Nữ Phụ Trọng Sinh Cô Ấy Không Theo Hầu Bộ Tiểu Thuyết Nát Này Nữa

chương 86-87: 86: đại phòng làm sao vậy - 87: hai người không đến cùng một nơi

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

86: Đại Phòng Làm Sao Vậy

Ân Minh Châu cũng không ngờ lần này quay về, đại phòng lại không cho họ mặt mũi như vậy, lại nhìn Ân Uyển Nhi chuyện tốt không làm, phá hoại có thừa bên cạnh, siết chặt khăn tay, cuối cùng tự mình mở miệng.

“Đại bá mẫu sắp xếp tất nhiên là tốt, chỉ là hai tỷ muội con vẫn luôn bầu bạn bên cạnh tổ mẫu, Tây phòng cách Hồng Lư Uyển của tỗ mẫu khá xa, chúng con chỉ là không nỡ thôi”.

Ân Minh Châu nói xong, có chút buồn bã cúi thấp đầu.

Trong lòng lão phu nhân cũng không tránh khỏi có chút buồn, liền nhìn Ân Hằng nói: “Hai đứa chất nhi kia thì không nói, sao lại sắp xếp Uyển Nhi và Minh Châu ở xa như vậy? Ta thấy Thanh Trúc Viện của A Man rất gần đó, phòng cũng lớn, tỷ muội chúng nó ở cùng nhau cũng bớt cô đơn, ta thấy…”

Ân Tố Tố cười, mở miệng nói: “Tổ mẫu lo A Man cô đơn, A Man rất vui.

Chỉ là tổ mẫu à, thiên kim khuê các trong kinh thành nếu không được một mình độc hưởng viện tử, sẽ bị người ta chê cười đó, hơn nữa cho rằng nội trạch không có quy củ, tương lai nhất định cũng ảnh hưởng đến nhân duyên của ca ca”.

“Đây là sự thật”.

Ân Hằng mở miệng, “trong nhà cũng đâu phải hết chỗ ở, nếu không muốn ở Tây phòng thì dọn ra ngoài.

Nếu mẫu thân không nỡ chúng nó thì có thể dọn đến ở cùng, con mỗi ngày đều đến thỉnh an là được”.

Ân Minh Châu đứng hình, đại phòng rốt cuộc là làm sao vậy?

Đến cả một chút tình thân ngoài mặt cũng không thèm cho sao?

Tần Tư Sương hạ mắt, nhìn chằm chằm vào hoa văn thêu trên y sam của mình, gần như có thể nhìn thấy từng bông hoa rồi, nhưng bà cũng không nói thêm câu gì nữa.

Cả tiền sảnh rơi vào sự yên lặng quỷ dị, không ai mở miệng nói câu nào.

Lão phu nhân muốn nói lại thôi, trong lòng không khỏi dâng lên cảm giác sợ hãi, trước đây khi bà nói chuyện với con trai, đều có tính toán kỹ trước, dù sao hiếu đạo lớn nhất, bà chưa từng nghĩ có một ngày lời nói của mình lại bị gạt sang một bên, hơn nữa vậy mà còn muốn bà dọn ra ngoài.

“Bỏ đi, cứ sắp xếp như vậy cũng được”.

Cuối cùng lão phu nhân vẫn phải chịu thỏa hiệp.

Lúc này Tần Tư Sương chầm chậm nâng mắt lên, nhìn Ân Minh Châu và Ân Uyển Nhi cười nói: “Ở cùng tổ mẫu vài hôm, sau đó tự quay về viện tử nhà mình ở, làm gì có chuyện tách huynh muội ruột ra chứ, dù sao cũng đến tuổi cập kê rồi, nếu cứ ở đây mãi, người khác còn cho rằng đại phòng muốn làm lỡ chuyện hôn sự của nhị phòng nữa kìa, chuyện này truyền ra ngoài cũng không tốt đẹp gì đâu”.

“Hai người là trưởng bối của chúng nó, dù nói đến chuyện hôn sự cũng không đến lượt người ngoài chỉ trỏ”.

Lão phu nhân vội nói.

“Mẫu thân nói sai rồi, lần trước, có một quan viên như thế này, phu nhân nhà đó có lòng tốt, muốn chọn cho chất nữ nhà mình một mối hôn sự tốt, kết quả chất nữ bất mãn, làm ầm đến tai nha môn, loạn đến mức khiến phu nhân nhà đó suýt thì bị hưu thê, từ đó về sau mọi người đều ngầm thừa nhận: chỉ nên tự lo chuyện nhà mình”.

Tần Tư Sương vẫn cười dịu dàng như cũ, nhưng sắc mặt lão phu nhân tái mét, nghiến răng nghiến lợi.

Đây là muốn làm phản mà!

“Đại bá mẫu nói đùa rồi, cha mẹ con vẫn ở Vị Hà huyện xa xôi, không chăm sóc được chúng con, vậy nên mọi chuyện vẫn phải nhờ đại bá mẫu bận lòng”.

Ân Minh Châu vội nói, còn có chút gượng gạo của tiểu cô nương, dường như rất khó xử.

“Ta thì bận lòng gì chứ, ta đâu phải mẫu thân các con, hơn nữa còn có tổ mẫu các con giúp xem mắt, ta làm sao chen chân vào được!” Tần Tư Sương không chừa chút mặt mũi nào, định nói rõ mọi chuyện trong hôm nay luôn, tránh phiền phức về sau.

Dù sao Ân phủ này vẫn vậy, bà chỉ bận lòng hai đứa con nhà mình thôi, người khác không liên quan.

Lão phu nhân nghe xong, tức giận lên tận não, nhìn chằm chằm Ân Hằng.

Ân Hằng không nói câu nào, cũng chẳng hề có ý muốn mở miệng.

Lão phu nhân sợ thật rồi, quyền quản lý nhà cửa của bà có còn lấy lại được nữa không? Ân phủ đổi chủ thật rồi sao!

Sắc mặt Ân Minh Châu trắng bệch, đại bá mẫu thật sự không thèm quan tâm sao, một nữ nhi của huyện lệnh nhỏ bé như cô ta, làm sao mà tự lót đường cho mình được?

Lão phu nhân nhìn Tần Tư Sương, mắng thầm một tiếng, mở miệng nói: “Đúng rồi, sao không thấy Liễu di nương đâu, còn cả Nguyên Trình nữa? Tính ra ta còn chưa từng gặp Nguyên Trình, sao hôm nay ta về lại không thấy đến thỉnh an”.

“Chuyện này phải hỏi lão gia”.

Tần Tư Sương nói.

Ân Hằng cau mày, sắc mặt khó coi kể lại mọi chuyện, “vốn dĩ chuyện xấu trong nhà không nên nói ra ngoài, nhưng ở đây không có người ngoài, nên con cũng nói hết luôn, cuối cùng con cấm túc họ rồi, không có lệnh của con, không ai được phép bước ra khỏi viện tử nửa bước”.

Sắc mặt lão phu nhân trắng bệch, nắm chặt tay, nghiến răng nhìn Tần Tư Sương, đây là muốn loại trừ hết người của bà mà!

“Loại tiện phụ ác độc! Dám để con mình uống thuốc giả bệnh, nếu không phải thuốc hết tác dụng, A Man…không biết A Man còn phải chịu ấm ức thế nào nữa”.

Tần Tư Sương nói, có chút nghẹn ngào, “Ân gia ta chỉ có một nữ nhi, nếu nó bị vấy bẩn, thì tất cả mọi người đều bị liên lụy, sao có thể độc ác tới vậy, Nguyên Tân còn phải tham gia kỳ thi mùa xuấn nữa kìa”.

Sắc mặt lão phu nhân lại thay đổi, không quan tâm sống chết của Liễu di nương nữa, nếu cô ta thành công thật, thì mấy đứa nhà nhị phòng làm sao tìm được nhân duyên tốt nữa.

“Đúng là phải phạt, nhưng chuyện học hành của Nguyên Trình không thể chậm trễ, vẫn nên thả nó ra để nó học hành cho đàng hoàng”.

Lão phu nhân nói.

“Ý của mẫu thân là đợi nó biết lỗi rồi thì thả nó ra ngoài”.

Lần này Ân Hằng không có phản bác lại ý kiến của mẫu thân mình, dù sao nó cũng là con trai ruột của ông, huyết mạch tương liên, làm sao mà không lo cho tương lai của nó, để nó sống chết ở hậu viện được chứ.

Tần Tư Sương thấy cũng sắp đến thời gian rồi, liền sai người dâng bữa sáng lên, mấy người cùng ngồi xung quanh bàn, nhìn vào vô cùng hòa thuận.

Sau khi ăn xong bữa sáng, Ân Tố Tố liền cáo lui, muốn đến Vương phủ.

Vương phi có lời mời, sao dám thất lễ, tất nhiên phải qua sớm một chút.

Lão phu nhân động tâm tư, nhìn hai đứa tôn nữ như hoa như ngọc của mình, không khỏi nổi lên ý nghĩ khác, liền mở miệng hỏi: “A Man, lần này Vương phi mời các cô nương gia như con sao?”

Ân Tố Tố cười gật đầu: “Vâng ạ.

Vương phi còn lo có người trà trộn vào, nên gửi cho mỗi người một thiệp mời, nói rõ ràng rằng đến trước cửa còn phải chờ quản gia xác minh.

Cũng không biết tại sao phải làm chặt chẽ như vậy”.

Ân Nguyên Tân nhếch khóe miệng: “Ta có nghe Cảnh Vân nói qua, y nói mẫu thân y rất xem trọng lễ ủ rượu tuyết lần này, gióng trống khua chiêng, náo đến mức Vương phủ gà bay chó nhảy, không được phạm tí lỗi nào”.

Sắc mặt Ân Uyển Nhi và Ân Minh Châu lại trắng bệch, lần nữa bị dập tắt tâm tư.

Mỗi người một tấm thiệp, cho dù mặt dày đi theo, có phải cũng sẽ bị đuổi về không, nếu thật sự là như vậy thì sao ở lại kinh thành được nữa.

Mọi người đang nói chuyện, Tiểu Nha đi vào bẩm báo: “Tiểu thư, xe ngựa của Vương phủ tới rồi”.

Ân Tố Tố áy náy cáo biệt với mọi người, sau khi quay về viện tử của mình sửa soạn lại một phen, liền cầm theo đồ lên xe ngựa đi.

Ân Nguyên Tân thấy mọi chuyện xử lý cũng gần xong rồi, nên nhắc đến chuyện học hành của mình, cáo lui về phòng nốt.

Lão phu nhân ngồi thuyền về cũng mệt mỏi, sau khi ăn xong bữa sáng, không còn tinh thần nữa, được người dìu về Hồng Lư Uyển.

Những người khác cũng ai về phòng nấy, trong chốc lát tiền sảnh lại trống không..

87: Hai người không đến cùng một nơi

Ân Uyển Nhi vừa về đến Tiểu Thạch Uyển liền phát hỏa, cầm bình hoa sứ lên muốn đập.

Ân Minh Châu vội vàng đỡ lấy, mắng thầm một câu “thứ ngu xuẩn” rồi vội vàng nói: “Tỷ tỷ, nếu tỷ đập thật, đại bá mẫu sẽ cho rằng tỷ bất mãn với sắp xếp của người, như vậy càng nhanh chóng đuổi chúng ta đi hơn”.

Ân Uyển Nhi nghe xong thì đạp mạnh ghế khiến ngón chân ăn đau, sắc mắt đại biến, gào thét không ngừng.

Ân Minh Châu hết cách, chỉ đành đỡ cô ta ngồi xuống.

Ân Uyển Nhi trực tiếp nhéo lỗ tai Ân Minh Châu, hung tợn nói: “Có phải vừa rồi ngươi rất vui không?”

Ân Minh Châu nhịn đau, nước mắt đã trào ra rồi, nhưng chỉ có thể nhẹ nhàng nói: “Tỷ tỷ nói gì vậy, sao muội muội vui cho nổi, suýt nữa bị đuổi khỏi phủ rồi, sao dám vui vẻ ạ”.

“Hừ, cho tiền ngươi cũng không dám!” Lúc này Ân Uyển Nhi mới chịu buông tay.

Ân Minh Châu sờ lỗ tai của mình, ấm ức đứng sang một bên, rốt cuộc những ngày tháng đau khổ này bao giờ mới kết thúc đây.

Trên xe ngựa, Ân Tố Tố dựa vào một bên, nghĩ đến hôm nay mẫu thân cô oai phong lẫm liệt, không nhịn được cười ra tiếng.

Bây giờ mẫu thân đã thay đổi rõ rệt, không kính trọng lão phu nhân như trước nữa, trước kia lo lão phu nhân lớn tuổi, lỡ như k1ch thích bà khiến sức khỏe bị ảnh hưởng thì cha cô lại phải gánh đại tang.

Bây giờ, mẫu thân cũng chẳng thèm lo cho cha cô nữa, hơn nữa còn nắm quyền chủ động trong tay, chọc lão phu nhân tức đến độ không nói nên lời.

Như vậy, chắc Vương ma ma sẽ yên tâm rời đi hơn.

“Thứ cần chuẩn bị đã chuẩn bị cả rồi chứ?” Ân Tố Tố hỏi.

Tiểu Nha gật đầu, nói: “Tiểu thư yên tâm, lông thú thượng phẩm, còn có gấm vóc đều chuẩn bị hết rồi, dưới đáy rương còn có ít ngân phiếu, tráp đựng trang sức, tất cả đều để trong hộp nhét hết vào rồi, đến lúc đó để Vương ma ma mang hết đi”.

Ân Tố Tố gật đầu, tuy cô không muốn để Vương ma ma đi gấp như vậy, nhưng chất nhi của Vương ma ma sắp về quê rồi, chuẩn bị đưa Vương ma ma về quê an hưởng tuổi già, nhân lúc trời đông này ít người đi lại, trên đường về cũng an toàn hơn chút.

“Hình như phu nhân cho người hộ tống rồi, tiểu thư yên tâm đi”. Tiểu Nha nói.

Ân Tố Tố gật đầu, nếu vậy thì cô yên tâm rồi, hy vọng nửa đời sau Vương ma ma sống thoải mái, không phải lo lắng cho mẫu thân cô nữa.

Xe ngựa của Vương phủ đi rất nhanh, được một lúc đã đến cửa lớn Vương phủ rồi.

Tiểu Nha dìu Ân Tố Tố xuống, sau khi xuống xe, cô nhìn vào tấm biển hiệu khắc mấy chữ thật to trước cửa kia, không nhịn được nhớ lại khi còn nhỏ lần đầu đến Vương phủ.

“Tiểu thư, em cầm hết đồ rồi, chúng ta vào thôi”. Tiểu Nha nói.

Ân Tố Tố “ừm” một tiếng, bước lên thềm đá, đưa thiệp mời cho quản gia của Vương phủ.

“Vương quản gia, lâu rồi không gặp, dạo này vẫn khỏe chứ?”

“Vẫn khỏe, vẫn khỏe. Ân tiểu thư mau vào đi, Vương phi đang đợi đó”. Vương quản gia cười, đưa hai tay ra nhận lấy thiệp mời, nhanh chóng gọi người dẫn đường.

Sau khi Ân Tố Tố bước vào cửa chính Vương phủ, thầm nói: “Đăng nhập”.

【Ding! Chúc mừng kí chủ nhận được bùa may mắn một ngày.】

“Mặc Mặc, dùng luôn bây giờ”.

【Vâng, kí chủ.】

Tâm trạng Ân Tố Tố cực tốt, tăng thêm vài phần tự tin đối với chuyện phải làm hôm nay.

“Thiệp mời đâu?” Giọng nói mang theo nghi hoặc của Vương quản gia truyền đến, Ân Tố Tố hiếu kỳ quay đầu nhìn, vừa hay nhìn thấy nữ chính Bạch Như Sương lạnh lùng đứng ở đó.

“Đích thân Tiêu Cảnh Vân đưa cho ta đó”. Bạch Như Sương nhàn nhạt nói.

Sau khi Vương quản gia xem kĩ một lượt mới thu lại, lập tức sai người đưa Bạch Như Sương vào trong.

“Không cần đâu, ta quen cô ấy, đi cùng là được”. Bạch Như Sương chỉ vào Ân Tố Tố.

Vương quản gia lập tức lắc đầu: “Bạch tiểu thư, nơi cô đến là Tố Nhã Đường. Ân tiểu thư là được Vương phi đích thân mời, hai người không đến cùng một chỗ”.

Bạch Như Sương hơi nhíu mày, nói: “Sư phụ ta và Vương phi có giao hảo, ta đi cùng cũng chẳng làm sao”.

“Xin lỗi Bạch tiểu thư, Vương phi chỉ cho Ân tiểu thư đến chỗ người”. Vương quản gia nói.

“Ân tiểu thư, chúng ta đi thôi”. Nha hoàn dẫn đường khẽ nói.

Ân Tố Tố gật đầu, đi theo nha hoàn.

Bạch Như Sương nhìn theo bóng lưng Ân Tố Tố, cứ luôn cảm thấy chuyện này không đúng lắm, nhưng rốt cuộc là chỗ nào không đúng thì cô ta cũng không rõ, chỉ đành đi theo người dẫn đường vào trong.

Ân Tố Tố còn chưa đến nơi, nhưng chuyện xảy ra ở cửa Vương phủ đã truyền đến tai Vương phi Triệu Hồng Mai rồi.

Triệu Hồng Mai cau mày, đóng sầm hộp trang sức lại, sắc mặt tựa như có chút mệt mỏi nói: “Ngươi nói xem, rốt cuộc Cảnh Vân muốn làm cái gì?”

“Vương phi, chắc là thế tử chỉ muốn để người gặp Bạch cô nương thôi, dù sao Bạch cô nương cũng biết y thuật, được người trong kinh thành tôn xưng là y tiên. Nếu đã là một nhân vật lợi hại như vậy thì hành sự cũng không phải câu nệ tiểu tiết”. Đại nha hoàn Xuân Vũ nói xong, lại giúp Triệu Hồng xoa bóp huyệt thái dương, giúp bà thư giãn một chút.

“Hành sự không câu nệ tiểu tiết…” Triệu Hồng Mai không khỏi cười ra tiếng, sao bà cứ cảm thấy Bạch cô nương này có địch ý với A Man nhỉ.

“Ân tiểu thư tới rồi”. Bên ngoài hô lên.

Triệu Hồng Mai cười lên, lập tức đứng dậy đi ra ngoài: “Để A Man vào đi”.

Ân Tố Tố đưa theo Tiểu Nha đi vào nột thất, nhìn Triệu Hồng Mai, cúi người hành lễ: “Vương phi”.

“Nhanh nhanh nhanh, nhanh qua đây”. Triệu Hồng Mai cười, kéo Ân Tố Tố lại gần, tỉ mỉ quan sát một lượt: “Sao lại gầy đi rồi”.

Ân Tố Tố vội sờ mặt mình, nói: “Vương phi, con không gầy, nhưng cũng không béo”.

Triệu Hồng Mai cười, kéo cô ngồi xuống bên cạnh mình, nói: “Phải phải phải, tất nhiên không béo”.

“Vương phi vẫn chưa chọn trang sức ạ?” Ân Tố Tố hiếu kỳ hỏi.

Xuân Vũ cười nói: “Vương phi nói muốn A Man tiểu thư chọn giúp”.

Mắt Ân Tố Tố sáng lên, hỏi: “Vương phi không sợ bị lộ tiền sao?”

“Con bé mê tiền này, pho Phật vàng trong khố phòng của ta con cũng lấy rồi”. Triệu Hồng Mai cưng chiều gõ trán Ân Tố Tố một cái.

“Cảnh Vân ca ca nói Vương phi không thích pho bằng vàng, thích pho bằng ngọc hơn. Huynh ấy nói muốn tạ lỗi với con, mà đến nay vẫn chưa đưa đến chỗ con nữa”. Ân Tố Tố ôm cánh tay Triệu Hồng Mai làm nũng.

“Được được được, hôm nay cho con đem về luôn”. Triệu Hồng Mai cười, lại thu liễm thần sắc, hỏi: “Cảnh Vân tạ lỗi con chuyện gì ta biết rồi, đúng là nó quá đáng”.

Ân Tố Tố mím môi, không mở miệng cáo trạng lung tung. Người ta là mẫu tử, một người ngoài như cô làm nũng cũng thôi đi, chuyện cáo trạng để phá hoại tình cảm mẫu tử người ta như vậy thì cô không làm đâu.

“A Man, vị Bạch cô nương đó, con thấy thế nào?” Triệu Hồng Mai hỏi.

“Chả ra sao cả”. Ân Tố Tố trực tiếp nói, sau đó mở hộp trang sức ra, chọn ra mấy món trang sức đưa cho Xuân Vũ.

Triệu Hồng Mai cười, thấp giọng nói: “Ta cũng cảm thấy…đáng tiếc, con trai ta lại thích”.

“Cảnh Vân ca ca thích không phải là được rồi sao, dù sao cũng là cuộc sống của họ”. Ân Tố Tố không để ý nói.

“A Man này, con giúp ta xem trong đám quý nữ đến đây hôm nay, vị cô nương nào không tồi, đoạn nói với ta”. Triệu Hồng Mai dặn dò.

Ân Tố Tố ngạc nhiên, vẫn muốn tuyển phi cho Tiêu Cảnh Vân hả? Hơn nữa còn chọn ngay trước mặt chính chủ Bạch Như Sương? Chỉ là không biết nhân vật chính có đến hay không, nếu đến được thì còn gì thú vị bằng.

_______

Trong lễ ủ rượu tuyết sẽ xảy ra một câu chuyện kịch tính giữa Như Sương và A Man!

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio