Khang Hinh yêu mị mà cười cười, giọng nũng nịu lạc lạc tức giận nói: "Người ta còn không phải là vì anh. Nhớ là anh đáp ứng em rồi nha, không cho phép đổi ý a, thời gian tối nay của là em ~"
"Đây là vinh hạnh của anh." Hạ Cẩm Hiên giọng của mang theo mùi vị cưng chiều.
Thái Gia Tuyền tay có chút phát run, cũng là cố gắng làm bộ như dáng vẻ trấn định, cô cúi đầu từng ngụm từng ngụm ăn cơm, làm bộ như như không có chuyện gì xảy ra, thỉnh thoảng còn quay đầu xem một chút Lý Mạc Đình có hay không xếp hàng đến trước quầy, ép mình không nhìn hai người trước mặt.
Vậy mà cô không có chú ý tới, Hạ Cẩm Hiên ánh mắt nhưng thủy chung chưa từng rời đi cô, trong mắt của hắn tức giận đã càng ngày càng đậm.
ta là đường ngăn cách
Ngàn tiếng hô, vạn tiếng gọi mới ra ngoài nữ Nhị Hào a ~ nên khiến Thái Gia Tuyền có chút nguy cơ ý thức đâu nói ~