Nếu hắn thật sự bất bình cho thân thế mình, phải hận hoàng đế, chứ không phải mọi người, không nên đại khai sát giới, lại càng không nên giết Lưu Niên!
Hoàng Phủ Cẩn sắc mặt lạnh nhạt, trong lòng lại bi phẫn vô cùng, chính là không chịu tiết lộ một chút ít.
“Ta mặc kệ ngươi là ai, cũng không cần biết ngươi có quá khứ bi thảm cỡ nào, nhưng đem bất hạnh đó đổ xuống cho người khác, ngươi đáng chết.”
Hắn phi thân lên, không lưu tình chút nào đánh về phía Vu Hận Sinh.
Vu Hận Sinh: “Ngươi đang sợ, sợ lời ta nói là sự thật..”
Hắn ném ra mấy quả phích lịch đạn, một trận sương trắng bốc lên, người biến mất không dấu vết.
Lúc Vu Hận Sinh chuẩn bị ném, Hoàng Phủ Cẩn đã đề phòng nhắm mắt lại, vừa dứt tiếng nổ đã phi thân duổi theo.
Bọn thị vệ ngơ ngác nhìn, lúc phích lịch đạn nổ, bọn họ chỉ có thể nhắm mắt, mở mắt ra, Tề vương cùng thích khách một người cũng không thấy.
Khác với bọn họ, từ trên cao nhìn xuống, mấy người Tô Nhân Vũ cùng Lưu Ngọc thấy rõ vô cùng.
Vu Hận Sinh mặc dù nhanh nhưng vẫn bị Hoàng Phủ Cẩn đuổi theo sát nút.
Tô Nhân Vũ nói: “Bệ hạ, thần đã hạ lệnh toàn thành giới nghiêm, ngày đêm tuần tra. Không hiểu sao thích khách vẫn trà trộn được vào đây?”
Hoàng đế sắc mặt băng hàn, không giận mà uy, lễ Vạn thọ nhiều người tham dự, bá quan văn võ, ai cũng có thể đem theo người hầu vào cung.
Không đúng, quan viên nào dẫn theo người hầu đều có đăng kí, kiểm tra kĩ lưỡng, hơn nữa bọn họ không được ngồi xe đi vào, chỉ có thái tử cùng các hoàng tử mới có thể…
Hoàng đế lạnh lùng thốt: “Truyền lệnh, lập tức tra rõ cả tòa nội cung. Rồi sau đó là hoàng thành, nội thành, ngoại thành. Hễ thấy kẻ nào khả nghi, bắt ngay lập tức.”
Chúng thần lĩnh mệnh, lập tức đi làm.
Vu Hận Sinh chạy tới chỗ hẹn với Vu Hãn nhưng không thấy người đâu, xe ngựa càng không có.
Còn đang tìm, Hoàng Phủ Cẩn đã đến trước mặt hắn, lạnh lùng thốt:“Ngươi đừng đợi, Vu Hãn sẽ không xuất hiện .”
Lúc này, một khuôn mặt nhỏ nhắn từ trên cây nhìn xuống, cười hì hì: “Lúc ở Dã Kê không thấy ngươi, ta đã nghi ngươi có âm mưu gì. Ta đoán ngươi dùng kế điệu hổ ly sơn, gây rối ở Dã Kê giết được chúng ta thì giết, để ngươi rảnh tay chạy tới đây ám sát hoàng đế, đúng chưa?”
Vu Hận Sinh hừ nhẹ: “Ngươi thực thông minh, bất quá cẩn thận mệnh không lâu.”