Thái Gia Tuyền có chút tuyệt vọng nghiêng dựa vào trên cửa xe, "Bốp" một tiếng, không thể nghe thấy tiếng vang truyền vào lỗ tai của cô.
Thái Gia Tuyền kinh ngạc nhìn nơi phát ra âm thanh, phát hiện bên trên cửa xe ghế lái đột nhiên có một vật nho nhỏ nhô ra. Đưa tay với đến cái vật nhỏ, nhẹ nhàng kéo ra —— một hộp màu đen hiện ra ngay trước mắt.
Thái Gia Tuyền một hồi mừng rỡ, nhẹ tay đưa vào bên trong dò xét. Lấy ra hai đồ vật bên trong.
Trong đó một dạng dĩ nhiên là súng lục bỏ túi mà Hạ Cẩm Hiên đã giấu, Thái Gia Tuyền cực kỳ hưng phấn, cầm súng tay có một chút phát run. Cô bây giờ không để ý đến nỗi sợ, học bộ dạng trong phim truyền hình, rất thuận lợi đem đạn nạp vào lên nòng.
Một kiện khác đồ thật ra thì cũng không thu hút, là một quyển sách in nhỏ. Thái Gia Tuyền vốn là không có ý định đi xem nó, nhưng là trong lúc vô tình liếc thấy trong đó trên một tờ, lại hết sức quen thuộc với mình đó là bản vẽ.
"Đồng hồ đeo tay? !" Thái Gia Tuyền cơ hồ cả kinh kêu to ra tiếng. Vội cầm sách nhỏ lên nhìn kỹ , càng xem về phía sau, càng hưng phấn trợn to hai mắt.
"Cái người đáng chết kia!" Thái Gia Tuyền khép lại sách, cười khổ mắng một câu. Lại giật mình vì mình lỡ lời, vội lắc cái đầu"Phi phi phi, tôi thu hồi, Hiên không thể chết được, ngàn vạn lần không thể chết!"
Tư tưởng lại trở về thực tế, tâm tình hốt hoảng lại lại nỗi lên, Thái Gia Tuyền một giây cũng không dám chậm trễ, đem súng lục giấu ở trong túi áo, để hai tay trống, cầm lên quyển hướng dẫn bắt đầu bày ra trên xe.
Đúng vậy, quyển sách nhỏ kia chính là sách hướng dẫn đồng hồ đeo tay của Thái Gia Tuyền, ban đầu Hạ Cẩm Hiên dưới cơn nóng giận sửa lại trình tự đồng hồ đeo tay, hơn nữa ra lệnh cô đeo lên không cho phép tháo ra, hiện nay dường như có thể giúp cứu mang.
Quả nhiên, trên sách hướng dẫn chỉ ra một điểm đỏ, hiện lên vị trí hiện tại của Thái Gia Tuyền.
Thái Gia Tuyền thận trọng dùng thẻ đổ xăng trên xe cạy ra rảnh bề ngoài nắp sau, theo như sách nhỏ nhắc nhở, ở bên trong tìm được một cái nút nhỏ nhất, nhẹ nhàng đè xuống.
"Tít" vang lên một tiếng, đánh thức máy móc đồng hồ đeo tay thế nhưng bên trong mặt đồng hồ hiện ra một màn hình điện tử! Mà mười hai viên kim cương kia đương nhiên chính là những con số dùng để nhập số để gọi đi.
Được cứu rồi! Thái Gia Tuyền vội đóng lại nắp sau, lại cạy ra nắp trước."Phiền toái như vậy, khó trách không có ngoài thị trường." Thái Gia Tuyền vừa loay hoay vừa âm thầm oán thán. Chỉ là cũng may nhờ nó ẩn giấu được đủ sâu, nếu như liếc mắt liền nhìn ra là khối đồng hồ điện tử, đoán chừng sớm đã bị lấy đi thôi.
Thận trọng dùng ngón áp út nhấn ."Alo, chúng tôi bị người ta bắt cóc rồi, làm ơn đến cứu chúng tôi. Vị trí của tôi bây giờ. . ." Thái Gia Tuyền vội nhìn về phía hướng dẫn nghi "Tôi không biết, hướng dẫn nghi không có cụ thể địa danh, chỉ là kinh độ và vĩ độ là . Chúng tôi ở một dãy nhà bỏ hoang!" Cuối cùng, cô còn chưa có quên cộng thêm một câu: "Các anh phải mang theo nhiều người đến! Bọn họ rất lợi hại đấy!"
Điện thoại cắt đứt, lòng thấp thỏm của Thái Gia Tuyền cuối cùng có chút vơi đi. Có chút run run lấy ra khẩu súng lục, nhắm ngay khóa cửa xe. Cô một khắc cũng không muốn chờ thêm nựa, cô muốn xác định Hạ Cẩm Hiên có an toàn hay không.
Trong dãy phòng trống trãi, tiếng súng nổ vang lên đặc biệt vang to. Mặc dù trong buồng xe có cách âm, nhưng tiếng súng vẫn truyền đi rất xa. Hạ Cẩm Hiên đang ở một căn phòng khác cách đó vài dằm trong lòng cảm thấy kinh hãi!
"Khốn kiếp! Mày lại dám làm tổn thương cô ấy!" Hạ Cẩm Hiên điên cuồng như sư tử rống vào camera, tránh thoát người mặc áo đen bên cạnh vẫn còn ở sững sờ, hướng Andre mà nhào tới.
. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .
Ai nha, tiểu Hiên Hiên cho là Andre giết tiểu Tuyền Tuyền đấy.