Tất cả mọi người đều cảm thấy kì lạ, Tổng giám đốc đại nhân gần như thay đổi hẳn thường hay cười nhiều hơn, nói chuyện với bọn họ cũng không còn lạnh lùng như trước nữa , còn thỉnh thoảng tan gẫu cùng họ. Khiến cho mọi người tất cả đều vui vẻ không cần làm đến thừa sống thiếu phải cùng hắn tăng ca. Mà không dúng chưa hết giờ làm hắn đã không thấy bóng dáng. Dĩ nhiên Tổng giám đốc đại nhân đến trễ về sớm là chuyện bình thường không ai dám hỏi tới, cho dù có người hỏi, mọi việc đều do Hà Vân một tay giúp hắn che dấu. Che dấu lại lấy cớ vô cùng kỳ quặc —— đang họp, đi thị sát đưới hãng, tìm ngân sách của chính phủ. . .
Nhắc tới tìm ngân sách chánh phủ loại chuyện làm ăn này, không thể không nói Hạ Cẩm Hiên và Tề Minh hai người bọn họ. Quả thực là điển hình trong giới quan trường cấu kết với thương nghiệp
"Này, hiên, buổi tối không được sao? Ra ngoài họp gặp?" Tề Minh nói đến giống như một dạng con đồ.
"Lại tới đòi tiền?" Hạ Cẩm Hiên nói chuyện luôn trúng trúng tim đen.
"Hiên, đến cuối tháng." Tề Minh nói với vẻ thăm dò.
"Đúng vậy những ngày sau này sẽ rất vui đây." Hạ Cẩm Hiên nói khiến người ta tức chết không đền mạng
". . . Tôi cá là công việc của các thương nhân vẫn chưa thể xong được." Tề Minh nghe giọng điệu láu cá của hắn chỉ có thể bất tắc dĩ nói thẳng.
"Thiếu bao nhiêu?" Hạ Cẩm Hiên nhìn hắn có vẻ hả hê.
"Không nhiều lắm, ba chục triệu!" Hắn sẽ hỏi mình thiếu bao nhiêu, có phải vẫn còn hi vọng? Tề Minh không khỏi mong dợi.
"Tôi muốn mảnh đất ở thành đông!"
"Chà. . . Đồ xấu xa, cậu thật quá đáng, hiện giờ chỉ cần có bao nhiêu tiền chứ mảnh đất ki dáng già đến triệu!"
“ Chẳng qua chỉ là nơi khỉ ho cò gáy không phải sao? triệu? Cậu dám nói mình không xấu xa?" Hạ Cẩm Hiên nói với giọng điệu khinh thường.
"Nơi khỉ ho cò gáy? Vậy vì sao cậu còn…?" Tề Minh không chút khách khí phản bác.
"Cũng không có cách nào, tôi muốn xây dựng công xưởng ở khu náo nhiệt , nhưng mọi người lại không đồng ý."
"Nhưng chuyện đất đai không phải tôi quản. . ."
"Ít nói nhảm, tôi bao cậu một năm Công vụ."
"Đồng ý!" Mới vừa nãy còn do dự nhưng giờ Tề Minh trả lời với vẻ chắc chắn.
Kết quả là đúng là một thế giới khiến người ta khiếp sợ, rất nhanh đã định sẵn thế cục của một mảnh đất.
. . . . . . . . . . . .
"quan thương cấu kết!" Thái Gia Tuyền trơn mắt với Hạ Cẩm Hiên bên cạnh. Mặc dù cô không nghe được nội dung cuộc trò chuyện của đối diện Tề Minh nhưng là nhìn nhìn biểu hiện của Hạ Cẩm Hiên thôi cô cũng biết có chuyện xảy ra.
Trong thời gian này, hai người quen dùng chung phòng làm việc , trời vừa tối, làm thêm giờ một cách thoải mái. Mà Thái Gia Tuyền vội vàng thể hiện cùng Hạ Cẩm Hiên nỗi khổ của cô, điều này làm cho Hạ Cẩm Hiên thỉnh thoảng sẽ suy nghĩ lại xem mình có phải bóc lôt sức lao động của nhân viên quá mức, lương tâm bùng phát lên sẽ"Chỉ đạo" rút bớt việc cho cô.
"Anh nghe rồi đấy nhé." Hạ Cẩm Hiên nói vài câu cùng tề Minh rồi cúp điện thoại quay sang nhìn Thái Gia Tuyền nói.
"Em chính là cố ý nói cho anh nghe ." Thái Gia Tuyền tuyệt không khách khí.
"Ngày mai cho em nghỉ phép." Hạ Cẩm Hiên cũng không hề so đo cùng cô mà ngược lại nói ra những lời khiến Thái Gia Tuyền suýt nửa đánh rơi mắt kiếng. Hắn chẳng những không Phạt cô, trả lại cho cô nghỉ? Làm gì có chuyện tốt như vậy , nhất định là có âm mưu!
"Không được! Hai ngày nữa là tổng kết rồi mà báo cáo xưởng trưởng giao em còn chưa viết xong." Thái Gia Tuyền nhìn chằm chằm hắn.
"Còn nhiều lắm không?" Hạ Cẩm Hiên cau mày hỏi.
"Sơ lược thì xong rồi nhưng chưa sửa lại." Thái Gia Tuyền trả lời.
"Để cho ông ta sửa!"
"Ha ha, Anh đoán xem ngày mai em đến và nói còn lại ông tự sửa lấy ông ta sẽ phản ứng sao hả?" Thái Gia Tuyền làm bộ ngay thơ vừa nói vừa liếc vẻ mặt của Hạ Cẩm Hiên một cái.
"Lấy cho anh xem một chút." Hạ Cẩm Hiên xem bản thảo nháp của Thái Gia Tuyền đưa cho xem một cách nghiêm túc. Hắn gần đây hầu như luôn giúp cô làm thêm giờ.