Hôm nay được nghỉ nên cô cũng không biết làm gì chỉ còn cách đi shopping cho thoải mái, dù sao ba mẹ của thân thể này cũng không quan tâm, còn bà chị kia thì khỏi phải bàn cãi chắc cũng đi chơi rồi nên tội gì ở nhà một mình. Cô thay đại bộ đồ nhưng nhìn những bộ đồ này cô không biết nói gì khác ngoài hai chữ: bái phục. Quần áo bộ nào cũng là màu hồng theo tôi nghĩ cô bé này chắc rất thích màu hồng.
Cô có thể mặc kệ mọi thứ chứ quần áo này thì cô chịu thua đó không phải style của cô. Nói thật dù ba không thích cô nhưng trong thẻ tín dụng của cô vẫn thi chi rất nhiều tiền nên không cần lo lăng cuộc sống sau này của mình. Cô tung tăng bước xuống lầu và đúng như cô đoán nữ chính không ở nhà, cô chào hỏi thím Thẩm rồi ra ngoài bắt taxi đến khu thương mại.
Phải nói khu thương mại trước mắt cô đây khu thương mại này rất sầm uất chắc phải tốn đến hàng tỷ, không suy nghĩ nhiều cô bước vội vào bên trong. Quả như cô nghĩ bên ngoài nhìn đã thế huống chi là bên trong, cô đi dạo loanh quanh rồi vào chỗ bán áo. Cô vừa vào đã thích ngay một bộ đầm màu tím nhạt nhìn rất tinh tế lại không quá cầu kỳ cô vừa định mua chỉ là...
“ Chiếc váy đó bao nhiêu? Gói lại cho tôi đi“. Giọng người phụ nữ đăng sau vang lên
Cô quay đầu ngó qua thì thấy trước mặt cô là một người phụ nữ hách dịch, tại sao cô lại nói như vậy? Hãy nhìn xem khuôn mặt thì trát cả tá phấn đôi môi đỏ chót giương mất cứ hách lên trời, đôi mắt nhìn cô chằm chằm như cô đã ăn cướp của cô ta không bằng.
Lại nói về người phụ nữ đó cô ta đang đi cùng a Ngôn của mình mua sắm nhưng a Ngôn lại cứ nhìn chằm chặp cô bé đó từ lúc ngoài cổng đến vào bên trong nên khi nhìn thấy cô ta nhìn bộ váy đó cô đã lên tiếng trước.
“A, thật xin lỗi cô bé nha chị đây nhìn thấy nó rất đẹp nên không kìm lòng được hay là... bé chọn cái khác nha“.
Eo ôi giọng nói của cô ta kìa ẽo òn ẽo à nhưng cô không dễ bị lừa đâu huống chi tìm mãi tôi mới thích một cái váy này nên không thể bỏ cuộc nhanh như vậy được.
“ Chị này hay nghê em thấy trước thì đó là của em tại sao là của chị chứ? Mà chị mua rồi cí thể mặc được nó sao, cái này... chị không nhìn thử quần ao này khồng vừa với chị đâu. Em khuyên chị nên đi chỗ khác mua thì hợp hơn”
“ Cô....”
Cô ta như tức điên lên, chưa có một ai dám nói ả như vậy vậy mà con nhỏ này chưa mọc cánh mà dám mắng xéo ả tay cô ta đưa lên định đánh con nhỏ mất nết này
“ Cô đủ rồi đó không xem tôi ra gì sao, Cút ngay đi!” Tiếng nói của đàn ông trầm thấp vang lên
Cô nhìn cô ta giơ tay lên mà phát hoảng, cô thật sự phải nhận cái tát này của cô ta sao nhưng đợi một hồi cô không thấy gì chỉ thấy một giọng nói lạnh lùng vang lên. Cô vội mở mắt nhìn thấy trước mắt là một anh chàng đẹp trai không từ nào để tả khuôn mặt góc cạnh lạnh lùng nói chung quá đẹp trai nhưng có vẻ anh ta biết cô gái trước mặt này.
Cô ta thật sự không ngờ a Ngôn lại vì cô bé trước mắt mà quát nạt cô, nhìn đôi mắt lạnh lùng của anh cô chỉ đành cam chịu mà rời khỏi chỗ này.
Sau khi cô ta đi cô lại nói với nhân viên gói bộ váy lại cho cô, sau khi xong mọi thứ cô tính đi về thì người đàn ông sau lưng lại lên tiếng.
“Cô bé không tính nói cảm ơn với ân nhân đã cứu mình sao? “. Anh hơi ngạc nhiên khi cô bé này không si mê anh khiến trong lòng anh hơi khó chịu và hơn thế là khi anh giúp cô cô lại làm lơ anh coi anh như chưa tồn tại nên anh bất chấp gọi cô lại.
“ Thật cảm ơn anh đã cứu tôi, hiện tại tôi có việc bận nên phải đi gấp mong anh thứ lỗi cho“. Đùa chắc cô biết thừa tại anh nên cô ta mới mò tới tôi bởi lúc này trong lúc tình cờ cô thấy mắt cô ta có chút ghen tị nên cô đoán tám đến chín phần liên quan đến anh ta.
“ Đưa số điện thoại của em cho tôi, khi nào rảnh em mời anh một bữa coi như em cảm ơn anh chuyện hôm nay. À quên giới thiệu anh tên Tống Tử Ngôn, còn em?“. Chưa đợi cô nói gì anh ta đã cướp túi sách rồi lấy điện thoại cô gọi vào điện thoại anh ta. Chậc cô sống tới tuổi của kiếp trước với tuổi của hiện tại cũng chưa thấy ai mặt dày như anh ta. Nhưng thôi dù sao anh ta cũng có ơn khi cứu cô thoát khỏi móng vuốt của mụ dạ xoa.
“Tôi tên Phương Dư Khả nếu lần sau rảnh tôi sẽ mời anh đi ăn hiện tại tôi phải về rồi tạm biệt anh“.Ơ mà khoan đã hình như vừa rồi cô nghe anh ta nói gì thì phải, anh ta nói anh ta tên Tống...Tử... Ngôn. Tại sao cô lại xúc động đến không nói nổi nên lời vì anh ta chính là nam chính của nữ chính cũng tức là chị gái yêu quý của cô. Hỏi làm sao cô không xúc động được, chậc chậc chắc cô ra cửa mà không nhìn ngày nếu đã vậy thì cô chuồn thôi. Nòi là làm cô xách theo bộ đầm rồi đi thẳng ra ngoài mặc kệ ánh mắt của anh ta đằng sau tôi.
Lại nói về Tống Tử Ngôn hôm nay rảnh rỗi nên cùng cô bạn gái mới quen đi shopping, chỉ là vừa tới trước trung tâm thương mại hắn thấy trước cửa là một cô bé mới , tuổi nhìn như búp bê nhưng biểu cảm trên khuôn mặt lai rất đẹp. Thế là hắn không tự chủ dẫn theo cô nàng đi sau cô bé, khi cô đứng trước quầy quần áo cô nhìn thật lâu vào một chiếc đầm màu tím trước mặt. Vậy mà cô ả theo sau lưng anh không biết điều dám chạy đến trước mặt cô bé mà làm uy. Anh muốn chạy đến giúp nhưng giọng nói cô bé vang lên có chút khinh thường trách móc, đến cuối cùng chuyển sang chân thành mà khuyên nhủ. Anh thật sự không thể nhịn cười nhưng đành kìm nén chỉ dám nhếch môi cười nhẹ. Có lẽ cô nàng quá tức giận nên định giơ tay đánh cô bé hắn đã may sao chạy ra kịp, cuộc đời của anh phụ nữ chỉ như quần áo ả không thuận theo thì cũng chẳng sao đường ai nấy đi nên anh ghét nhất là loại con gái như cô ta. Sau khi ả ta bỏ đi, cô bé rõ nhìn thấy anh nhưng lại giả vờ làm anh phải lên tiếng khiến cô ấy chú ý đến anh. Nghe nói cô phải về anh lại tự tiện lục giỏ của cô lấy số điện thoại bởi trong lòng anh có một chút luyến tiếc nhỏ. Anh nhìn theo bóng lưng cô bé mà không khỏi thầm nghĩ” thật là một cô bé thú vị”
●●●
Sau khi cô về nhà người cô gặp phải không ai khác là nữ chính, chị ta đang ngồi trên xô pha tay cầm remote thay đổi kênh liên tục. Có lẽ chị ta ngồi rất lâu và chị ta đang chờ cô, quả nhiên cô đoán không sai khi chị ta thấy cô liền tắt tivi rồi ngoắc cô lại gần.
“ Hôm nay em ra ngoài hả? Lâu rồi chị mới thấy em ra ngoài mua sắm á, em đi có vui không?”
Ôi thật là tình cảm quá đi suýt chút nữa làm cô cảm động đến quên mất chị ta là người hại chết thân thể này. Hỏi tại sao cô biết vì trong truyện có ghi một đoạn nữ chính bỏ thuốc ngủ rất nhiều vào ly nươc cam của nữ phụ và quả thật nữ phụ đã chết nhưng chị ta không ngờ linh hồn cô xuyên vào người cô bé.
“ Dạ hôm nay em đi rất vui đến nỗi tay chân mỏi nhừ chỉ muốn đi ngủ. Vậy em đi ngủ trước nha chị em mệt quá”
“ Nếu mệt vậy em đi ngủ đi nhớ lần sau đi chơi đừng để mình mệt như vậy.”
Mặc kệ chị ta cô ậm ừ rồi chạy lên lầu mà bỏ qua ánh mắt kinh ngạc lẫn đố kỵ, sau khi vào phòng Cô lục lại điện thoại thấy trong danh bạ anh ta tự cài cho mình cái tên a Ngôn. Nhìn mà thấy ghê, cô xóa đi rồi đặt lại cái tên “ Tống Tử Ngôn” xong xuôi mọi việc cô lại nằm ngủ. Có thể do thân thể này không đi lại nhiều nên hôm nay đi lại hơi nhiều nên giờ rất mệt.