Hiện giờ Triệu Nghị hối hận chết đi được, nhìn tên tiểu quỷ tử đứng trước mặt Lãnh Tâm Nhiên mà lửa giận ngập tràn không biết tìm người nào để phát tiết.
Đáng chết, sao cậu lại phản ứng chậm như vậy? Cậu phải sớm đoán ra được lúc tên tiểu quỷ tử đi tới bên này thì chắc chắn anh ta có ý đồ xấu xa gì đó mới đúng, đáng lẽ nên nhanh chóng đứng ở trước nữ vương để ngăn cản rồi.
Bởi vì sai lầm nhất thời này mà bây giờ Triệu Nghị cũng chỉ có thể tức tối nhìn nữ vương phải chịu uất ức cùng tên tiểu quỷ tử hô hấp cùng một bầu không khí; lại còn phải nhìn thấy khuôn mặt ghê tởm kia nữa.
Triệu Nghị dẩu môi, hận không thể cầm cái gì đó đập đập vào đầu mình cho tỉnh lại.
Nhưng cậu phản ứng chậm cũng không có nghĩa là những người khác cũng thế.
Ít nhất, mặc dù chỉ đang đứng cạnh Lãnh Tâm Nhiên nhưng Lôi Vũ lại giống như một cây đại thụ ngăn ở giữa hai người. Tư thế này nhìn rất giống như trái dưa to trong game Plans vs Zombie, ai tới thì đè người đó, không một chút do dự!
Gia Đằng Quang cũng không để người đàn ông to con này vào trong mắt. Mặc dù có thể cảm thấy trên người cậu ta có một loại linh khí không giống người bình thường, nhưng lại quá yếu ớt, căn bản không cần thiết phải đề phòng. Trong những người hiện đang có mặt tại đây, chỉ có Lãnh Tâm Nhiên mới là mục tiêu đích thực của anh ta.
Phụ nữ nước N hầu hết đều dịu hiền nhu thuận, coi chồng là trời. Từ nhỏ đến lớn, tất cả phụ nữ bên cạnh anh ta đều ngoan ngoãn phục tùng, dịu dàng như nước; cho tới bây giờ anh ta chưa từng thấy người con gái nào cả người toát ra lạnh lẽo như Lãnh Tâm Nhiên.
Trước khi tới Trung Quốc, anh ta đã được Thượng Dã Tiểu Thứ Lang nói qua về cô nữ sinh này. Nhưng lúc ấy anh ta căn bản không quá để tâm. Tuy rằng có chú ý đôi chút nhưng hoàn toàn không coi trọng. Huống hồ sau khi tới Yến Đại, anh ta nhận được tin tức cô nữ sinh gọi là Lãnh Tâm Nhiên kia không có ở trong trường. Vì vậy mà anh ta ở Yến Đại gần một tháng, lần đầu tiên nhìn thấy Lãnh Tâm Nhiên chính là khi ở trên sân tennis.
Lúc trước chỉ nhìn thấy cô qua hình, nhưng khi thấy được người thật thì anh ta mới phát hiện ra cô nữ sinh này còn mê người hơn nhiều so với mấy tấm ảnh kia. Không chỉ có làn da mềm mại trắng nõn vô cùng mịn màng mà còn có diện mạo hết sức tinh xảo không tỳ vết. Hơn nữa vóc người cực kỳ hấp dẫn rất phù hợp với khí chất cùng khí thế của cô.
Cái loại khí chất vương giả không ai bì nổi, phong cách trong trẻo lại lạnh lùng, ánh mắt lạnh lẽo, vẻ mặt không có một chút cảm xúc, khiến cho người ta vừa nhìn thì lập tức sinh ra cảm giác muốn chiếm hữu. Rất tò mò muốn nhìn thấy vẻ mặt biến hóa thay đổi của cô, khi cô làm nũng hay khi rơi lệ thì sẽ có bộ dạng mị hoặc phong tình tới nhường nào!
Bởi vì có gia thế lớn mạnh, hơn nữa quốc gia của anh ta đối với phương diện này cũng tương đối cởi mở, cho nên từ khi mới mười mấy tuổi Gia Đằng Quang đã có người phụ nữ của riêng mình. Đến bây giờ, mặc dù tuổi còn trẻ nhưng anh ta đã trở thành một cao thủ phong lưu, giàu kinh nghiệm rồi.
Khi vừa nhìn thấy Lãnh Tâm Nhiên trên sân tennis hôm đó, cảm giác đầu tiên của anh ta chính là áp đảo cô dưới thân mà hung hăng giày xéo.
Trong mắt Lãnh Tâm Nhiên thoáng qua sát khí không hề che giấu. Ánh mắt của tên đàn ông này, quá ghê tởm! Tốt nhất anh ta nên bớt phóng túng đi một chút, nếu không thì cũng đừng trách cô có quản nơi này là thư viện hay không mà ra tay đánh cho anh ta thành chó mù đường!
Chỉ có điều, thấy anh ta dùng ngôn ngữ nước N để nói chuyện với mình, còn vẻ tự tin đến chói mắt của anh ta, Lãnh Tâm Nhiên khẽ nhếch khóe miệng, cúi đầu tiếp tục lật xem quyển sách trên tay.
Tốc độ đọc sách của cô rất nhanh, nói là đọc không bằng chính xác hơn là lật sách, còn lật không ngừng. Một quyển sách chỉ mất hơn phút là đã xem xong. Tốc độ này khiến Gia Đằng Quang không nhịn được mà thoáng lộ ra một chút kinh ngạc.
Thấy Lãnh Tâm Nhiên không để ý tới mình, Gia Đằng Quang cũng không hề tức giận. Anh ta đã quyết định chờ đến khi nắm được cô trong lòng bàn tay thì sẽ từ từ trừng phạt thật tốt, để cho cô biết cái gì gọi là quy củ. Hiện tại thì có thể bỏ qua. . . . . . .
Ở trong lòng âm thầm tính toán xong, Gia Đằng Quang rất tự nhiên tới trước một cái ghế trống ngồi xuống, nhìn vẻ mặt lạnh nhạt của Lãnh Tâm Nhiên rồi nói: "Tiểu thư Tâm Nhiên, em là người con gái Phương Đông cổ điển xinh đẹp nhất mà tôi đã từng gặp. Không biết tôi có vinh hạnh được mời em đi ăn một bữa cơm hay không?"
"Phốc!"
"Phốc!"
"Phốc!"
"Phốc!"
Mấy người Triệu Nghị hết sức ăn ý mà phụt cười cùng một lúc. Lôi Vũ hắc hắc khúc khích mấy tiếng, sau đó cũng cực kỳ phối hợp mà hướng về phía người nào đó "Phốc!" một tiếng!
Nhưng anh thề, anh thực sự không cố ý. Chỉ là . . . . . mắt nhìn về phía trước, nhưng không nhìn cụ thể người nào nha. Aiz, có thân hình cao lớn nó khổ thế này đây ~
Cả mặt bị phun đầy nước miếng, Gia Đằng Quang vừa rồi còn phong độ ngời ngời cũng không nhịn nổi mà thay đổi sắc mặt. Nhìn vẻ mặt thật thà vô tội của người đàn ông to con kia, anh ta cắn răng nghiến lợi nói: "! @%&(¥! ¥. . . . . ."
Anh ta tức giận nói một tràng, nhưng lại quên mất, hình như ở đây chỉ có mỗi Lãnh Tâm Nhiên là hiểu ngôn ngữ của nước N. Mà hiện tại Lãnh Tâm Nhiên căn bản không thèm để ý đến anh ta; cho nên, anh ta có mắng cái gì thì cũng chỉ như đang đấm vào bọt biển mà thôi, chả có tác dụng lại lãng phí thời gian!
Nhưng Gia Đằng Quang cũng không phải chỉ đơn độc một mình. Những người giống như mấy người Lãnh Tâm Nhiên chán ghét nước N mà có dũng khí trực tiếp đối nghịch với bọn họ vẫn còn tương đối ít. Chuyện dienndaanleequuydonnEdit: tiểu an nhigì cũng có hai mặt của nó, có người căm hận nước N thì cũng không thiếu những kẻ muốn nịnh bợ lấy lòng.
Vì vậy mà khi hành động của bên này ầm ĩ trở thành tiêu điểm dưới cái nhìn chăm chú của mọi người thì đã có người bất bình thay tên tiểu quỷ tử nước N kia rồi.
"Này, các cô các cậu đừng có mà hành động quá đáng."
Một giọng nữ ngang ngược vang lên. Từ hướng tiếng nói truyền đến, một nữ sinh mặc áo khoác lông đỏ rực đang bước qua bên này, đi theo phía sau còn có vài nữ sinh nữa, giống như đám nha hoàn đi lẽo đẽo theo chủ tử vậy.
Thấy nữ sinh kia, Lăng Vũ cùng Triệu Nghị liếc nhau một cái, sau đó chớp chớp mắt. Ha ha ha, người quen rồi!
Nữ sinh kia, chính là người lúc trước đi tìm Lãnh Tâm Nhiên gây phiền toái. Nữ sinh chuyên khoe của của Hệ vũ đạo - Phượng Lệ.
Phượng Lệ đi tới, đầu tiên là dùng ngôn ngữ nước N chào hỏi Gia Đằng Quang mấy câu, sau đó mới bày ra bộ dạng chính nghĩa căm tức nhìn mấy người Lãnh Tâm Nhiên:
"Mấy người thật là quá đáng. Bạn học Gia Đằng là đại biểu của nước N, là bạn bè quốc tế. Sao các người có thể đối xử với bạn bè quốc tế như vậy chứ? Chẳng lẽ những gì được dạy dỗ ở trường học các người đã quên hết rồi sao? Nước N có quan hệ hữu nghị với Trung Quốc chúng ta, các người làm như vậy thì có khác nào bôi nhọ thanh danh trường học cũng như danh tiếng quốc gia đâu!"
Phượng Lệ cũng khá nhanh mồm nhanh miệng, vừa há mồm ra nói là hoàn toàn không có ý định dừng lại. Hơn nữa giọng nói còn rất lớn, căn bản không thèm để ý hiện giờ đang ở trong thư viện, cứ thế lớn tiếng kêu gào ầm ĩ. Nếu như là một sinh viên bình thường mà đối mặt với tình huống lúc này thì chắc chắn sẽ bị dọa cho sợ hãi. Nhưng đáng tiếc, mấy người Lãnh Tâm Nhiên cũng đâu phải dạng hiền lành gì, thậm chí ngay cả một chút gọi là hiền lành cũng không có.
Nếu muốn so tài ăn nói, thật sự có rất ít người có thể vượt qua được bọn họ!
"Các người còn không mau xin lỗi bạn học Gia Đằng? Mà đặc biệt là cậu, đúng là loại đầu óc ngu si tứ chi phát triển, hành động thô bỉ vô lễ. Quê mùa thì mãi cũng chỉ là quê mùa mà thôi, dù có giả bộ thế nào thì cũng không thể che giấu được bản chất thổ phỉ lưu manh của mình đâu!"
Phượng Lệ quét qua Lôi Vũ một cái, khinh thường giễu cợt .
Vẻ mặt Lôi Vũ tối đen thoáng qua tức giận, nhưng vẫn chịu đựng không bùng phát. Trên thực tế, cho dù Phượng Lệ kích động nói cái gì, mấy người Lãnh Tâm Nhiên cũng không có người nào phản ứng lại. Vốn dĩ cũng có chút tức giận, nhưng thấy Lãnh Tâm Nhiên vẫn tiếp tục giữ vững tốc độ lật sách trên tay mà không có hành động nào khác, thì cũng bình ổn lại.
Dù sao, có Lãnh Tâm Nhiên ở đây, hoàn toàn không cần gì phải lo lắng.
Chỉ là. . . . . .
Gần đây Lãnh Tâm Nhiên thực sự rất bề bộn. Trước khi học kỳ này kết thúc, làm một trận ra trò để tổng kết học kỳ cũng không tồi. Quả thật rất đáng để mong đợi!
Triệu Nghị cùng Lăng Vũ âm thầm cười trộm ở trong lòng.
Trong nhóm, hai người bọn họ cùng đến từ thành phố C. Triệu Nghị là người của lớp F, bản chất vốn là ngựa hoang mất cương, căn bản không thể trói buộc. Lăng Vũ trong quá trình qua lại với Triệu Nghị cũng dienndaanleequuydonnEdit: tiểu an nhiđại khái biết được những chuyện lúc trước của Lãnh Tâm Nhiên, cho nên, cậu tuyệt đối tin tưởng sư phụ mình không thể im hơi lặng tiếng như vậy. Kịch hay, vẫn còn ở phía sau cơ!
Vốn dĩ Lôi Vũ còn đang đứng, hiện tại cũng ngồi xuống cùng mọi người. Cầm một quyển sách trên mặt bàn lên xem, thậm chí còn quay sang Đông Phương Hiểu Diệc bên cạnh nhờ giải đáp những vấn đề mà trước kia không hiểu lắm.
Mấy người Lãnh Tâm Nhiên đều một bộ dạng không coi ai ra gì, hoàn toàn không đem Phượng Lệ để vào trong mắt!
Khi vừa mới bắt đầu, Phượng Lệ còn mắng hăng say, mang tất cả phẫn nộ phát tiết hết ra ngoài, cảm thấy vô cùng sảng khoái. Nhưng một lúc sau, phát hiện đối phương đều tập trung làm chuyện của mình, căn bản không ai chú ý tới cô ta thì sắc mặt lập tức biến đổi, vặn vẹo rất khó coi.
Khi mắng chửi người, không lo người ta chửi lại, mà sợ nhất chính là giống như bây giờ, đối phương hoàn toàn không có một chút phản ứng. Tình huống này, có vẻ như cô ta trông càng giống một người đàn bà chanh chua cố tình gây sự, chửi đổng ầm ĩ, thực sự không có một chút hình tượng nào!
Càng về sau, cô ta còn loáng thoáng nghe được cả những tiếng cười nhạo hả hê truyền đến từ phía sau nữa.
Phượng Lệ thực sự nổi điên. Vốn dĩ cô ta cũng đến để đọc sách, những nghe nói lầu ba có trai đẹp để ngắm, mà lại còn là Lăng Vũ – người mà cô ta vẫn luôn nhớ tới. Chuyện nhìn thấy Gia Đằng Quang chỉ là việc ngoài ý muốn mà thôi. Tuy rằng Lăng Vũ rất tốt, không những đẹp trai mà gia thế cũng rất được; nhưng có tốt đến thế nào cũng không thể so được với Gia Đằng Quang nha. Nếu có thể thiết lập mối quan hệ với Gia Đằng Quang thì cô ta sẽ rất thuận lợi mà tới nước N rồi. Chỉ so sánh sơ qua một chút, cô ta đã trực tiếp nghiêng về phía Gia Đằng Quang. Trên thực tế, cô ta vẫn có tâm lý sính ngoại, cảm thấy bất cứ cái gì là đồ ngoại mới là đồ tốt, chỉ là bình thường không thể hiện rõ ràng điều này ra thôi.
"Các người mau nói xin lỗi với bạn học Gia Đằng đi. Chẳng lẽ chỉ vì mấy người mà làm hại tất cả chúng ta gánh vác tiếng xấu với bạn bè quốc tế hay sao? Đúng là con sâu làm rầu nồi canh mà!"
Tính tình Phượng Lệ vốn mạnh mẽ, nếu đã không làm thì thôi, chứ một khi đã làm thì dứt khoát phải ầm ĩ một trận mới được.
Gia Đằng Quang đứng ở một bên, vẻ mặt tuấn tú mang theo nụ cười ôn hòa cùng một chút hoang mang, cứ như hiện giờ anh ta chả hiểu đang có chuyện gì xảy ra.
Lầu ba thư viện xuất hiện một màn ầm ĩ đến đặc sắc.
Sáu người vây quanh một bàn học, cả sáu người này đều chuyên tâm đọc sách. Mà bên cạnh có một nữ sinh mặc áo khoác lông màu đỏ rực, hai tay chống nạnh vênh váo hả hê nói liên tục. Mấy nữ sinh đi theo đằng sau cũng cùng một bộ dạng cằm vểnh lên trời. Còn phía bên kia lại là một nam sinh mặc áo trắng nhàn nhã, một tay đút trong túi quần, khẽ nghiêng đầu, duy trì vẻ mặt cười như không cười, cũng không khác một con hồ ly giảo hoạt là mấy.