Liễu Nhược Phi chậm rãi mở mắt, trước mắt nàng là tắm rèm đỏ đang đung đưa theo gió
Sau một thời gian tìm lại ký ức lẫn định thần, cuối cùng nàng cũng bình tĩnh lại mà suy xét tình hình xung quanh.
Hiện tại nàng đang ngồi trên xe ngựa nga~
“Chuyện gì đang xảy ra đây, rốt cuộc đâu là mơ đâu là thực tại” Để xác định đâu là đúng đâu là sai Nhược Phi đành phải đi thực nghiệm mới biết.
Mở rèm cửa, đập vào mắtlà khung cảnh người dân đang đi lại tấp nập trên đường, người thì mua người lại bán, trẻ nhỏ chạy nhảy nô đùa với nhau,những tiếng cười giòn tan của trẻ cứ ập vào tai cô, những nụ cười, những hình ảnh đơn giản thường thấy ở bất cứ đâu như thế này, lại khiến Nhược Phi phải ngẩn người, suy tư.
“Đã bao lâu rồi nhỉ, kể từ khi vào cung, nàng chưa từng được đi ra ngoài dù chỉ một lần, suốt ngày chỉ biết thu mình vào trong chiếc lồng sắt đầy khô khan kia, kể cả tinh thần lẫn thể xác đều không thể thả lỏng thở dài đây là mơ hay là thực đây"
Nàng khép rèm lại, một tay đặt xuống đùi,nhéo một cái thật mạnh, cảm thấy đau cả trời xanh, che miệng lại, tránh cho việc phát ra tiếng rên, lấy lại giọng – Hôm nay là ngày mấy rồi.
-Dạ, thưa tiểu thư, hôm nay là ngày A tháng A năm AAAA. Tên phu xe nghe thế không khỏi giật mình, nhưng cũng rất nhanh nhẹn mà trả lời.
Nghe được câu trả lời, chưa nghe thì thôi, nghe xong thì Nhược Phi không khỏi bất ngờ, đây không phải là cái ngày mà mình chuẩn bị vào cung hay sao đơ người đợt
Lấy lại bình tĩnh nàng mới từ từ giải quyết tứng vấn đề
“Vậy là đúng rồi, ta đã trọng sinh, còn trọng sinh vào đúng cái lúc mà ta chuẩn bị vào cung nữa chứ, có thể nói đây là sự may mắn mà ông trời ban cho ta hay không? có phải ông cũng muốn ta thay đổi số mệnh không nhỉ” Nhược Phi nhìn lên trần xe.
“ à, đúng rồi , dù gì đây cũng chỉ là một cuốn tiểu thuyết thôi mà, cô cũng chỉ có thể làm nhân vật phụ như thế mà thôi, ông trời cũng chỉ làm theo nội dung nhỉ” Cô lắc đầu thầm oán, chốc lát ánh mắt cô dần trở nên kiên định “ Nữ phụ ư! Cũng được thôi, chẳng lẽ là nữ phụ thì chỉ nhận được kết quả xấu như thế ư! Không, dù ta chỉ là nữ phụ đi nữa, hay bàn đạp cho nữ chủ hay chăng, nếu đã cho ta sống lại rồi thì ta, Liễu Nhược Phi sẽ thay đổi tất cả sai lầm mà bản thân mình đã tạo ra,và…” Nghĩ đến đây thì cô dừng lại không nghĩ nữa.
Bật tung cửa rèm, ngoáy đầu ra bên ngoài nhìn lên bầu trời trong xanh trước mắt, nở một nụ cười tự tin đầy diễm lệ. Đối với cô đây chỉ là một nụ cười đơn giản, nhưng đối với với người bên ngoài , trong tâm trí họ vẫn cứ mãi nhớ đến nụ cười của vị cô nương xinh đẹp này, một nụ cười đẹp đến khuynh quốc khuynh thành, kể cả “Hắn” cũng không ngoại lệ .
Một nụ hoa đỏ đã hé nở, báo hiệu cho một cuộc tình đầy oan tráisắp bắt đầu.