Thời gian này, Du Hương cũng không lười biếng. Qua thẩm tra gia nhân của Chu Gia Trang. Nàng phát hiện ra một điều là tất cả bọn họ có một điểm chung vào tối chủ nhật hàng tuần đều đến gia đình nhà thôn dân kia xem một kiện đồ vật. Kiện đồ vật đó chính là bức tranh vẽ một con cá đang bơi dưới nước.
Bức tranh đó được người chồng gia đình xấu số trên đường đi kiếm củi nhặt về treo trong nhà. Dân cư trong Chu Gia Trang đều nói, họ xem qua bức tranh đều thấy tinh thần phấn chấn không biết đau khổ là gì. Từ đó coi lâu thành nghiện, cứ cuối tuần rảnh rỗi là mọi người lại kéo đến nhà gia đình đó chỉ để ngắm bức tranh.
Du bổ đầu đích thân đến khám xét ngôi nhà thảm án trên. Nhưng nàng bất ngờ khi không tìm thấy bức tranh như lời miêu tả của đám hạ nhân đó đâu. Chu Lão Trang Chủ ra phần thưởng lượng bạc cho ai tìm ra manh mối bức tranh nhưng hai ngày nay vẫn không có chút tin tức gì.
Nhiếp Phong tranh thủ cơ hội này ở trong Chu Gia Trang khổ luyện. Hắn cố gắng dung hợp loại võ công: Bài Vân Chưởng, Thiên Sương Quyền và Phong Thần Thoái ý định sáng tạo ra “Tam Phân Quy Nguyên Khí” giống như Hùng Bá.
Biết ý tưởng đó của họ Nhiếp. Du Hương rất hưởng ứng. Hiện tại cả hai đều là nhất lưu nhưng chưa đáng lên mặt bàn so với tổng võ thế giới Đại việt này. Nếu Nhiếp Phong luyện ra “Tam Phân Quy Nguyên Khí” tấn thăng lên hậu thiên sẽ giúp sức cho nàng được rất nhiều.
Nàng sai một đám Bộ Khoái canh gác trước phòng của họ Nhiếp bế quan. Tối đến, không có gì làm, Du Hương đi tuần quanh Chu Gia cùng một đám bổ khoái. Không khí hết sức yên ả, tĩnh lặng.
Bất chợt nàng phát hiện ra một điều bất thường. Hệ thống lên tiếng cảnh báo cẩn thận có tà khí tấn công khi nàng bước qua một giếng nước trong sân, hộ dân phía nam Trang viện.
Du bổ đầu bèn tiến tới gần hơn miệng giếng. Chợt từ dưới đáy bỗng bay lên làn khói trắng nghi ngút.
- Đại nhân hãy lùi lại! Lô Nhị hét lên sợ hãi.
Du Hương muốn lui đã muộn, Luồng khói đó nhanh chóng bao trùm toàn thân của nàng và sau đó tan đi. Đám bổ khoái và Lô Nhị kinh hãi khi không nhìn thấy bóng dáng của Du Bổ Đầu đâu nữa. Cả đám chạy ra giếng nhìn xuống, chỉ thấy mặt nước đen ngòm, không một gợn sóng. Lô Nhị hét vang mấy tiếng:
- Du bổ đầu. Du bổ đầu.
Đáp lại hắn chỉ là những tiếng vọng lại âm thanh của chính mình. Sợ hãi đến cùng cực. Nhớ lại cảnh tượng đẫm máu ở nhà thôn dân nọ, tất cả bỏ chạy về phòng Nhiếp Phong kêu trợ giúp.
Nhiếp tướng quân đang gần nắm bắt được một tia hi vọng đột phá thì có tiếng gào thét bên ngoài của đám bộ khoái. Chàng biết có chuyện hệ trọng xảy ra nên tuy hơi bực nhưng vẫn mở cửa.
Lô Nhị mặt mày hoảng sợ:
- Nhiếp tướng quân. Du bổ đầu, bổ đầu bị quỷ quái bắt đi rồi.
- Cái gì? Ngươi nói rõ ràng đầu đuôi ta nghe xem nào. Nhiếp Phong trấn an Lô bộ khoái.
Họ Lô mồm năm miệng mười thuật lại sự tình từ đầu đến cuối cho Nhiếp Phong biết. Nhiếp tướng quân không chút chậm trễ. Dùng Phong Thần Thoái phi đến bên giếng nước.
Bầu trời lúc này đêm đen. Không có một ánh trăng. Đám bổ khoái đèn đuốc sáng chưng cùng Chu Lão trang chủ và ba anh em họ Trương phái Côn Lôn cũng tiến đến.
Nhiếp Phong đốt lên Liệt Diễm Phù. Nó bốc lên ngọn lửa đỏ rực. Sau đó chàng cầm bùa chú phi thẳng xuống giếng nước không chút sợ hãi.
Nhiếp Phong nín thở phi xuống giếng với vận tốc cực nhanh. Nhờ Liệt Diễm Phù, bốc cháy ngọn lửa không bị tắt dưới nước nên hắn quan sát ở đáy của giếng có một thông đạo.
Hắn men theo thông đạo một đường đi lên. Quanh co rất nhiều đoạn, Nhiếp Phong cảm giác mình hô hấp sắp không chịu nổi được nữa thì hắn nhìn thấy lối ra. Vui sướng như chết đuối vớ phải cọc. Họ Nhiếp dồn chân khí phóng thẳng lên mặt nước.
Nơi đây bao quanh là một hang động bằng đá. Trên trần hang, sáng lấp lánh những hạt lân tinh màu xanh.
- Đây là… Nhiếp Phong hít sâu một hơi cho trấn tĩnh.
Khắp nơi, trên trần, dưới đất rải rác vô số những viên tinh thạch. Con số ước trừng có thể đếm đến hàng ngàn. Không ngờ được một đường truy đến đây tuy không thấy tung tích Du bổ đầu đâu. Nhưng thu hoạch lại rất là lớn. Với nhiều tinh thạch như vậy. Nhiếp Phong cảm thấy mình sắp phát tài.
Lúc này đối diện phía trước mặt hắn là một lối nhỏ đi sâu vào bên trong. Nhiếp Phong khinh thân đi qua. Bất chợt, chặn ngang đường hắn là một con mãng xà khổng lồ màu đen đang nằm trên một đống tinh thạch. Thấy Nhiếp Phong, nó ngóc đầu ngẩng dậy cao gần chạm trần hang động. Chiếc lưỡi của nó thò ra thụt vào liên tục, thở phì phì.
So với con hắc xà có tên quỷ đầu sừng cưỡi mà Nhiếp Phong và Lý Mạc Sầu đã từng gặp ở ngoài sơn động gần núi Chung Nam thì con mãng xà này thể hình to lớn hơn gấp đôi.
Cự mãng lúc lắc cái đầu to như cái nhà tiến gần về Nhiếp Phong. Lưỡng Nghi Kiếm đã xuất hiện trong tay họ Nhiếp. Hắn dồn chân khí vào đôi tay tung ra thức trong Thánh Linh Kiếm Pháp. Kiếm này là tuyệt tình, tuyệt mệnh. Người thi triển ra lạnh lùng vô tình không cảm xúc.
Kiếm khí ngang dọc tung hoành đánh thẳng vào đầu mãng xà. Cự máng thân hình to lớn nhưng vẫn bị kiếm khí xâm nhập vào trong cơ thể làm cho nó di chuyển chậm chạp. Kiếm khí sát phạt như mưa tuôn vào họng của hắc xà. Nó há mồm tuôn ra nọc độc nhưng đều bị hàn khí của kiếm kình đóng băng.
Chẳng bao lâu sau. Đầu của cự mãng đã bị kiếm khí lạnh lẽo cắt ra thành chục mảnh nhỏ. Thân rắn mất đầu vẫn quằn quại, quật ầm ầm vào vách động. Nhiếp Phong lại tung hai kiếm nữa thì nó mới chịu nằm im. Nếu trước kia thì Nhiếp tướng quân chỉ có cách bỏ chạy khi thấy cự mãng nhưng nay đã là nhất lưu đỉnh. Hơn nữa có Thánh Linh Kiếm Pháp đầy đủ kiếm. Họ Nhiếp tự tin đánh thắng được nó.
Máu từ chiếc đầu cụt của mãng xà chảy ra như suối. Nhiếp Phong không chút chần chừ bước đi tiếp vào sâu trong động. Đi được một đoạn chàng bước đến một quảng trường rộng lớn. Để ý dưới chân, Nhiếp Phong thấy vẽ rất nhiều hoa văn đồ án và các ký tự mà hắn không hiểu.
Phía xa cách hắn khoảng trượng một bóng người quen thuộc đang đứng quay lưng về phía y. Không nghi ngờ gì, đó chính là Du Hương. Nàng quay qua mỉm cười nói với họ Nhiếp:
- Ta chờ Nhiếp tướng quân ở đây đã lâu rồi. Làm ăn lề mề quá. Ủa trên đường vào đây bị thương hả?
Nàng tò mò khi thấy y phục của hắn có vết máu.
Nhiếp Phong cười đáp lời:
- Cũng không có gì to tát. Có một con rắn to chặn đường, ta cấp làm thịt nó. Chắc huyết nó bắn vào áo thôi. Mà tại sao cô lại ở đây được vậy? Ta không hiểu gì cả. Lô Nhị nói cô bị “quỷ quái” bắt đi cơ mà.
Du Hương thở dài:
- Nói ra thật dài dòng, Làn khói ở miệng giếng ai ngờ lại là một cái truyền tống trận cổ xưa. Nó truyền ta đến quảng trường này. Nơi đây hết sức cổ quái. Ta đang nghiên cứu hoa văn chữ viết được khắc ở dưới mặt đất thì Nhiếp thiếu hiệp tiến đến.
- Thế còn hung thủ giết hại cả nhà gia đình thôn nhỏ trong Chu Gia Trang thì là ai? Nhiếp Phong gãi đầu gãi tai.
- Ta đoán nó là con cự mãng mà Nhiếp thiếu hiệp vừa diệt lúc đi vào. Du Hương trả lời.
Nhiếp Phong càng thắc mắc khó hiểu:
- Vậy còn bức tranh con cá bí hiểm mà hạ nhân Chu gia kể lại từng xuất hiện thì sao?
- Ngước lên trên đi. Du Hương vừa nói vừa đưa tay ngọc chỉ lên trần động.