Lời vừa dứt, hai phu phụ lập tức nhìn nhau, không nghĩ tới lập tức rơi vào cạm bẫy của lão phu nhân.
Lão phu nhân cũng không nói nữa, sự thật thắng hùng biện, gia tộc họ Vương nàh hắn đều là lão thái thái quyết định hôn sự của tôn tử, ở Tô gia còn cần hắn một ngoại nhân xen miệng vào sao?
Vợ chồng hai người bọn họ nhất thời ỉu xìu, ngượng ngùng nói qua loa cho có lệ.
Vương phu nhân bỗng thấy lửa giận ngút trời, mà lại không có cách nào phát tác, từ lúc lão phu nhân ở nông thôn trở về, Vương phu nhân phát hiện, chính mình quả thực là như con châu chấu bị nhốt trong lòng bàn tay của bà, một chút đều không có cơ hội tự chủ.
Bà ta quá nghiêm khắc với chính mình, sự vụ lớn nhỏ trong nhà mình cơ hồ đều bị bài xích ra bên ngoài.
Nếp sống bại hoại của Tô Mạt, cùng Tề vương điện hạ không bị kiềm chế như vậy, nếu như theo ý nàng, đó phải phạt cho thật nặng, cấm không được tùy tiện xuất môn.
Nhưng lão phu nhân chẳng những cho nha đầu đó xuất môn, còn cho nàng ta tùy tiện đi khắp nơi, như Hương lâu Hoa Phố gì gì đó.
Mở nhiều công việc làm ăn như vậy, kết quả thì sao, có chu cấp cho gia tộc đồng bạc nào sao?
Cuối năm trước nàng ta muốn tổ chức một lễ hội mừng năm mới, các gia tộc họ hàng thân thích, nhóm nương nương trong cung, còn có đồng liêu của Quốc Công, bởi vì lão phu nhân khống chế chặt chẽ, nàng ta không có nhiều ngân lượng trong tay, muốn lấy từ Hương lâu mấy ngàn lượng bạc để ứng phó một chút.
Kết quả đừng nói Tô Mạt, cho dù là Tô Việt đều dám chống đối nàng, chẳng những không đưa bạc, còn nói một đống thứ không liên quan gì đến.
Nàng một đương gia chủ mẫu còn có chút tôn nghiêm sao?
Nghĩ bản thân vì sao lại thành như thế này, cũng là vì Tô Nhân Vũ hờ hững lạnh nhạt, là lão phu nhân khắp nơi chèn ép mới tạo thành .
Nếu đương gia giúp nàng nói vài lời, chống lưng cho nàng, nàng có đến nôi như hiện nay ở Tô gia cho dù là quản gia, nha đầu, mụ mụ, gã sai vặt, xa phu cũng không muốn gặp sao?
Lúc trước nàng là đương gia, bọn họ nào dám như thế?
Chẳng lẽ nàng không phát uy, bọn họ coi nàng nhưu đồ chỉ trưng bày cho đẹp mắt thôi sao?
Lão phu nhân lại hỏi Vương Minh Chí,“Cữu lão gia, ngươi giúp Nhu nhi chúng ta để ý xem sao, là Tần gia công tử tốt, hay là Tả gia công tử tốt.”
Vương Minh Chí cố ý không trả lời, lại có chút thất lễ, đành phải nói:“ Công tử Tần gia dáng vẻ tuấn tú hơn chút, công tử Tả gia con đường làm quan tốt hơn chút.”
Lão phu nhân nhìn về phía Tô quốc Công,“Theo ta thấy, tuy rằng mọi người đều nói cao gả thấp thú, nhưng ngẫm lại cẩn thận, nếu như vợ chồng hoà thuận, nữ nhi nhi tử khỏe mạnh hòa thuận, về phần làm quan gì, thì không nhất định là quan trọng nhất. Huống hồ, cô gia làm quan chức gì, đương nhiên có lão gia hắn quan tâm, chỉ cần đối đãi tốt với khuê nữ của chúng ta, vậy là đủ rồi!”