Vu Hận Sinh không nói gì, bước lên gạt tóc nàng ra sau, vài vết đỏ do muỗi cắn in sau gáy nàng. Hắn khẽ nhíu mày: “ Ngươi không phải họ Trịnh.”
Tô Mạt gật mình nhưng ngoài mặt vẫn thản nhiên: “ Ta không họ Trịnh thì họ gì? Nói vậy mà cũng nói.”
Nói xong, nàng gạt tay hắn bỏ đi, hắn lại nắm tay nàng kéo lại: “ Lúc ở trong phủ, sao Tô Mạt lại gây sự với ngươi?”
Tô Mạt hừ lạnh: “ Sao ta biết được. Người ta tiểu thư quyền quý, lại có Tề Vương sủng ái, muốn gì không được? Ta chỉ là muội muội của viên quan nhỏ nhoi, làm sao tránh khỏi?”
“ Chứ không phải do ngươi dụ dỗ Hoàng Phủ Cẩn sao?”
Tô Mạt vờ giật mình, tránh né câu hỏi của hắn. Hắn cho là đã nói trúng điểm yếu, âm trầm nhìn nàng: “ Còn muốn chối?”
Nàng im lặng hồi lâu rồi bối rối vuốt tóc: “ Dĩ nhiên không đúng. Tề Vương với ngươi kẻ tám lạng người nửa cân, mắc gì ta phải dụ dỗ hắn?”
Ngoài mặt, nàng bình tĩnh đối đáp nhưng nàng biết giờ này có bao nhiêu nguy hiểm, không khéo là mất mạng như chơi. Gã này tâm nghi ngờ rất mạnh, từng câu từng chữ của nàng không thể lộ ra tí sơ hở nào, dù là chút ít.
Vốn, Hoàng Phủ Cẩn không đồng ý để nàng mạo hiểm nhưng nàng cứ liên tục nằn nì. Giờ thì hay rồi, nếu vác than thể bị thương về để coi Hoàng Phủ Cẩn có lột da nàng không. Không chừng còn bị cấm túc, cả đời đừng mong được đi chơi.
Gió núi từng đợt thổi qua mang theo mùi hương của riêng nàng khiến Vu Hận Sinh vô thức hít lấy hương thơm tự nhiên đó mà bản thân hắn cũng không hay: “ Ca ca ngươi nói ngươi nhớ hết những điểm phòng bị trong phủ?”
Nàng gật đầu: “ Dĩ nhiên! Ta còn biết chỗ nào có trạm gác ngầm nữa kìa!”
Hắn im lặng nhìn nàng. Tô Mạt cũng làm gan trừng lại.
Mấy chỗ như phủ nha này, nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ, người ra vào nhiều ít ra sao, có cạm bẫy gì.. tự hắn có giỏi đoán đi.
Lát sau, hắn lấy một tấm bản đồ từ trong tay áo, trải rộng ra. Giớ lớn vậy mà bản đồ vẫn không lay động, đủ thấy nội lực hắn kinh dị lỡ nào.
Đén Tô Mạt cũng phải âm thầm sợ hãi.
Nàng điểm mấy chỗ, chỉ ra chỗ nào có người tuần tra, chỗ nào có trạm gác ngầm.