-Cô mặc một chiếc váy mullet liền thân màu đen với họa tiết ren từ cổ xuống váy, tóc cô tết nửa đầu và làm xoăn ở đuôi tóc một chút, đôi giày với vòng cổ và nhẫn đều cùng là màu đen. Nhìn cô rất hợp với màu đen quyến rũ ấy. Nhắc tới bóng hồng đang đi về phía cô không ai khác chính là Kiều Linh. Vì cô ta thích màu đỏ nên đã diện một cây đỏ tới nhưng trang điểm thì lại không đậm giống như lần cô bị Kiều Linh bắt cóc. Cô nhìn Kiều Linh và không đoái hoài gì đến sự hiện diện đó rồi đánh mắt nhìn hướng khác. Liên Chi nhìn Kiều Linh thì vẫn chào hỏi bình thường rồi đứng sát cạnh cô. Kiều Linh hơi cúi mặt rồi ngập ngừng nắm hai tay cô khiến cô giật mình lùi lại nhăn mày hỏi:
-”Cô làm gì vậy?”
-”Mấy lần tôi định nói chuyện với cậu nhưng cậu toàn lơ tôi nên tôi đành phải làm vậy Bách Vân hãy nghe tôi nói...” Kiều Linh đưa ánh mắt đáng thương lên nhìn cô.
-”Tôi với cô vốn chả ưa gì nhau nên cũng đồng nghĩa không có chuyện gì để nói với nhau cả, bỏ tay tôi ra đi.” cô nói.
-”Làm ơn nghe tôi nói đi...tôi thật sự xin lỗi vì lần đó đẩy ngã cô xuống vực tôi cùng đính chính lại bản thân mình rồi. Tôi muốn trở nên tốt hơn nên không ngừng cố gắng làm hòa với cô vì tôi đoán cô thật sự bất bình khi tôi làm cô ngã vực.”
-”Không ngừng cố gắng? Nghe có vẻ tâm huyết ghê...tốt nhất là đừng có nhắc lại chuyện đó! Tôi muốn đưa nó vào dĩ vãng rồi sao cô không thể để tôi yên? Như thế sẽ tốt cho tôi hơn nếu cô muốn làm hòa.” cô nói rồi hơi xoay người tính rời đi.
-”Như vậy tôi không an tâm được tôi thật lòng muốn nghe cô nói tha thứ với tôi...”
-”Không. Tôi không có dễ dàng như vậy đâu đừng có làm phiền tôi nữa.” cô đáp rồi đi nhanh.
-”Bách Vân!” Kiều Linh gọi lớn rồi làm cô khựng lại bằng cách dùng hai tay giữ lấy cánh tay phải của cô.
-”Tôi nói rồi...đừng có làm phiền tôi! Cô thật phiền phức!” cô giận dữ hất tay mạnh làm Kiều Linh loạng choạng lùi lại rồi đột nhiên cầm lấy một ly nước hất thẳng vào người làm ướt nhẹp cả người rồi ngã va vào bàn để khác tạo thành một tiếng 'rầm' lớn. Những chiếc cốc thủy tinh trên bàn đó rơi xuống và vỡ thành những mảnh nhỏ Kiều Linh cầm lấy một mảnh rồi cứa lên người mình. Toàn bộ hành động khi đó chỉ có mình cô nhìn thấy còn khi mọi người thì cô ta đã xong việc và khóc ngon lành trong đống nước ngọt khắp mình.
-”Kiều Linh cậu sao vậy?” bạn nữ từng được Kiều Linh giúp chạy tới lấy khăn lau mặt cô ta.
-”Ban nãy nói chuyện với Bách Vân không may làm cậu ấy tức giận nên đã vô tình vung tay mạnh làm tớ ngã...không phải lỗi của cậu ấy đâu đừng trách nhé!” Kiều Linh cười gượng nói chữa lỗi cho cô khiến cô được một phen choáng ngợp.
-”Làm gì có chuyện vung tay mạnh như thế được?” cô gái kia nói rồi tiếp tục lau người cho Kiều Linh với bộ mặt lo lắng hết mức có thể. Xung quanh đám học sinh lại bắt đầu xì xào bàn tán một số đứa khác thì chạy ra hỏi thăm lấy hỏi thăm để Kiều Linh:
-”Cậu có thật sự ổn không?”
-”Khiến các cậu lo lắng rồi...Là do tớ làm Bách Vân tức giận nên mới thế này nên các cậu đừng có làm to chuyện mà trách cậu ấy nhé!” Kiều Linh lại nở nụ cười gượng với mọi người.-”Cậu có lòng tha thứ cao quá cơ...Ấy vậy mà Bách Vân chả thèm xin lỗi, cậu bị thương thế cơ mà...” một đứa con gái nói rồi nhếch môi cười nhìn cô đầy khiêu khích.
-”Không sao đâu! Lỗi của tớ trước mà...” cô nhìn Kiều Linh mà mặt đầy hắc tuyến khóe mắt không ngừng co giật trước tình huống tài tình kia. Hy Đan đột ngột hù cô từ phía sau hỏi:
-”Tớ tới hơi muộn...có bỏ lỡ chuyện gì không?”
-”Có đấy...” Liên Chi trả lời thay rồi chỉ về phía đống hỗn độn kia và chỉ vào Kiều Linh.
-”Vừa có xô xát gì à?” Hy Đan hỏi. Cô lắc đầu nhếch mép cười:
-”Không chỉ là vô tình xem được kịch thôi.”
-”Kịch?” Hy Đan khó hiểu bởi câu nói bóng gió của cô rồi lắc đầu nói thêm:
-”Ban nãy có người đưa cho tớ áo khoác của cậu này.” Hy Đan đưa cho cô.
-”Kiều Linh cậu có đem áo khoác không? Váy cậu ướt thế này lát nữa về cảm lạnh đó.” bạn nữ kia nói. Cô quay đầu nhìn chẳng nói chẳng rằng ném áo khoác của cô vào người Kiều Linh rất mạnh như trút giận nói:
-”Tôi cho mượn thôi đừng có mà lấy hết.” rồi mặt lạnh tanh xoay lưng đi mặc kệ hành động của cô khiến đám học sinh xung quanh nói đểu cô.
-”Cảm ơn...tớ nói rồi đừng có trách Bách Vân! Do cậu ấy hơi nóng tính thôi bỏ qua đi nhé!” Kiều Linh nói rồi mỉm cười làm đám học sinh không ngớt khen ngợi Kiều Linh. Cô thở dài đi ra khỏi nhà kính. Gió lạnh thổi làm người cô run rẩy xoa hai bàn tay mình nghĩ:
-”Thà mình không quăng áo cho cô ta còn hơn...mà mình ra nhầm phía sau nhà kính rồi!?”
-”Bách Vân!? Sao cậu lại ở đây?” Mạnh Khải ngạc nhiên nhìn cô.
-”À...không có gì. Mà sao cậu không vào trong đó?” Cô hỏi ngược lại.
-”Bên trong ồn ào lắm có ở đây mới yên tĩnh thôi. Ngồi xuống đây đi.” Mạnh Khải cười đáp lại. Cô gật đầu ngồi xuống băng ghế ngước nhìn trên đêm.
-”Mà...không mang áo khoác sao? Đang là mùa đông đấy.”
-”Có mang nhưng quăng cho chó rồi.” cô khẽ cười đáp.
-”Chó? Không hiểu cho lắm nhưng mà lo cho bản thân mình trước đi.” Mạnh Khải cởi áo vest của mình rồi khoác lên người cô.
-”Cảm ơn...” cô nói rồi ngẫu nhiên nở nụ cười khiến Mạnh Khải bị thu hút. Mạnh Khải cũng như vậy mà cười theo cô nhìn hỏi:
-”Cười cái gì vậy?”
-”Vui thì cười thôi chả phải cậu cũng đang cười sao?” Mạnh Khải đáp.
-”Kệ tôi.” cô nói rồi nhìn ra hướng khác.
-”Giá như lúc nào cũng nhú thế này nhỉ?” Mạnh Khải mỉm cười ngước nhìn bầy trời đêm tuyệt đẹp với ánh trắng và những ngôi sao thi nhau tỏa sáng. Một cơn gió lớn thổi qua làm mái tóc cô rối lên, cô vén lọn tóc lại rồi vô tình nhìn sang Mạnh Khải. Gió thổi khiến tóc cậu rối tung cả lên nhìn rất hài khiến cô bật cười thành tiếng:
-”Mạnh Khải...tóc cậu...”
-”Hả? Sao?” Mạnh Khải nghe vậy liền đặt tay lên đầu mình.
-”Nó vểnh lên kìa.” Cô nói.
-”Hết chưa?” Mạnh Khải vuốt mổ hồi rồi hỏi.
-”Ừm.. còn chỗ này.” cô hơi nhích người rồi vuốt nó xuống khiến cậu hơi đỏ mặt khi ở gần như vậy. Cô nhìn kĩ lại và gật đầu.
-”Ngại quá...bị nhìn thấy trong bộ dạng đó...” Mạnh Khải quay mặt sang hướng khác và gãi đầu.
-”Gì chứ? Cậu làm tôi liên tưởng tới con gái đó.” cô nói.
-”Tôi men % đấy!” Mạnh Khải nghiêm túc đáp.
-”Hành động đó có vẻ dễ thương quá đà nhỉ? Nhưng có vẻ nó hợp với cậu.” cô cười nhẹ nói.
-”Nhưng tôi chả bao giờ biểu hiện trước mặt người khác đâu. Chỉ làm vậy với cậu thôi.” Mạnh Khải cười nhìn cô.
-”Tôi vào trong đây.” Cô đứng dậy rồi một mạch đi. Mạnh Khải cười như đạt được mục đích liền đứng dậy đuổi theo cô gọi í ới.
-”Cậu ta nguy hiểm thật.” Cô nói rồi đi vào trong nhà kính mặc xác Mạnh Khải đang gọi lớn tên cô.