Thái tử bây giờ tiến bộ hơn Tô Trì rất nhiều, biết nhìn xa trông rộng.
Thái tử gọi cung nữ chuẩn bị điểm tâm cho Tô Trì, mà quả thật ở nhà Tô Trì cũng chưa có ăn no, lập tức đi giải quyết vấn đề bao tử.
Thái tử cùng Tống Minh Dương đánh cờ xong, còn nói nói mấy câu, Tống Minh Dương dặn hắn"Nhất định phải vững vàng" , sau đó liền cáo từ.
Thái tử đưa hắn đến trước điện, nhìn sắc trời, đã là hoàng hôn, hắn liền quẹo trái, đi đến chỗ tiểu viện.
Thái tử gõ cửa, cwar5 vừa mở, người đã bước vào trong.
Tô Văn nhi đang ngồi ở dưới ánh đèn ngẩn người, nghe được tiếng bước chân cả kinh lập tức đứng lên, nhìn lại thấy rõ là thái tử, giật mình, đôi má chậm rãi đỏ lên.
Trong phòng chỉ hai người bọn hắn, Thư Hùng song Sát vì an toàn nên tránh vào chỗ tối, tuy vẫn dùng xe của đông cung vào nhưng không dám rêu rao.
Vì thế, người ngoài không biết bọn họ với Văn Nhi ở trong cung thái tử.
Thái tử nhìn nàng, thấy nàng một bộ dạng mảnh mai không vững, ánh mắt lại có chút kiên định, có một loại dũng khí vứt bỏ tất cả.
Nghĩ đến nàng vì chính mình mà có gan vứt bỏ gia tộc, trong lòng hắn nảy lên một loại vui mừng.
Hắn đưa tay, nàng liền ngã vào trong lòng hắn, cúi đầu khóc nức nở .
Hắn nói: "Ngươi chịu ủy khuất rồi. Trên người còn đau phải không?"
Tô Văn nhi lắc đầu, "Thiếp chỉ lo, nếu thái tử bỏ mặc, mẹ con thiếp chỉ còn đường chết. Thiếp chỉ hy vọng ngài có thể vì tình cốt nhục mà…”
Thái tử: "Ta làm sao có thể không thừa nhận. Nàng chịu khó chờ một thời gian."
Hắn hôn mắt của nàng một chút, lại nói: "Như thế một lần, liền có, thật quá bất ngờ.”
Những ngự nữ thị tẩm trong cung, đều uống thuốc , cho nên chưa từng mang thai trước lúc hắn đại hôn.
Hiện tại có, hắn có cảm giác rất kỳ quái, không nói lên được, vẫn là có chút chờ mong .
Tô Văn nhi ngượng ngùng cúi thấp đầu, đôi má ,mang tai cùng nửa đoạn cổ đều đã đỏ, nàng ngập ngừng nói: "Đêm đó ngài, ngài hung dữ như vậy, người ta đã xin tha, nhưng mà..”