Bùi Bảo Khương chu miệng,“Ta không thích đại ca ngươi, mặt mày lúc nào cũng cau có, cứ như ai thiếu nợ hắn vậy. Tề vương nhà ngươi tuy suốt ngày cũng âm u nhưng đó là bởi tính hắn như vậy. Còn đại ca ngươi là cố ý.”
Tô Mạt từ chối cho ý kiến cười cười:“ Nhưng cũng không thể giống ngươi vậy, chẳng những bị người lừa bán mà còn mỉm cười đếm tiền dùm người ta nữa. Ai tốt với ngươi một chút là ngươi điên cuông chạy theo người ta rồi.”
Bùi Bảo Khương kháng nghị nói:“Không có à nha. Ta cũng biết nhìn người chứ bộ.Ta tới đây lâu vậy chỉ có chơi với mỗi Tả tỷ tỷ thôi, thêm ngươi nữa là hai. Hết rồi.”
Tô Mạt hỏi một chút về nhà nàng, nàng liền tố khổ, làm như mình là dê con chờ ngày làm thịt làm cho mồ hôi Tô Mạt túa ra như tắm.
Nói một hồi, Bảo Khương cười xấu xa chỉ Hoàng Phủ Cẩn: “Này, Mạt nhi muội tử, ngươi mới bây lớn đã đàm hôn luận gả, cũng quá sớm đi.”
Tuy rằng hai người hợp nhau, một núi băng, một vờ hiền lành nhưng tuổi tác cũng là vấn đề nha.
Tô Mạt quyệt miệng,“Này có cái gì, dù sao chúng ta mới đính hôn chứ đâu có thành thân.”
Bùi Bảo Khương liền lớn tiếng cười, trêu nàng :“Hắn thoạt nhìn thực khẩn trương đâu, sợ mất ngươi, mắt nhìn ngươi không thèm chớp kìa.”
Hoàng Phủ Cẩn nghe tiếng cười liền nhìn qua, thân thiết nhìn Tô Mạt làm mặt Tô Mạt đỏ rực.
Nàng việc nghiêng người, lôi kéo Bùi Bảo Khương đi nhảy dây.
Bùi Bảo Khương lại vỗ vỗ tay, hấp dẫn mọi người, nói:“Ta dạy cho các ngươi khiêu vũ.”
Tô Hinh Nhi do dự , vài nha đầu cũng do dự, dù sao khiêu vũ mà bị chủ mẫu phát hiện , nhẹ thì ăn mắng, nặng thì bị đánh.
Bùi Bảo Khương vẻ mặt khát vọng nhìn Tô Mạt:“Mạt nhi muội tử, ngươi theo giúp ta đi .”
Tô Mạt nhìn Hoàng Phủ Cẩn, hắn hơi cười, cũng không có vẻ gì phật ý, nàng liền nói:“Được rồi, ta Tô Mạt liền liều mình bồi quân tử .”
Bùi Bảo Khương cao hứng ôm nàng nhảy dựng lên, cũng không thèm nghe Tả tiểu thư khuyên, đúng lý hợp tình nói:“Tả tỷ tỷ, chúng ta tự mình chơi đùa, cũng không có người ngoài, huống hồ muội còn nhảy với Mạt nhi mà.”
Tả tiểu thư lắc đầu, nhìn đại tiểu thư cười nói:“Nàng ta y như con khỉ con, không được ngoan hiền như Mạt nhi của muội đâu.”